Phượng Hoàng Hoa

Chương 33




"Không cần". Tiêu Ngân Phong lạnh lùng quét mắt nhìn nam nhân kia, sau đó xê dịch thân mình về hướng Kỷ An, hạ giọng nói, "Coi như là trải nghiệm cuộc sống là được, nhưng ngươi phải giúp ta ngăn cách những người ngồi gần bên cạnh". Nàng thả cả người nằm gọn trong lòng Kỷ An, tuy nói trên xe người đứng chật ních tới mức khó có thể chịu được, nhưng được Kỷ An ôm ấp cũng rất thoải mái, làm cho nàng lưu luyến không rời.

"Được". Kỷ An đáp ứng, đem Tiêu Ngân Phong ôm vào trong ngực, duỗi thẳng hai cánh tay ra, có ai tới gần Tiêu Đại lão bản thì nàng bất động thanh sắc mà ngăn cách, dáng dấp y hệt một hộ hoa sứ giả. Mặt nàng căng ra, hết sức chăm chú, không có bất luận kẻ nào có cơ hội động chạm, tiếp xúc thân thể với Đại lão bản, nếu ai dám dùng hai mắt nhòm ngó Tiêu nữ vương, Kỷ An đều dùng ánh mắt muốn giết người mà trừng kẻ đó. Trên người Tiêu Ngân Phong phát ra mùi thơm làm cho tất cả những người trên xe chú ý, hơn nữa bộ dạng lại xinh đẹp nổi bật, mỗi người nhìn đều không muốn dời mắt đi, nhưng dưới ánh mắt như muốn giết người của Kỷ An thì cũng không dám trắng trợn nhìn mà không kiêng nể gì, nhưng lâu lâu hai mắt vẫn liếc trộm qua.

Tiêu Ngân Phong nhìn vẻ mặt như gặp kẻ thù của Kỷ An, đột nhiên nhịn không được mà nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Kỷ An thấp giọng hỏi, nàng khẩn trương muốn chết, Đại lão bản này còn có tâm tình mà cười. Lo sợ Đại lão bản xinh đẹp cuốn hút người khác như vậy, sau đó sẽ giống như trong cuốn sách nào đó từng viết người như vậy mà đi ngồi xe buýt thì sẽ gặp sắc lang chiếm tiện nghi nha.

"Nếu một ngày nào đó ngươi đổi nghề làm vệ sĩ, thì chắc chắn sẽ là một vệ sĩ rất tận tụy với công việc". Tiêu Ngân Phong thấp giọng nói, cười tươi giống như một đóa hoa. Được người như vậy bảo hộ ôm vào trong lòng cảm giác thật không sai chút nào, rất ấm áp và an toàn.

"Hứ!" Kỷ An khẽ khinh một tiếng! Sau đó phát hiện đối tượng mà mình nói "hứ" cư nhiên là Đại lão bản, lập tức sửa lại, "Ta không phải hứ ngươi".

"Vậy ngươi hứ ai a?" Tiêu Ngân Phong tươi cười hớn hở trêu đùa Kỷ An, vừa rồi rõ ràng chỉ có "hứ" nàng mà thôi.

Kỷ An mặt căng thẳng, cái đầu quay sang nơi khác, không để ý tới Tiêu Ngân Phong. Nàng phát hiện lúc mà Tiêu Ngân Phong không lạnh lùng thì vô cùng xấu xa, rất tồi tệ còn thêm quái dị, còn đầy rẫy trò bịp bợm.

"An An". Tiêu Ngân Phong gọi khẽ, âm thanh ôn nhu tới mức có thể vắt được ra nước.

Kỷ An sợ run cả người, âm thanh thật ma mị người khác, da gà cũng nổi lên cả rồi.

Phản ứng gì vậy a! Tiêu Ngân Phong đột nhiên nổi giận, thò tay đến bên eo của Kỷ An nhéo một cái.

Đau! Ai nhéo nàng! Kỷ An cúi đầu, rõ ràng là ngón tay ngọc ngà nhỏ và dài của Đại lão bản. Nàng nhìn về phía Tiêu Ngân Phong dùng ánh mắt hỏi, tại sao ngươi lại nhéo ta? Đại lão bản ơi, ngươi là Đại lão bản, phải chú ý hình tượng a.

Tiêu Ngân Phong hận không thể dùng một gậy đập lên đầu Kỷ An, không thể khai sáng cái đầu gỗ mục này.

