Phượng Hoàng Hoa

Chương 70




Xe về tới nhà lớn Kỷ Gia, Kỷ An xuống xe, đột nhiên cảm thấy một cơn đau muốn xé rách lồng ngực, đau tới mức nàng đứng thẳng không nổi mà phải lấy tay chống đỡ.

"Tiểu thư". A Uy vội vàng đi tới, "Cô không sao chứ?"

"Không sao". Kỷ An đáp, cơn đau kia rất nhanh liền biến mất trong nháy mắt, nhanh tới mức nàng tưởng mình bị ảo giác. Nàng đứng thẳng dậy, đi vào trong hỏi người làm đang dọn dẹp nhà cửa, "Ông nội tôi đâu?"

"Ở thư phòng".

Kỷ An đi tới thư phòng thì thấy trước cửa có người đứng gác, chặn nàng lại, "Tiểu thư, lão thủ trưởng ở bên trong đọc sách không muốn bị quấy rầy, ngài căn dặn tiểu thư về thì nói cô về phòng nghỉ ngơi". Kỷ An đứng im lặng ở cửa, từ từ xoay người đi ra cửa, kêu lái xe nói muốn đi Lí Gia, ông nội không chịu giúp thì nàng trực tiếp đi tìm Lí lão gia.

"Lão thủ trưởng đã có căn dặn, trời tối rồi nên để cô ở nhà nghỉ ngơi". Lái xe từ chối một cách lễ độ.

Kỷ An làm sao có thể bỏ qua được, muốn lấy chìa khóa xe để tự mình lái xe đi, nhưng mà nàng không biết nhà của ông nội Lí Minh Tuấn a. Hơn nữa vừa nhìn chiếc xe này, thật đắt tiền, lại còn là điều khiển bằng số tay nữa. Muốn chết cho rồi! Sau khi nàng thi bằng lái xong hơn ba năm không có lái xe lại, lái xe số tự động còn sợ huống chi là xe này lái bằng số tay. Với lại nàng đi nói cái gì với Lí lão gia đây? Nàng không quyền không thế, đi như thế chẳng có lợi ích gì mà còn mất mặt mũi. Kỷ An thở dài, trong lòng rối rắm mà quay lại phòng ngủ.

Phòng ngủ của nàng vẫn được giữ nguyên cách bài trí như cũ, dù có dùng hay không dùng tới thì cũng không thấy có một hạt bụi nào. Kỷ An không suy nghĩ gì nhìn quanh phòng ngủ một cái, nàng quăng mình lên giường, lấy tay che mắt lại, trong đầu đều là Tiêu Ngân Phong, càng nghĩ càng không biết làm sao cứu được nàng.

Kỷ An nằm trên giường sắp buồn ngủ thì điện thoại lại reo. Nàng lấy điện thoại ra thì thấy Lý Vân Cẩm gọi liền vội vàng bắt máy, "Mẹ".

"Mọi việc thế nào rồi? Bây giờ đang ở đâu?"

"Ở nhà ông nội". Kỷ An cũng đem tình trạng của Tiêu Ngân Phong và chuyện ông nội không chịu giúp đỡ nói qua một lần.

"Ngươi đứa nhỏ này, đã nói ngươi là từ từ từng bước một, đừng có vội vàng vừa thấy mặt đã nói chuyện đi cứu người, ngươi thì ngược lại, vừa thấy mặt, mông cũng chưa kịp ngồi vào ghế, máy hát còn chưa có mở liền trực tiếp kêu ông nội ngươi đi cứu người, sao ngươi không nghĩ lại ngươi và ông nội sáu năm rồi không có liên lạc, cũng may ngươi là cháu gái yêu dấu của hắn, nếu như đổi lại là người khác chắn chắn sẽ lấy gậy đánh đuổi ngươi ra ngoài rồi". Lý Vân Cẩm mắng, nhưng mà vẫn đoán được là mọi việc sẽ như thế này, tính tình Kỷ An lúc nào chẳng như vậy.

Kỷ An buồn bã không lên tiếng, thì ra không phải ông nội không cứu, mà là do nàng phá hỏng hết mọi chuyện, đối với Tiêu Ngân Phong càng cảm thấy áy náy, nàng nằm xuống giường, ngực lại đau, đau tới mức nàng phải cuộn người lại. Nàng nghĩ do gần đây chịu quá nhiều đả kích, hơn nữa mấy hôm trước tăng ca một hồi vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ nên trái tim có lẽ chịu đựng không nổi.

