Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Lão nhân người ta lớn tuổi, đầu óc cũng hồ đồ, nghe được câu này của Dao Quang, sửng sốt một lát, run rẩy hỏi: "Các ngươi không phải phu thê à? Vậy nàng là ai của ngươi?"
Bà đôi mắt không tốt, chỉ cảm thấy người kia lớn lên thật xinh đẹp, nam nhân lớn lên không thể có vẻ đẹp như vậy, liền đem cậu xem là nữ tử.
Dao Quang không nghe ra ý của bà, nhưng Sở Từ làm sao lại không phát hiện ra sự khác biệt về ngữ khí cùng tầm nhìn rất nhỏ của lão bà, cậu cười một chút, không vội không chậm trả lời: "Ta là ca ca của hắn."
Lão bà: "......"
Gì? Bà mới vừa rồi giống như còn nghe thấy tiểu lang quân nói muốn cưới cậu nhỉ?
Lão bà mơ hồ nửa ngày, thời điểm trì độn mà phản ứng lại, hai người kia đã sớm đi xa.
Dao Quang cố ý đi ở phía sau Sở Từ, duỗi tay chọc chọc sau eo cậu: "Ca ca?"
Sở Từ bắt lấy tay hắn: "Đừng chọc."
Chúng thần trên Thiên giới đều là lấy thần quân để xưng hô với nhau, không có quan hệ mạng nhện phức tạp như nhân gian, hắn lần đầu gọi người khác là ca ca, cảm thấy mới mẻ, dọc theo đường đi "Ca ca" "Ca ca" kêu không ngừng.
"Ca ca, ngươi vì sao không để ý tới ta?"
"Ca ca, ngươi cùng ta nói một câu đi."
"Ca ca tốt." Dao Quang thấy Sở Từ như thế nào đều không để ý tới hắn, dứt khoát đem cậu túm vào trong lòng ngực, cằm gác ở trên vai cậu, nhão dính dính mà làm nũng: "Ngươi có thích ta hay không?"
Khí tức Kim Ô ôm ấp quá nóng, Sở Từ nhỏ đến không thể phát hiện mà run một chút, quay đầu đi.
Dao Quang mắt thấy da thịt chỗ cổ cùng vành tai của cậu biến hồng một chút, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khó có thể miêu tả, muốn làm màu hồng này trở nên càng đậm, trở nên càng nhiều.
Ý tưởng mơ hồ, chính hắn đều nghĩ không ra đến tột cùng là cái gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng cảm thấy, nghĩ như vậy quá xấu rồi.
Hắn đem mặt vùi vào tóc dài đen nhánh, giống như như vậy, có thể ngăn trở những cảm xúc khống chế không được miên man suy nghĩ.
Sở Từ nhìn vị Tiểu Thần Quân tà tâm còn chưa rõ, duỗi tay nắm cổ áo của hắn, đem hắn xách đến trước mặt.
Dao Quang che lại mặt, giãy giụa thật sự không có lực: "Đừng nhìn, đừng nhìn."
Sở Từ cười rộ lên, tùy tay biến ra lá chắn, che khuất thân ảnh của hai người, tay đáp ở trên vai hắn, hạ giọng, ở bên tai hắn chậm rãi nói: "Tiểu Thần Quân, ngươi sao lại đỏ mặt?"
Thanh âm này là tiếng lòng câu người, Dao Quang chỉ cảm thấy mình muốn toàn bộ bùng cháy.
Hắn bất chấp tất cả mà buông tay, ngược lại ôm lấy eo Sở Từ, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, lực cánh tay mạnh đến dọa người: "Ca ca......!A Từ......!Ta muốn......"
Làn mi dài của hắn nặng nề, yên lặng nhìn Sở Từ, thanh âm càng ngày càng trầm: "Ta muốn......"
Sở Từ nhẹ nhàng đáp: "Ừ?"
Ánh mắt Dao Quang theo thứ tự từ mặt mày cậu đi xuống khoé môi hơi cong, cái loại cảm xúc mạc danh này đang thiêu đốt, lại thiêu đốt, đến noox không thể ức chế.
"Ta muốn......" Hắn dựa qua, một bàn tay theo bản năng khống chế gáy của Sở Từ: "Hôn ngươi."
Nụ hôn này không hề ngượng ngùng, không lướt qua liền ngừng, mà là trúc trắc, xúc động, lại lỗ mãng, còn có khát vọng nôn nóng thiêu đốt không xong, khởi điểm vẫn là Dao Quang dựa vào tường, không biết khi nào, biến thành Sở Từ bị để ở trên tường.