Mặt Kỷ An sa sầm, không thèm để ý tới Tiêu Ngân Phong. Chốc lát sau đó liền phát hiện tất cả sức nặng của Tiêu Ngân Phong đều đè lên người nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt cực kì quyến rũ của Tiêu Ngân Phong, đôi mắt nhu hòa lấp lánh, như mặt nước hồ thu trong suốt, giống như say mà không say, tỉnh mà không tỉnh. Vì Tiêu Ngân Phong say rượu, nên cả người từ cao xuống thấp đều tỏa ra một cỗ quyến rũ mê người, lộ ra ôn nhu, vô cùng hấp dẫn người khác. Kỷ An nhìn có chút ngây ngốc, khó trách cổ nhân lại tôn sùng "Quý phi say rượu" như vậy, thì ra mỹ nhân say rượu nhìn rất đẹp.

"Tiêu tổng say có mệt không?" Kỷ An hỏi.

Tiêu Ngân Phong mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tửu lượng của ta rất tốt, một cân rượu đế cũng không làm ta say được huống chi là chỉ mới vài chai bia". Cuối cùng lại kháng nghị một câu, "Đã nói không được gọi ta là Tiêu tổng, muốn bị phạt sao?"

Kỷ An lè lưỡi nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề trả lời. Mặc dù Tiêu Ngân Phong nói mình không say, nhưng nàng vẫn nhìn thấy được Tiêu Ngân Phong đã say vài phần, con ngươi giống như tỉnh mà không tỉnh, không phải say thì còn là gì, nhưng bộ dáng nửa tỉnh nửa say này lại thật câu dẫn người khác. Kỷ An còn nghĩ, nếu như mình là một nam nhân đối diện với một Tiêu tổng như vậy, khẳng định sẽ nổi lên sắc tâm. Nàng là nữ nhân mà còn có chút không chịu nổi hấp dẫn, cánh tay ôm lấy thân mình Tiêu Ngân Phong lại dùng sức ôm chặt thêm một chút. Thân hình như ngọc ấp áp thơm ngát, quả nhiên lay động lòng người.

Xe đến trạm, Kỷ An kéo Tiêu Ngân Phong xuống xe. Kỷ An kéo tay Tiêu Ngân Phong đi về phía trước, bỗng chốc nhìn thấy phía dưới mặt đất có hố nước, nàng liền quay lại kêu lên, "Tiêu tổng cẩn thận một chút, có hố nước".

Tiêu Ngân Phong đứng bên cạnh xe, có chút khó xử khi nhìn thấy hố nước, nếu như bản thân mình bước xuống một cái, chắc chắn nước bẩn sẽ dính trên giày da.

"Nhảy qua đây". Kỷ An kêu lên.

"Ngươi đỡ ta". Tiêu Ngân Phong nói, khoảng cách một mét khá xa, cũng không biết nhảy qua có được không. Tế bào vận động của nàng không tốt lắm.

"Được". Kỷ An đáp, nghĩ thầm rằng nếu như Tiêu Ngân Phong không xuống xe, lái xe này tính tình nóng nảy hết sức, một tiếng liền nhấn ga, có thể đem nàng tha đi mất.

Tiêu Ngân Phong thở sâu, phóng qua vũng nước về phía Kỷ An, nhưng nàng lại xem nhẹ giày cao gót mình đang mang ở dưới chân, đứng yên trụ lại không được nên bổ nhào về phía trước. Kỷ An thấy vậy liền nhanh tay nhanh chân chạy tới đón được nàng, hết sức đập vào trong lồng ngực Kỷ An , sau đó liền cảm giác trên mặt chạm phải một chỗ mềm mại ấm áp. Nàng ngẩn ra, quay đầu lại, hai má cọ xát qua nơi mềm mại, tiếp theo là môi lại kề sát vào đó.

"Ách..." Kỷ An lập tức ngây người, đứng cứng ngắt ở đó, sau đó đột nhiên lui về sau hai bước, vỗ về đôi môi của mình, trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong cũng sửng sốt, hình như vừa rồi nàng đụng trúng môi của Kỷ An.

Mặt Kỷ An dần dần đỏ lên, càng lúc càng hồng. Nàng xấu hổ nhếch nhếch khóe miệng nói, "Tiêu tổng, đi thôi". Bước đi thật nhanh, đột nhiên cúi đầu đi như bay về phía trước. Thật chết người! Sao lại có thể đem môi đụng vào mặt và môi của Tiêu tổng chứ!

Tiêu Ngân Phong đứng bất động ở đó.

Kỷ An đi rất xa rồi, không có nghe thấy âm thanh của giày cao gót gõ trên mặt đất, cũng không ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt kia, vừa quay đầu lại thì thấy không có ai. Ngẩng đầu lên chỉ thấy Tiêu Ngân Phong còn đứng ở trạm xe buýt không nhúc nhích. Kỷ An nhíu nhíu mày, đi ngược trở về chỗ đó, "Tiêu tổng làm sao vậy?"