"Aiz, ngươi đừng khóc a, đứa nhỏ này thật là!" Lý Vân Cẩm kêu lên, "Cũng không phải là không có cách. Ta đưa số điện thoại của chú Thừa Hiên cho ngươi, ngày mai ngươi gọi điện thoại cho hắn, hắn nhất định sẽ có cách cứu người".

"Ân, được". Kỷ An dường như tìm lại được một chút hi vọng, chịu đau đớn đáp lại. Đau một hồi ngực không còn đau nữa thì nàng buông lỏng thân mình nằm ở trên giường.

Lý Vân Cẩm lải nhải gì đó trong điện thoại, Kỷ An nằm nghe lâu lâu trả lời một tiếng, bất tri bất giác mệt quá liền ngủ quên mất. Ngủ thẳng đến nửa đêm nàng đột nhiên mơ thấy Tiêu Ngân Phong bị thẩm phán tống vào nhà giam, lại còn phán hai mươi năm tù giam, Kỷ An sợ tới mức bật người ngồi dậy, hoảng loạn tới mức mồ hôi đổ đầy đầu. Nàng rốt cuộc không ngủ được nữa, muốn đi ra khỏi nhà, nhìn đồng hồ thì mới hơn hai giờ sáng, đoán chừng là Tô Thừa Hiên đã ngủ rồi, sau đó đi vào tắm rửa một cái mới phát hiện không có mang theo quần áo đến. Nàng nghĩ chắc là còn quần áo cũ nằm trong tủ, cơ thể bây giờ so với lúc mười tám tuổi cũng không có thay đổi gì quá nhiều, nhưng mà kiểu dáng có thể lỗi thời một chút. Nàng mở tủ quần áo ra, phát hiện ở bên trong có rất nhiều quần áo mới còn chưa bỏ nhãn hiệu đi, vẫn mua theo số đo của nàng. Kỷ An nhìn thấy quần áo này liền ngây người thật lâu, hốc mắt có chút ướt ướt, ông nội của nàng vẫn để tâm, vẫn yêu thương nàng như vậy.

Nàng chọn quần áo sáng màu một chút mặc vào, cuối cùng cũng không ngủ được đành đi tới trước cửa sổ đứng, lại nghĩ tới bộ dáng lần trước Tiêu Ngân Phong đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng liền cảm thấy chua xót, sợ là ngày đó Tiêu Ngân Phong đã biết trước hậu quả của việc từ hôn là như thế nào rồi. Kỷ An thở dài, không dám đứng trước cửa sổ nữa vì sợ bị cái cô đơn tịch liêu này bao phủ. Nàng xoay người, đi xuống nằm trên cái ghế ở trong vườn, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Trời đã muốn vào thu, thành phố S so với thành phố ở phía Nam lạnh hơn một chút. Kỷ An thật lo lắng không biết nữ vương bệ hạ ở trong trại tạm giam có bị đông lạnh hay không, nàng thực lo lắng vì sợ Tiêu Ngân Phong ngủ không quen, Tiêu Ngân Phong nào giờ đều ngủ trên giường thật lớn thật mềm, làm sao có thể lăn lộn trên cái giường cứng như mặt đất được. Nàng nhìn sao trên bầu trời, thấy được sao Thiên Lang, mới cách đây không lâu nàng còn ôm Tiêu Ngân Phong ở trên sân thượng ngắm sao, lúc đó các nàng còn có thể ở bên nhau ôm nhau đầy hạnh phúc. Nữ vương bệ hạ nhà nàng còn có thể sờ sờ đầu của nàng, nhéo nhéo cái mũi, kéo lỗ tai của nàng, còn cười với nàng, làm nũng với nàng, còn khinh bỉ nàng. Nhớ tới nữ vương bệ hạ như từng giọt từng giọt ấm áp lấp đầy lòng Kỷ An. Hạnh phúc dần dần rộng mở, khóe miệng cũng nhếch lên ý cười, nhưng rất nhanh nàng liền nhớ tới tình trạng hiện giờ của Tiêu Ngân Phong thì lại bị nỗi lo lắng tràn ngập xâm chiếm.

