Chu Cẩm đứng trước đầu ngọn gió, cô nhìn đám khí đen không chớp mắt, lạnh giọng lên tiếng:
- Medusa!
Ngay lập tức, cái tên đó thu hút sự chú ý của tất cả những người đứng ở khuôn viên. Đám Hướng Hàm chắn xung quanh Chu Cẩm, nhìn đám khí đầy phòng thủ.
Trên trán bọn họ đều hiện ra kí tự chòm sao của mình, cứ như thể, bất kì lúc nào cũng sẵn sàng xông lên.
Medusa hiện ra trong hình dạng con người chưa hoàn chỉnh, đám khí xung quanh bà ta ngày một bị nhiễm màu tím của Giang Bách Thần, chứng tỏ sự trao đổi giữa 2 người đã rất gần nhau, đồng thời, đám khí đó sẽ bảo vệ bà ta tránh sự tác động bên ngoài.
Medusa đứng từ trên cao, nhìn dám người không biết tự lượng sức phía dưới, cất giọng ầm ầm:
- Chu Cẩm, đây là món quà ta tặng ngươi, có thích không?
Gió làm thổi bay mái tóc đen tuyền của Chu Cẩm, ánh mắt cô trong màn đêm lóe lên sự lạnh lẽo kinh người:
- Medusa, ngươi đừng quá ngông cuồng.
Lời nói của cô vừa dứt, trong không gian liền vang lên tiếng cười man rợ. Đám khí nhìn cô, cao giọng nói:
- Ta chính là thích ngông cuồng như vậy, Chu Cẩm, ngươi còn sức mạnh để làm ta im lặng sao? Ngươi mất đi nguồn năng lực nguyên thủy rồi, không thể nào dọa ta nữa đâu. Ha ha ha ha...
Tiếng cười vang vọng khắp xung quanh, khiến màn đêm càng thêm đáng sợ.
Sau 1 tràng cười dài của mình, đám khí nhìn lại thân thể bé nhỏ ẩn nấp trong đám tinh linh, cao ngạo lên tiếng:
- Chu Cẩm, thứ ngươi vừa thấy là lời cảnh cáo cuối cùng của ta, khôn hồn thì hãy an tĩnh sống nốt khoảng thời gian ít ỏi còn lại của ngươi đi. Nếu như ngươi dám xen vào chuyện của ta 1 lần nữa, ta sẽ để các ngươi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Dứt lời, đám khí liền bay lên trên cao, mang theo cơn gió vút bức người, khiến khói bụi một lần nữa văng lên mù mịt.
Hướng Hàm thả lỏng tinh thần, ấn kí trên đầu cô biến mất, quay sang nhìn Chu Cẩm, quan tâm hỏi:
- Tiểu thư, chị có sao không?
Chu Cẩm mím môi, ánh mắt cô rất lạnh, lắc đầu đáp:
- Ta không sao, các em mang Hạch Hiền vào trong, chữa trị cho cô ấy thật tốt đi.
Nói rồi, cô xoay người đi một mạch vào trong.
Lục Mã Tự nhìn theo bóng lưng cô, không lên tiếng ngăn cản.
Sau vài giây, anh nhìn lại xuống khuôn mặt của Hạch Hiền, mím môi thầm nghĩ.
Sức mạnh của Hạch Hiền đã trở lại rồi, nhưng mà... với sức mạnh của cô ấy... vì sao có thể bị Medusa đánh đến mức này chứ?
* Cầu phiếu nha mọi người*