Tiêu Ngân Phong lạnh lùng nhìn Kỷ An, " Có nhất thiết phải xem ta như người xa lạ vậy không? Hay không gọi ta là Tiêu tổng thì ngươi sẽ thấy không thoải mái?"

"Ách, không có!" Kỷ An có chút ngượng ngùng, "Tại vì dễ gọi, đã là thói quen nên bảo sửa lập tức thì không được".

Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn Kỷ An một cái, sau đó đi về phía khu nhà ở.

Kỷ An đi theo sau, có ngốc cũng thấy được là Tiêu tổng đang tức giận. Nàng cảm thấy tính tình của Đại lão bản này so với nàng còn xấu xa hơn, một chút việc như lông gà vỏ tỏi cũng có thể tức giận được. Nàng nhíu mày, chậm rãi đi theo phía sau Đại lão bản, cứ giữ khoảng cách khoảng ba bốn mét như vậy mà theo sau. Nàng nghĩ đưa Đại lão bản đi tới cửa nhà, nhìn nàng vào nhà an toàn rồi thì coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Nhưng không nghĩ tới Tiêu Ngân Phong đi được một đoạn rồi dừng lại không đi nữa mà dừng lại quay đầu đứng chờ Kỷ An.

Kỷ An đi tới đứng bên cạnh Tiêu Ngân Phong, Đại lão bản không đi nữa thì nàng cũng chỉ biết đứng đó cùng. Nhưng mà nàng cũng có chút bực mình, nàng không hiểu Đại lão bản muốn gì mà như thế nào cũng phải bắt mình gọi tên của nàng, còn có rất nhiều chuyện vô lý khác mà không có lý do chính đáng. Nàng không ngốc, nhìn ra được hành vi của Đại lão bản đã muốn vượt qua phạm vi giữa Đại lão bản với nhân viên của mình, nhưng nàng không rõ vì sao Đại lão bản phải như vậy? Nhàm chán? Trên đời này phương thức để tiêu khiển thì có tới n loại, không có lí do gì lại tìm một người buồn chán như nàng để tiêu khiển cả. Tò mò? Bản thân mình là một người rất đơn giản, có thể gây tò mò gì cho người khác, nhưng ngoại trừ hai nguyên nhân này thì nàng không nghĩ ra được gì khác.

"Được rồi, đừng có bày ra cái mặt bực mình vậy nữa, giống y chang tiểu hài tử". Thanh âm của Tiêu Ngân Phong truyền đến.

Kỷ An ngẩng đầu, còn muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời. Quên đi, mặc kệ nàng vậy, dù sao đó cũng là chuyện của người ta, chẳng liên quan gì tới nàng.

Tiêu Ngân Phong im lặng không nói gì đứng đó nhìn Kỷ An nửa ngày, âm thầm kín đáo thở dài, kéo tay Kỷ An đi về. Thân mình Kỷ An cứng nhắc, cánh tay lắc lắc, phụng phịu, mặc cho Tiêu Ngân Phong kéo đi. Lúc này Đại lão bản tuy không nói gì, nhưng mà nàng cảm nhận được hơi thở của Đại lão bản rất kì quái, giống như là mặt biển sóng êm gió lặng nhưng che giấu cuồng phong cuộn trào mãnh liệt bên dưới. Nàng cảm thấy Đại lão bản đang chịu áp lực gì đó còn chưa có bộc phát ra, cũng không biết khi nào sẽ bộc phát ra ngoài. Nhưng nàng mơ hồ đoán được, một khi bộc phát sẽ mang lại sức sát thương cực lớn. Vì sự an toàn của bản thân nàng cảm thấy mình nên đi về sớm thì sẽ tốt hơn.

Rốt cuộc khi Kỷ An "hộ tống" Tiêu Ngân Phong về đến cửa nhà, Kỷ An rút tay ra, đứng cách Tiêu Ngân Phong hai bước, chờ nàng mở cửa. Tiêu Ngân Phong lấy chìa khóa ra, xoay người nhìn Kỷ An hỏi, "Đứng xa vậy làm cái gì?"

Kỷ An nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, "Tiêu tổng, ta đi về trước". Dứt lời liền vẫy tay với Tiêu Ngân Phong, xoay người đi về phía thang máy.

"Kỷ An". Tiêu Ngân Phong gọi.

Kỷ An quay đầu lại, giơ cao cánh tay phải lên vẫy vẫy về phía nàng, nhấn nút thang máy rồi đi vào, sau đó nặng nề mà thở dài. Nàng một tay chống lên trên trán, che khuất ánh mắt của mình rồi đứng tựa vào thang máy.