Kỷ An ở trong sân mở to mắt, cứ như vậy miên man suy nghĩ hết một đêm, trời vừa sáng liền gọi điện thoại cho Tô Thừa Hiên hẹn thời gian và địa điểm, sau đó cùng với Kỷ lão gia ăn sáng rồi đi đến chỗ hẹn.

Khi nhìn thấy Tô Thừa Hiên thì Kỷ An nghĩ mình nhận lầm người, trong ấn tượng của nàng thì Tô Thừa Hiên phong thái hiên ngang, anh khí bừng bừng, làm sao lại trở thành như thế này. Người này nhìn qua so với Tô Thừa Hiên trong trí nhớ của nàng còn già hơn hai mươi tuổi, già nua tiều tụy tới mức làm cho người ta chua xót. Nàng hơi nghi hoặc nhìn xung quanh tìm kiếm, bởi vì thời gian còn quá sớm nên ngoại trừ nàng và người trước mắt thì không còn ai khác. "Chú Thừa Hiên?" Nàng thử gọi một tiếng. Đây là lần đầy nàng vì cái bệnh không nhớ mặt người của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Tô Thừa Hiên vừa nhìn thấy Kỷ An cũng sợ run một cái, cũng nhiều năm rồi hắn không có gặp Kỷ An, khi gặp lại thì trong lòng lại có cảm giác thật phức tạp. Vì cô gái trước mặt này mà con gái mình phải đi Mỹ cuối cùng chết ở bên đó, mà vợ mình thiếu chút nữa nổ súng giết chết nàng. Lại nhìn Kỷ An, qua vài năm đã trổ mã xinh đẹp như ngọc, giơ tay nhấc chân cũng khí chất vài phần giống Tô Đồng. Đặc biệt là đôi mắt tràn ngập vẻ đau buồn cùng vẻ mặt uất ức kia, dường như làm cho Tô Thừa Hiên thiếu chút nữa nghĩ người đang đứng trước mặt mình là Tô Đồng.

"An An, ngồi đi". Tô Thừa Hiên vừa mời Kỷ An ngồi xuống thì liền đè nén cảm xúc trong lòng hỏi, "Tìm chú có việc gì không?"

Vừa nghe cách xưng hô thì Kỷ An biết là nhận đúng người, vì thế ngồi xuống phía đối diện Tô Thừa Hiên, âm thầm thương tiếc năm tháng rằng không buông tha cho bất kì ai. Nghe thấy Tô Thừa Hiên hỏi tới chuyện của Tiêu Ngân Phong thì áp lực trong lòng Kỷ An lại tăng thêm mấy phần, "Vì Ngân Phong... Là vì chuyện của Tiêu Ngân Phong. Ta nghe ông nội nói chú Thừa Hiên đến tìm, muốn nhờ ông cứu Tiêu Ngân Phong".

"Phải. Nhưng Kỷ lão gia vì nể tình bằng hữu với Lí lão gia nên không chịu giúp đỡ". Tô Thừa Hiên thở dài, thấy có chút kì lạ, "Mối quan hệ của ngươi và Ngân Phong là như thế nào..." Sau đó lại nhớ con gái mình đã từng yêu thích nàng, Tiêu Ngân Phong lại cùng với con gái mình là bạn tri kỷ thân thiết, không có khả năng không biết Kỷ An. Nói không chừng đã được Tô Đồng âm thầm nhờ vả chiếu cố Kỷ An, hai người thường xuyên qua lại cũng trở thành bạn bè. Lập tức gật đầu, "Ta biết rồi".

Kỷ An nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Chú Thừa Hiên, có thể tìm Lí lão gia van xin được không. Dù sao cháu trai của hắn cũng là gay, không thể bắt buộc Ngân Phong gả vào nhà họ a".