Tiểu Thần Quân hôn quá kịch liệt, cậu không thể hô hấp, muốn né tránh, lại bị Dao Quang nắm cằm, "Đừng trốn."
Hắn kích động và nôn nóng, khó có thể tự kiềm chế, thanh âm cũng có chút không xong: "A Từ, đừng trốn tránh ta."
Sở Từ "A" một tiếng, bỗng nhiên vòng lấy cổ hắn.
Hồi lâu sau, cậu dựa vào ngực Dao Quang, hài hước mà nói: "Tiểu Thần Quân thật là lợi hại."
Dao Quang: "......"
Hắn tim đập rất lợi hại, nhưng A Từ nói khẳng định không phải cái này.
Hắn thanh thanh yết hầu, tận lực làm thanh âm không ách như vậy: "Chúng ta đi ra ngoài đi, ta muốn mua trang sức cho ngươi, rất đẹp......"
Sở Từ oán giận nói: "Ta đi không được."
Chỉ là một sợi phân hồn không mang nhiều ma khí mà thôi, chỉ có thể miễn cưỡng bám vào trên người búp bê sứ, làm thế nào chịu được yêu cầu tham lam của con Kim Ô này, cậu hiện tại thật sự không có nhiều sức lực đi đường.
"Ta cõng ngươi." Dao Quang chớp chớp mắt, rất là chột dạ.
"Được, ngươi quay qua đi."
Dao Quang nghe lời xoay người, giây tiếp theo, hắn liền cảm giác được trên lưng có thêm một người, người này trên người mang theo nhè nhẹ hơi thở u hương, thân thể cực kỳ nhẹ.
Hơi thở này giống như đã từng quen biết.
"Ngươi lại ngẩn người làm gì," Sở Từ trả thù mà nắm cằm hắn, xoay xoay trái phải vài cái: "Hoàn hồn, Tiểu Thần Quân."
"Ách." Dao Quang tỉnh táo lại, cõng cậu đi ra lá chắn.
Ở trước mặt Sở Từ, hắn rất khó giấu được tâm sự, nghĩ cái gì đều phải nói ra.
"A Từ," hắn dừng một chút: "Ta trước kia có phải hay không gặp qua ngươi?"
Sở Từ lười nhác mà trả lời: "Không có."
"Kỳ quái."
Dao Quang nhíu mày, hắn trí nhớ rất tốt, chuyện gặp qua người dù cho chỉ thấy một lần cũng sẽ không quên, hắn trong cơn hoảng hốt cảm thấy chính mình đã từng ở nơi nào ngửi qua hơi thở trên người Sở Từ, chính là loại cảm giác tựa như sương mù xem hoa này, mơ mơ hồ hồ luôn thấy không rõ lắm.
Hắn sẽ không dễ dàng hoài nghi chính mình, đây là trực giác mạnh mẽ mà thần sinh ra đã có sẵn, nhưng mà A Từ nói không có, vậy hẳn là sẽ không lừa hắn.
Có lẽ thật là hắn nhớ lầm.
Hắn cõng Sở Từ, nện bước thoạt nhìn không nhanh không chậm, nhưng dưới thần lực thêm vào, không bao lâu liền đi tới khu vực náo nhiệt.
Hắn mắt nhìn thẳng, một đường thẳng đến quầy hàng trang sức ngày hôm qua nhìn thấy, nhưng mà thật đáng tiếc, người ta vào mười lăm phút trước đã bán đi, hắn đến chậm một bước.
Dao Quang bị đả kích, cả người đều tản mát ra hơi thở u oán.
"Ngươi rốt cuộc muốn mua cái gì?"
"Một cái khuyên tai, tuy rằng chỉ có một, nhưng mà rất đẹp, muốn mua cho ngươi."
Chưởng quầy hàng trang sức ước chừng là không đành lòng nhìn thấy tiểu công tử khí phách hăng hái ủ rũ cụp đuôi mặt đầy mất mát, vì thế cho hắn một chủ ý: "Cái khuyên tai kia xác thật rất đặc biệt, tiểu công tử nếu còn nhớ rõ hình dạng của khuyên tai, có thể vẽ ra, mời thợ làm trang sức làm một bộ cho cậu."
Dao Quang tinh thần chấn động: "Cảm ơn chưởng quầy nhắc nhở."
"Không cần khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, ngươi nếu là thật muốn, ta có thể nói địa chỉ của thợ trang sức cho ngươi."
