Chu Cẩm rũ mắt, có chút bất lực nhẹ tỏa ra từ người cô, nói tiếp:
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Từ chuyện của Diệp Mặc, đến chuyện của đám Hướng Hàm, thậm chí là chuyện của cô ngày hôm qua. Tôi không thể bỏ ai, chí ít là ngay lúc này, lúc tất cả cần tôi nhất.
- Đám Hướng Hàm, đã đi theo tôi rất lâu rồi. Từ cổ đại, họ xuyên đến hiện đại tìm tôi, không tiếc mọi khó khăn trắc trở, mặc dù bọn họ biết tôi không phải là chủ nhân thật sự, cũng vẫn ra sức bảo vệ tôi. Dù nói là nghĩa vụ đi chăng nữa, họ vẫn trân trọng tôi.
- Jenny, Jessi, Thẩm Tước, Thẩm Lân, đều là những người lặn lội vượt xa xôi để về đây tìm tôi, bọn họ đã bỏ ra thời gian, thậm chí là tính mạng, chết đi sống lại để tìm được chân thân của mình, nếu như tôi bỏ họ, thì tôi sẽ thành người như thế nào đây?
- Còn Diệp Mặc, còn cô, cả hai người, là những kẻ thân thuộc nhất với tôi, đều đã vào sinh ra tử nhiều lần, tôi không thể mặc kệ được.
- A Mặc chính là chấp niệm lớn nhất của tôi, tôi đã từng nói với anh ấy, chỉ cần là tôi còn sống, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy mãi không rời. Dù là ở cổ đại, tôi cũng không tiếc việc quay về.
- Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, nắm tay anh ấy cao chạy xa bay, đi đến nơi không ai biết chúng tôi, sống 1 cuộc sống bình thường, không tiên, không ma, không gì hết. Nhưng rồi... tôi không làm được.
- Nếu như tôi bỏ đi, các cô sẽ như thế nào? Sứ mệnh còn dang dở của Hàn Mạc Tĩnh ai sẽ làm? Lời hứa của tôi với cô ấy thì sao? Còn nữa, không lẽ, các cô không quay về cổ đại sao? Không trở về với thân phận thật của mình sao?
- Các cô không phải bản sao của ai cả, cũng không phải người thay thế, các cô không thể ở trong thân xác của người khác mãi được. Các cô phải quay về, và Diệp Mặc cũng quay về, đến lúc đó, tôi chắc chắn cũng sẽ theo anh ấy quay về.
- Nhưng nếu để việc đó xảy ra, thì tôi chạy trốn để làm gì?
Câu nói cuối cùng của Chu Cẩm thốt lên, ẩn chứa sự mệt mỏi và bất lực của cô.
Cô thật sự đã suy tính rất nhiều, nghĩ kĩ đủ đường, nhưng không có cách nào làm hài lòng được chính mình.
Chu Cẩm cô.... lần đầu tiên bất lực!
Hạch Hiền chớp mắt, cô rời giường, đi đến gần chỗ Chu Cẩm, đặt tay lên cai cô, nói:
- Chu Cẩm, cho đến bây giờ cô đã làm quá tốt việc của Hàn Mạc Tĩnh rồi. Sứ mệnh của cô ấy rất nặng, là điều mà không ai dám gánh vác. Cô thay cô ấy làm đến như thế này, là đã vượt quá mức có thể rồi, Hãy chỉ làm theo bản thân cô mong muốn thôi, hãy sống cho mình đi!
Chu Cẩm ngước mặt lên, ánh mắt cô xoáy sâu vào Hạch Hiền, giọng nói có chút lơ đễnh:
- Tôi cũng muốn như vậy, Hạch Hiền. Nhưng tôi không thể. Đây là lời hứa của tôi với cô ấy. Hàn Mạc Tĩnh đã không còn nữa, tôi phải thay cô ấy làm cho hết. Càng không thể không nghĩ đến 12 chòm sao được, tôi phải bảo vệ họ.
- Chu Cẩm.... - Vốn là còn muốn khuyên ngăn điều gì đó, nhưng lời nói của Hạch Hiền đột nhiên bị cắt ngang, Chu Cẩm đứng thẳng người lên, giọng nhất quyết:
- Được rồi, đừng nói nữa. Tôi đã quyết định làm, nên cô không cần phải nói gì cả. Trận chiến này, tôi sẽ cố hết sức tới giây phút cuối cùng, dù phía trước bóng tối đầy rẫy, tôi cũng sẽ không chùn bước.
- Tôi đến đây gặp cô, chỉ là muốn nhờ cô 1 việc.... Giúp tôi, bảo vệ Diệp Mặc. Trận chiến này quá khốc liệt, quá nguy hiểm, tôi không thể để anh ấy có chuyện được. Tuyệt đối không!
*Cầu phiếu nha*