Phượng Hoàng Lửa

Chương 186: Phượng Hoàng Lửa-186




Phượng Hoàng Lửa - Chương 184: Đẹp!

Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, lên tiếng phản bác:

- Bây giờ, còn việc cấp bách nào ngoài việc tìm thấy các chòm sao hộ vệ sao?

Câu nói của Mạc Tĩnh khiến Hạch Hiền câm lặng, bà không cách nào lên tiếng nói lại cả

Hay thật, bà nói một tràng giải thích dài thế đấy, mà nàng ta mới nói một câu thôi đã không thể đáp trả được rồi!

Công bằng ở đâu chứ? TT

Hạch Hiền thở dài, nói:

- Được rồi, ngươi đợi ở đây đi, ta về Thiên giới một chuyến, khi nào có tin tức sẽ xuống tìm ngươi!

Mạc Tĩnh gật đầu, Hạch Hiền cũng không hai lời vọt đi mất

Cô nhìn lại đống sách nằm trên bàn, quyết định gấp chúng lại, rồi đem cất lên chỗ cũ

Mạc Tĩnh lấy các viên đá để ra ngoài, rồi đóng chiếc hộp lại, cũng cất lên tủ thuốc

Cô cầm những viên đá màu sắc lên, bàn tay nắm chặt chúng lại, ánh mắt kiên quyết mà xa xăm

Thứ mà cô có thể hi vọng bây giờ chỉ có những viên đá này thôi! Dù có 1% hi vọng, cô cũng nhất định biến 99% còn lại tròn trĩnh thành 100% thành công!

---------------------------------

Ngày hôm sau, trong lúc Mạc Tĩnh đang ngồi tại hoa viên uống trà cùng Bạch Hoa và Bạch Hiểu, Hạch Hiền đột nhiên xuất hiện

Nhìn thấy bà ta, Bạch Hoa và Bạch Hiểu cũng hết hồn

Chời má, từ đâu trên trời rơi xuống một người tóc trắng, áo xanh vậy, cứ tưởng thiên nga gãy cánh đáp đất! Hù chết người khác rồi!

Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, Hạch Hiền nhìn thấy cũng thân thiện chào lại:

- Lâu rồi không gặp!

Bạch Hoa và Bạch Hiểu cúi đầu, lễ phép đáp:

- Hạch bà!

""

Đã kêu đừng gọi bằng cái tên đó nữa rồi mà! Bà đã già lắm đâu chứ!!!!!

Từ hồi núi Thanh Sơn đã bao lâu rồi, sao còn chưa quên đi vậy???

Hạch Hiền gượng cười đáp lại, sau đó nhìn qua Mạc Tĩnh Cô để ly trà xuống bàn đá, rồi quay qua nói với Bạch Hoa và Bạch Hiểu:

- Các ngươi lui xuống đi, ta có chuyện cần nói với bà ấy!

Hai người cúi đầu đáp:

- Vâng! - Rồi sau đó liền cúi đầu lui hết ra ngoài

Hạch Hiền nhìn khuôn viên toàn hoa màu sặc sỡ, không khí vô cùng trong lành của nắng xuân Bà bất giác dang tay ra hai bên, ngửa đầu lên trời, cảm nhận hương vị tuyệt vời ấy!

Mạc Tĩnh chỉ cười không nói, cô rót một cốc trà để về phía Hạch Hiền, rồi lên tiếng:

- Trên Thiên giới cảnh đẹp như tranh, chẳng lẽ lại thua một vườn hoa nhỏ của phủ Lục Tứ à?

Hạch Hiền mở mắt, bà quay lại nhìn cô, rồi tiến về phía bàn, ngồi xuống, đáp:

- Trên Thiên giới cái gì cũng có, cái gì cũng đẹp, nhưng làm sao sánh bằng thứ tự nhiên trong đất trời chứ

Thiên giới được làm từ sáu tộc, mỗi tộc một công dụng, giống như hoa và không khí ở đất trời này vậy, đều được làm từ bàn tay của Hoa tộc, thế nhưng, cũng chỉ là sản phẩm do tiên nhân tạo ra, đẹp vẫn đẹp nhưng thiếu mất sự tự nhiên trong sáng như ở nhân gian!

Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, đổi chủ đề khác, cô nói:

- Việc ta nhờ bà thế nào rồi?

