Ba người con gái nghe lời của Chu Cẩm, ngay lập tức, sắc mặt của họ liền thay đổi. Hướng Hàm là người kịp thời lấy lại phản ứng nhanh nhất, nhưng vẫn có chút ngập ngừng hỏi:
- Tiểu thư... chị... nói như vậy... là có ý gì?
Triết Như bên cạnh cũng liền gật đầu, lên tiếng thêm vào:
- Đúng vậy, bọn em đâu có giấu chị cái gì đâu, tiểu thư!
Chu Cẩm chớp chớp mắt, cô thở dài 1 hơi nặng nề, đầu óc có chút hoang mang, nhưng vẫn cố tỉnh táo, nói:
- Không, các em... nói dối! Rốt cuộc các em muốn làm gì?
Tử Hân ngồi đằng trước cô,, ánh mắt cô bối rối, chỉ biết lắc đầu đáp:
- Không có, bọn em không làm gì cả, tiểu thư, chị tin bọn em đi!
Thế nhưng, khác với việc họ nghĩ, Chu Cẩm chỉ nắm chặt tay, như đang cố chịu đựng cái gì đó, khó khăn lên tiếng:
- Các em... lại nói dối nữa! Ta đã làm chủ nhân của các em bao nhiêu lâu rồi, chẳng lẽ... đến việc phân biệt đâu là thật đâu là giả còn không biết sao?
- Đây không phải thực. Đây là ảo cảnh, chính 3 người các em đã tạo ra nó, đúng không?
Lời Chu Cẩm vừa nói xong, cả ba người con gái xung quanh đều hoảng hốt đến mức sợ hãi.
Tại sao? Tại sao tiểu thư lại có thể biết chứ?
Chu Cẩm nhíu chặt mày, ấn đường cô nhảy dựng lên, đầu đang phải chật vật chống lại các xung thần kinh điều khiển lý trí do thuật ảo cảnh mang lại.
Tay cô siết chặt lại, đến mức móng đâm sâu vào da thịt, cào chảy máu, dường như chỉ có cơn đau lúc này, mới có thể giúp cô tỉnh táo 1 chút.
Cắn môi, Chu Cẩm lên tiếng:
- Các em đều không biết, Có một thứ, trong người ta, mẫn cảm với ảo cảnh. Đó chính là chân thân. Lần lên núi Thanh Sơn, chính chân thân của Phượng Hoàng đã đánh thức ta khỏi cơn mê do Động Ảo Mộng xâm nhập, nhờ vậy, ta mới thoát chết 1 lần.
- Chỉ không ngờ, có 1 ngày, ta lại bị chính chòm sao của mình.... dùng thuật ảo cảnh để khống chế ta!
Chu Cẩm cuối cùng cũng phát hiện ra rồi, thứ khiến cô cảm thấy bức bối khó chịu trong lồng ngực suốt từ nãy đến giờ. Cả sự nghi ngờ kì quái, tất cả.... đều là do chân thân đang mách bảo cô!
*Cầu phiếu a*