Tô Thừa Hiên thở dài, "Ta đã sớm cầu xin rồi, vô dụng. Lí lão gia còn sống được vài tháng nữa, vốn đã rất trông chờ vào hôn lễ long trọng của hai người đó. Nhưng Lí Minh Tuấn lại thích nam nhân, Lí lão gia sợ bị tuyệt hậu, sống chết gì trước khi nhắm mắt đều muốn thấy hai người đó kết hôn rồi cho Lí Gia hắn một người thừa kế hương khói". Hắn lại thở dài, không biết phải làm thế nào, "Mấy người kia đều thông cảm cho phần này của Lí lão gia, nên mới không chịu ra tay. Những người đồng lứa với ta đều sợ hắn, ta dù cầu xin hay khuyên bảo gì cũng không có tác dụng".

"Vậy Ngân Phong không cứu được nữa sao?" Sắc mặt Kỷ An tái nhợt tới mức đáng sợ, trong lòng đau như bị xé nát, đau tới mức nàng phải liều mạng nắm tay lại chịu đựng.

"Thật ra chỉ cần Ngân Phong thuận theo ý của Lí lão gia thì sẽ không có việc gì, cùng lắm là chờ Lí lão gia qua đời thì ly hôn với Lí Minh Tuấn là được rồi. Nàng chỉ cần chịu đựng một chút, không tiết lộ điều gì thì ai hơi đâu mà đi kiểm tra. Nhưng cố tình nha đầu kia không biết ăn phải thứ gì, bình thường thấy thời thế thay đổi liền xoay chuyển theo còn nhanh hơn bất kì ai khác mà lúc này lại dám cùng Lí lão gia đấu. Bị nhốt ở Lí Gia bốn ngày, dù cho bất kì ai khuyên bảo cũng liều chết không gật đầu khiến cho Lí lão gia phát bực mới đưa vào đồn cảnh sát". Tô Thừa Hiên lại cảm thấy bối rối, "Ngươi nói thử xem đã xảy ra chuyện gì a. Con gái ruột vừa mới mất, thật vất vả mới nhận một đứa con nuôi lại gây chuyện ầm ĩ khiến cho ta phải như thế này". Nói gì thì nói, nhìn sắc mặt Kỷ An tái nhợt tới mức khó coi, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, nhất thời hoảng sợ, "Aiz, ngươi cũng đừng đè nén trong lòng quá. Đồng Đồng..." Tô Thừa Hiên nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn không nên nhắc tới, mặc kệ Kỷ An có từng thích Tô Đồng hay không, nhắc tới chuyện kia luôn là sự đả kích đối với Kỷ An. Nhưng mà may mắn khi sự việc bắn súng kia xảy ra trong tình huống hỗn loạn, Kỷ An không nhận ra người nổ súng là vợ của hắn, cũng không biết là vợ của hắn nhắm vào nàng.

"An An, hay là ngươi đi khuyên nhủ Ngân Phong, làm cho nàng đồng ý kết hôn đi".

"Vậy tại sao không đi khuyên Lí Minh Tuấn gật đầu trước đi?" Kỷ An có chút giận, dựa vào cái gì mà Lí Gia kia bắt Tiêu Ngân Phong phải cho họ con nối dòng, Tiêu Ngân Phong thiếu nợ gì họ mà phải bán thân cho Lí Gia chứ? Làm gì có chuyện cưỡng bức người khác kết hôn như vậy a? Nàng đứng lên nói với Tô Thừa Hiên, "Chú Thừa Hiên, phiền ngươi đi nói với Lí lão gia, Tiêu Ngân Phong không có việc gì thì cháu trai hắn cũng vô sự, nếu Tiêu Ngân Phong xảy ra chuyện thì Kỷ An ta cho dù có liều tám cái mạng cũng làm cho Lí Gia hắn tuyệt tử tuyệt tôn!" Nói xong nàng hướng Tô Thừa Hiên lễ phép chào, xoay người ra khỏi cửa. Kỷ An tức giận, rất tức giận, áp lực mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã bộc phát, nàng đi thật nhanh, lồng ngực hít thở phập phồng, tim lại đau đớn từng cơn. Kỷ An vừa lên xe đã nói, "Lái xe, đến bệnh viện tìm Lí Minh Tuấn".