Hạch Hiền đang uống dở ly trà, khi nghe, bà ngửa cổ uống hết trà trong ly, rồi đặt nó xuống bàn, trả lời:

- Ngươi thật sự muốn làm việc đó à? Trong hoàn cảnh nào cũng có lựa chọn cả mà, sao ngươi cứ phải lựa chọn con đường khắc nghiệt, khó khăn vậy chứ!

Hạch Hiền chính là không hiểu, tại vì sao cô gái này lại cứ phải hi sinh vì người khác như vậy! Mục đích tìm kiếm các chòm sao hộ vệ, không đơn thuần chỉ là bảo vệ cô ấy, mà hơn cả, chính là muốn những người bên cạnh không bị liên lụy Tưởng bà không biết?

Cứ phải làm như vậy mới có thể tốt hơn được ư?

Từ việc tìm kiếm Hoa Sao, rồi đến việc tiêu diệt Meduse, rồi hồi sinh người phàm, còn chuyện gì mà cô gái này không dám làm nữa đây?

Lên núi gặp quái vật không sợ, tiêu diệt ác quỷ cũng không sợ, hồi sinh người từ cõi chết gánh lấy hậu quả cũng không sợ

Trên trời dưới đất, Quan âm hay là DIêm Vương, cô gái này cũng chán sống hay sao mà cứ đụng đến?

Yên ổn sống một cuộc sống bình thường, giản đơn không được sao?

Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, lên tiếng:

- Tôi luôn tin vào lựa chọn của mình, dù là trong hoàn cảnh nào, tôi cũng có thể đưa ra quyết định, chỉ là trong thời khắc cấp bách như bây giờ, tôi không thể nhàn nhã lựa chọn bình thường được, tôi tin rằng, trong những khó khăn bóng tối, ông trời sẽ cho tôi một tia ánh sáng hi vọng!

Hạch Hiền tưởng cô không muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người bình thường sao?

Nhưng mà, cuộc sống của Hàn Mạc Tĩnh từ khi sinh ra đã không thể dùng hai từ bình thường để hình dung rồi Và cuộc sống của cô khi từ hiện đại xuyên không đến đây cũng không còn bình thường nữa rồi!

Hai số phận, hai con người, cứ như thế gắn kết vào nhau, nếu bây giờ cô rời đi, vậy thì ai sẽ thay Hàn Mạc Tĩnh làm nốt sứ mệnh của cô ấy?

Cô từng ích kỉ muốn quay trở về hiện đại, muốn sống cuộc sống của mình, nhưng rồi, cô nhận ra, cuộc sống của cô chỉ thật sự bắt đầu khi sống ở trong thân thể của Hàn Mạc Tĩnh mà thôi!

Không biết từ lúc nào, cô đã coi nó như một rồi, không còn là tôi và bạn nữa, mà đã trở thành chính bản thân cô

Huống hồ, khi cô ở hiện đại, cô mới nhìn nhận cảm xúc thật của bản thân mình, khoảng cách mấy ngàn năm, mấy vạn năm giữa cổ đại và hiện đại đã làm cô biết trong vô thức cô yêu Lục Mã Tự như thế nào Cô không thể từ bỏ chàng ấy được

Cô có thể từ bỏ cả gia đình ở hiện đại của mình, cũng có thể từ bỏ thân phận Chu Cẩm của mình, duy chỉ không thể từ bỏ Lục Mã Tự được!

Lúc trước cô dùng mọi thủ đoạn để được sống tiếp, nhưng bây giờ, bên cạnh của cô, cô còn muốn bảo vệ nhiều người nữa, cô buộc phải có năng lực để bảo vệ họ

Vậy nên, cô không phải hi sinh vì người khác, mà là cô hi sinh vì chính nguyện vọng của cô, nguyện vọng mọi người luôn luôn bình an

Mạc Tĩnh cười, cô chợt nhìn ra những bông hoa đằng xa, vui vẻ nói:

- Hoa đẹp thật đúng không, thứ đẹp nhất cũng chỉ đẹp khi nở bung tỏa vì ánh mặt trời mà!

Hạch Hiền theo ánh mắt cô nhìn ra, ánh mắt đầy những gợn sóng nhấp nhô, người con gái trước mặt bà còn đẹp hơn cả những bông hoa trước mặt, đẹp thật sự và cũng đẹp thật chói mắt, cái đẹp tỏa ra vì cô ấy chịu bung nở vì người khác!

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.