Sở Từ như suy tư gì mà nhìn bộ dáng chưởng quầy cười tủm tỉm, nghĩ thầm, Tiểu Thần Quân này không hổ là Kim Ô chưởng quản Thái Dương Thần Hỏa, từ thân tản ra sức sống không ngừng, người phàm rất dễ dàng bị cảm nhiễm, cảm thấy hắn thật làm cho người ta thích, cũng sẽ nghĩ giúp hắn.
Cùng ma khí của cậu hoàn toàn tương phản.
Ma khí của cậu sẽ chỉ làm người khác càng ngày càng điên, muốn phá hủy tất cả.
Cậu ở Cực Thiên, tự nhiên rõ nhất Cực Thiên có hơi thở như nào, Cực Thiên thật ra không riêng gì cảm xúc âm u quy tụ, mà còn có cảm xúc lên men rồi cuối cùng ấp ủ ra suy nghĩ "Chết".
Nếu cậu khống chế "Chết", vậy Dao Quang liền chưởng quản "Sinh".
Sống hay chết......!
"A Từ," Dao Quang đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cậu, giống con chó nhỏ: "Chúng ta hiện tại liền đi tìm thợ làm đi."
Sở Từ rũ mắt xuống, trả lời: "Ừ."
Dao Quang dựa theo địa chỉ chưởng quầy cho, một đường hỏi người qua đường, nhẹ nhàng tìm được xưởng của thợ trang sức kia.
Xưởng đốt lửa luyện kim nóng chảy, vừa ngộp vừa nóng, Dao Quang nhìn một vòng, đem Sở Từ đặt vào quán trà ở phụ cận, "A Từ, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi theo thợ học, rất mau sẽ trở về."
Hắn nói nhẹ nhàng, giống như làm trang sức đơn giản như nặn bùn, Sở Từ thương hại mà nhìn hắn: "Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Dao Quang vui vẻ lên tiếng, đi ra quán trà, còn cách cửa sổ hướng cậu vẫy vẫy tay.
Xưởng ở vị trí không tính là đông đúc, khách trong quán trà dù cho không nhiều như mây, nhưng cũng có người đến người đi, rất nhiều người nhìn thấy cậu ngồi trong quán trà, không tự chủ được mà muốn hướng bên người cậu tới, lá gan lớn càng trực tiếp ngồi ở trước mặt cậu, thử thăm dò cùng cậu đến gần.
Cậu một người cũng không quan tâm, chỉ an tĩnh mà uống trà, nghe trong xưởng truyền tới động tĩnh gà bay chó sủa, cong cong mặt mày.
Tiếng nói xa lạ lại trung khí mười phần, âm thanh quát lớn còn chưa dứt bên tai lại thêm một trận, Dao Quang học có thể nói thập phần không xong.
Cũng may hắn là Kim Ô, trời sinh có có thể trấn an tâm người tức giận, nếu là đổi thành người phàm, đã sớm bị thợ trang sức đuổi ra ngoài.
Một lần chờ này liền chờ đến chạng vạng, hoàng hôn cam hồng nhiễm qua nửa bầu trời, tiếng ồn ào trong xưởng mới ngừng.
Dao Quang từ xưởng ra ngoài, quần áo ngăn nắp dính bụi, thoạt nhìn mặt xám mày tro, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng ngời, sáng ngời đến mức đem bóng đêm mờ nhạt càng ngày càng gần áp lại.
Hắn đi vào quán trà, ngồi vào trước mặt Sở Từ, như dâng vật quý mà đem khuyên tai nắm chặt trong tay đặt lên trên bàn: "A Từ, ngươi xem, ta làm ra được rồi."
Sở Từ nhìn qua, cậu không biết khuyên tai lúc trước Dao Quang nhìn trúng rốt cuộc là hình dạng gì, chỉ là một ngôi sao thôi......!Nơi nơi đều lộ ra sự thô ráp, thanh vàng kéo không đều, hình dạng xiêu xiêu vẹo vẹo, đồ án cũng không vẽ tốt, duy nhất được coi như xinh đẹp, chính là đá quý được khảm kia.
Cục đá này hơn phân nửa đã bị Thái Dương Thần Hỏa nung qua rất nhiều lần, tinh oánh trong suốt, hình như giọt máu, trong đó ẩn chứa hơi thở thần hỏa.
"......!Còn ổn." cậu nói: "Đẹp.
Tiểu Thần Quân thật lợi hại."
"A Từ," Dao Quang cảm động mà nhìn cậu: "Ngươi có thể không cần miễn cưỡng chính mình, ta biết nó khó coi, ta đều bị thợ mắng qua rất nhiều lần."