Tô Thừa Hiên sửng sốt ngây người rồi nhanh chóng hồi phục, sợ rằng Kỷ An đã bị chọc giận rồi. Tính tình của Kỷ An hắn đã nghe nói qua, bình thường ôn nhu không lạnh không nóng nuốt nghẹn nửa ngày không mở miệng nói một chữ, nhưng cũng rất nóng nảy, không sợ trời không sợ đất tới Vương lão gia cũng dám đánh, hơn nữa vừa ra tay là hướng tới chỗ hiểm nhất của người ta mà đánh tới, tuyệt đối không nương tay. Tô Thừa Hiên nhanh chóng chạy theo sau, vào trong xe nói tài xế đuổi theo Kỷ An, sau đó gọi điện cho Kỷ lão gia nói rõ tình huống hiện tại. Hắn không thể không bội phục Tiêu Ngân Phong, kết bạn với người nào cũng đều là sống chết vì nhau a. A Sinh kia cho dù bị Lí lão gia chỉnh tới mức chết đi sống lại cũng không chịu đem Tiêu Ngân Phong khai ra, toàn bộ rắc rối đều ôm vào nhận tội về mình. Còn có A Quân, vì muốn cứu hai người đến mức môn bài giữ cửa cũng đã muốn lấy ra. Ngay cả nha đầu của Kỷ Gia bình thường tính cách lãnh đạm làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng cũng bắt đầu nôn nóng tới mức nảy sinh ác ý.

Kỷ An đến bệnh viện, đi thẳng đến chỗ hướng dẫn hỏi được phòng bệnh của Lí Minh Tuấn, khi nàng đi tới cửa thì bị vệ sĩ ngăn ở bên ngoài, nàng nói ra danh hiệu của Kỷ lão gia thì thuận lợi đi vào trong. Nàng đi vào trong phòng bệnh thì thấy Lí Minh Tuấn bị còng tay ở trên giường bệnh.

Lí Minh Tuấn nhìn thấy Kỷ An cũng sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Kỷ An đi tới bên cạnh Lí Minh Tuấn lạnh lùng nhìn hắn, trong chốc lát nàng lại xoay người đi tới trước cửa sổ. Nàng sợ nếu như mình tiếp tục nhìn thì sẽ tức giận tới mức lấy cái ghế ở bên cạnh mà ném vào đầu Lí Minh Tuấn. Kỷ An đứng trước cửa sổ lạnh lùng nhìn ra ngoài, cơn tức giận trong lòng từ từ bình ổn lại, nhưng cảm giác khó chịu cứ mãi quấn quanh không chịu biến mất. Lí đại nhân nói với nàng nếu như Tô Thừa Hiên cũng không có cách thì bảo nàng hãy nói ra một câu thật tàn nhẫn rằng sẽ đối phó với Lí Minh Tuấn, sau đó đến bệnh viện ở trong phòng bệnh của Lí Minh Tuấn chờ tin tức. Nàng không rõ vì sao Lí đại nhân lại sắp xếp như vậy, nhưng mà Lí đại nhân nói làm như vậy có thể cứu được Tiêu Ngân Phong nên nàng liền nghe theo.

Rất nhanh sau đó di động của Kỷ An reo lên, Kỷ An nhìn thì thấy là số của ông nội gọi đến, "Nhóc con, đang làm gì? Ở đâu?"

Kỷ An không nói bản thân mình muốn làm gì, mà chỉ trả lời, "Ở phòng bệnh của Lí Minh Tuấn".

"A, ta nói đứa nhỏ này, gây sự gì đây! Được rồi, ngoan ngoãn về nhà chờ tin tức của ta, ta sẽ tìm lão Lí giúp ngươi nói chuyện". Kỷ lão thái gia lên tiếng.

Kỷ An sửng sốt, ông nội nàng chịu giúp sao? Nhất thời vui vẻ, "Cảm ơn ông nội". Chẳng lẽ đây là tin tức mà Lí đại nhân bảo nàng chờ?

"Được, ngươi lần này cũng đừng có lấy gạch đập vào đầu hắn nữa đó, lần trước bởi vì Tô Bối Nhi mà ngươi đánh hắn phải may năm mũi trên đầu, lúc đó ngươi còn nhỏ không nói tới, bây giờ lớn như vậy còn muốn gây chuyện nữa thì ông nội sẽ đánh mông ngươi".

"A?" Kỷ An sửng sốt, quay đầu nhìn Lí Minh Tuấn, trước đây nàng đã từng đánh bể đầu Lí Minh Tuấn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.