Phượng Hoàng Lửa

Chương 227: Phượng Hoàng Lửa-227




Phượng Hoàng Lửa - Chương 225: Thái Tử!

*Tiêu mới viết truyện đây thôi nên có lẽ lối viết của Tiêu còn khá "con nít" với mọi người nhỉ? Có một bạn đã bình luận về một số đoạn mà Tiêu đã viết, những đoạn độc thoại hài bình thường của nữ chính, thì bạn ấy cho rằng nó rất là nhàm và mất đi tính chân thực của dịch truyện Tiêu xin đính chính, đây là truyện nguyên tác, là do tự Tiêu viết, Tiêu không dịch lại từ bất cứ tác phẩm nào cả Và Tiêu luôn lắng nghe những đóng góp từ mọi người để cho bộ truyện trở nên hay hơn, và Tiêu thật sự biết ơn nếu nó là những lời khen Đương nhiên rồi, chẳng ai thích người khác chê truyện của mình "nhàm" cả, Tiêu cũng vậy, Tiêu hoan nghênh các bạn đọc truyện cho vui thôi, hoặc tìm đọc nhiều truyện mới, bởi vì truyện ngày càng ra nhiều, mỗi tác giả phải tự có cái "gu" riêng mới viết được Và Tiêu cũng tự biết lối viết mình còn rất dở, chưa chuyên nghiệp nên nhiều khi mọi người đọc nó không hay Tiêu sẽ sửa điều đó và mong mọi người ủng hộ truyện nhiều hơn Chân thành cảm ơn mọi người*

--------------------------------

Mạc Tĩnh mở mắt, đầu cô choáng váng sau cú va đập nên nhất thời không nhìn rõ được hoàn cảnh hiện tại

Mất một lúc, cô mới lấy lại được tinh thần, nhìn ngó xung quanh

Lúc động đậy thân thể, Mạc Tĩnh phát hiện hai tay và chân của mình đều bị trói bằng dây thừng Cô nhíu mày, cái gì đây?

Sao cô lại bị trói??

Khuôn mặt Mạc Tĩnh ngơ ngác đúng kiểu "Tôi là ai, đây là đâu", mất thêm một lúc nữa mới nhận ra là mình đã bị trói Cô nghiêng đầu tìm kiếm những thứ gần mình, nhưng không thấy gì cả

Đây là một ngôi chùa bỏ hoang, xung quanh toàn rơm rạ và đá Mạc Tĩnh thì ngồi dựa vào một cột gỗ, cô nhìn bao quát cũng chỉ thấy một tượng Phật dính đầy mạng nhện và những cây đèn ngã lăn lóc trên bàn thờ

Ở giữa đặt một cái bàn dài, bên trên mặt bàn để trống, không có gì cả

""

Cái nơi mốc meo gì thế này?? Là ai đưa cô đến đây vậy? Cho cô ra được không?

Cô sợ mấy chỗ linh thiên liên quan đến thần linh này lắm, chẳng tốt làn gì đâu

Đang khóc than cho chính mình, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mạc Tĩnh nghiêng người trở về tư thế ban đầu, nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh

Bước vào là ba tên mặc đồ đen, chính là ba trong những kẻ hôm đó chơi trò dùng võ với Mạc Tĩnh

Bọn chúng đến gần Mạc Tĩnh, lay lay người cô, rồi gọi dậy, nhưng Mạc Tĩnh vẫn giả vờ ngất, không chịu mở mắt

Bọn chúng thấy vậy nhìn nhau rồi một trong số họ đi ra ngoài, hai tên còn lại tiến đến chỗ bàn, quét dọn chiếc bàn sạch sẽ

Mạc Tĩnh mở mắt ti hí, nhìn hai tên đang làm việc nghiên túc kia, cẩn thận động đậy cánh tay phía sau, phát hiện dây trói quá chặt, cô đã xoay đến bàn tay rớm máu nhưng vẫn không mở được

Mạc Tĩnh đành nhắm mắt lại, giả vờ ngất tiếp

Lúc này, một trong hai tên áo đen lên tiếng:

- Ngươi nhớ không, nàng ta đứng trước mặt chúng ta dùng chiêu đỡ, chiêu thức lại kì lạ, ta chưa thấy bao giờ cả

Tên còn lại cũng gật gù đáp:

- Ta cũng chưa thấy bao giờ, nhưng loại võ đó yếu hơn chúng ta mà, nàng ta cũng đâu đỡ được bao nhiêu

""

Cô nghe hết nhé, đừng có sỉ nhục cô à, cô đánh đấy!!!!

Mạc Tĩnh ôm một cục tức hậm hừ giả vờ ngất, nằm nhàm chán nghe hai tên kia nói chuyện:

- Chúng ta có nên cởi trói cho nàng ta không? Lát nữa Thái Tử đến, thấy như vậy, sẽ la đấy!

Tên áo đen đối diện trả lời ngược lại:

- Nàng ta có võ công, lỡ như thả ra nàng ta chạy mất thì sao? Cứ đợi Thái Tử đến chúng ta cứ nói là do nàng ta chống lại nên chúng ta mới trói nàng ta lại

""

Hay à! Bây giờ còn tính âm mưu đổ vỏ cho cô nữa chứ!

Đợi cô thoát ra, cô trói hai ngươi, trói hết cả nhà ngươi luôn!!!

Ơ mà khoan đã, Thái Tử? Thái Tử?? Chắc cô nghe đúng đúng không? Hắn nói Thái Tử!!

Khoan không lẽ là hắn hả???

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.