Tiêu Ngân Phong nhìn cửa thang máy đóng lại có chút dở khóc dở cười, bản thân mình không phải mãng độc xà mãnh thú, nàng trốn nhanh như vậy để làm gì chứ? Nàng thở dài, buông lỏng tay xuống, còn một chiêu chưa sử dụng mà tên kia lại có thể bỏ chạy! Cũng không biết nàng là động vật biến nhiệt gì mà cảm giác lại có thể nhạy bén như vậy! Tiêu Ngân Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người mở cửa ra. Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai, Kỷ An cũng như vậy sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của Tiêu Ngân Phong. Nhưng không sao, hầm canh thì phải dùng lửa nhỏ, cứ từ từ mà nấu, thong thả sẽ đến thôi.

Kỷ An sống yên ổn qua ngày, Lý Vân Cẩm như đinh đóng cột căn dặn nàng sau khi đi làm phải về nhà ăn cơm sớm. Còn chưa tan sở thì Lý Vân Cẩm đã gọi điện thoại ba bốn lần để hối thúc. Kỷ An vội vội vàng vàng trở về, phát hiện Lý Vân Cẩm còn đang hối hả nấu ăn trong phòng bếp, nấu một bàn đầy đồ ăn, đừng nói là hai người, cho dù là mười người cũng không ăn hết. "Mẹ, chúng ta chỉ có hai người, nấu nhiều vậy để làm gì?" Kỷ An để túi xách xuống, đi vào trong vừa rửa tay vừa hỏi.

"Chút nữa ba ngươi cũng sẽ đến đây". Lý Vân Cẩm vừa chuẩn bị đồ ăn vừa nói, " Trước tiên phải dặn trước, hôm nay là sinh nhật ngươi, không cho phép tức giận, đừng có giống mấy lần trước vừa thấy ba ngươi đến đã trở mặt. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, đó là ba ruột của ngươi, người thay tã cho ngươi lúc nhỏ, người dọn phân dọn nước tiểu cho ngươi đó".

Kỷ An vừa nghe Lý Vân Cẩm nói Kỷ Bằng sẽ tới liền không vui, sau đó còn nghe Lý Vân Cẩm dặn dò không dứt mới mở miệng nói, "Mẹ, trong nhà bếp đừng có nói phân hay nước tiểu gì a, không văn minh. Còn nữa, trước đây nhà chúng ta có bảo mẫu, không cần hắn phải dọn".

Lý Vân Cẩm vừa nghe lập tức lại muốn mở miệng nói, Kỷ An nhanh chóng chạy trốn về phòng đeo tai nghe nghe nhạc mp3, sau đó đi vào trong phòng bếp giúp Lý Vân Cẩm một tay, Lý Vân Cẩm vừa thấy Kỷ An đeo tay nghe nghe nhạc liền nhắc nhở đeo tai nghe sẽ ảnh hưởng tới thính lực như thế nào v.v... Kỷ An chăm chú nghe nhạc nên cũng không nghe được mẹ mình đang nói cái gì. Một lát sau chuông cửa reo vang, Lý Vân Cẩm lau khô tay nhanh chóng đi mở cửa. Kỷ An đứng ở trong phòng bếp cầm lấy cái xẻng trở đồ ăn, đồng thời vặn nhỏ âm lượng máy mp3, vểnh tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng vừa nghe ngóng xong lại trở nên tức giận, không phải tới một người mà tới đến ba người. Nàng ló đầu ra. Chà. Người thiệt không ít, một nhà ba người đều đến đây. Kỷ An cười lạnh một tiếng. Tâm tình đang tốt đẹp đột nhiên trở nên lạnh băng, liền thuận tay múc ba muỗng muối bỏ vào trong nồi, lấy cái xẻng đảo thêm vài cái rồi múc ra đĩa, liếc mắt một cái nhìn thấy bột ngọt, liền lấy đồ ăn bỏ vào trong chảo, bỏ thêm mấy muỗng bột ngọt, tiếp tục đổ thật nhiều nước tương ớt đỏ vào sau đó mới cho vào đĩa bưng ra ngoài bàn.

"An An. Còn không chịu chào dì". Lý Vân Cẩm nhìn thấy Kỷ An đi ra liền lên tiếng kêu.

"Bận làm đồ ăn. Không rảnh". Kỷ An tức giận quay vào trong. Liếc mắt nhìn thấy Kỷ Tử Long đang ngồi trên đùi Kỷ Bằng vênh mặt thẳng chân gặp mấy trái táo mà nàng đã rửa sạch thì trong mắt liền phát hỏa. Đó là táo của nàng, đó là đầu gối của ba nàng! "Cạch" đem đồ ăn nặng nề đặt trên bàn, trong mắt sắp muốn tóe lửa. Đây là đến chúc mừng sinh nhật của nàng hay là muốn đến để khoe khoang cả nhà họ có cuộc sống rất hạnh phúc mỹ mãn a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.