Sở Từ nâng chung trà lên, che khuất khóe môi cong lên: "Ngươi nghe người thợ kia nói, hay là nghe ta nói?"
"Nghe ngươi." Dao Quang dắt tay cậu, đem khuyên tai bỏ vào lòng bàn tay của cậu: "Ngươi trước nhận, chờ ta về sau làm ra càng đẹp mắt, lại cùng ngươi đổi."
Đá quý nhiễm hơi thở thần hỏa ở trong tay cậu.
Không có cảm giác đau đớn do bị đốt, mà là ấm áp, có thể làm nóng lòng bàn tay lạnh kẽo của cậu.
Cậu ý vị thâm trường hỏi: "Ngươi không mang lên cho ta sao?"
"Cái này khó coi," Dao Quang lại đem cậu cõng lên, quay mặt đi, thẹn thùng mà thấp giọng nói: "Không xứng với ngươi."
Sắc trời hoàn toàn tối, trên đường đốt một dàn rồi một dàn đèn lồng, chợ đêm so với ban ngày càng đẹp mắt, cũng càng náo nhiệt.
Bờ sông chen đầy, Dao Quang thích náo nhiệt, cũng chen qua, phát hiện bờ bên kia có đầy pháo hoa, đang muốn châm ngòi.
"Bùm ——"
Pháo hoa cao cao lên giữa không trung, nở rộ ra nhan sắc sáng lạn, rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết.
Bốn phía truyền đến thành âm những đứa trẻ hoan hô, nước sông róc rách chảy xuôi, mặt nước lóng lánh sóng nước chiếu ra ảnh ngược lảo đảo lắc lư của pháo hoa.
Tiếp theo nháy mắt, thanh âm hợp với pháo hoa cùng biến mất, Dao Quang tạo ảo cảnh, đem Sở Từ buông xuống, thật sâu mà nhìn cậu: "A Từ."
Ảo cảnh tứ phía đều là sóng gợn như nước, Sở Từ lui về sau, cậu lui vài bước, Dao Quang liền đi về phía trước vài bước.
Một lui một tiến, trên mặt đất bỗng nhiên sinh ra hoa tươi đầy đất, cánh hoa tinh tế, nhẹ nhàng ở trong gió lay động.
Sở Từ chớp chớp mắt: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta muốn cưới ngươi," Dao Quang nghiêm túc mà nói: "A Từ, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?"
"Ta có thể đem tất cả hoa đều trải cho ngươi."
"Ta nguyện ý đem tất cả của ta đều cho ngươi."
"Ta thích ngươi." Dao Quang rốt cuộc nắm đến tay cậu: "Ngươi nguyện ý gả cho ta không?"
Muốn cưới A Từ, sau khi nghe được bà lão kia nói, hắn vẫn luôn nghĩ đến bây giờ.
Hắn muốn cưới cậu, muốn cho A Từ trở thành của hắn.
Không phải ca ca, mà là thê tử.
Sở Từ nâng tay lên, sờ sờ đôi mắt hắn: "Ngươi muốn cưới ta? Tiểu Thần Quân, ngươi biết phu thê sẽ làm cái gì không?"
Dao Quang mím môi: "Muốn thương ngươi, bảo vệ ngươi, ta đều có thể làm được, sẽ không có ai so với ta làm càng tốt."
Sở Từ đôi mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, cậu ý vị thâm trường mà cong khóe môi lên, đầu nhập vào trong ngực Dao Quang: "Ngươi quả nhiên......!Cái gì cũng không biết.
Dao Quang, ôm ta, ta tới dạy ngươi......!Giữa phu thê, rốt cuộc phải làm cái gì."
Dao Quang như bị mê hoặc, ngơ ngẩn mà ôm lấy cậu: "A Từ?"
Ảo cảnh tan vỡ, nhưng bọn họ không có ở nhân gian, mà là ở nhà giam hắc ám kia.
Dao Quang hoảng hốt một chút, bọn họ khi nào trở về?
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn liền không rảnh lo vấn đề này.
Tiếng xích thanh thúy, Sở Từ đi đến trước mặt hắn, trên cao nhìn xuống mà liếc hắn một cái, rồi sau đó cúi người, ngón tay thon dài nắm đai lưng của hắn ——
Ngọn lửa Kim Ô vẫn luôn trôi nổi giữa không trung đảm đương ngọn nến nhảy lên vài cái, bỗng nhiên tắt.
- -------------------------------------.