Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 32: Khuynh Quốc Khuynh Thành 6




Edit & Beta: La Quý Đường.

Chúc mừng ngày sinh của Bác Hồ 19/5.

---------------------------------------------------------------------------------

Động tĩnh rất nhỏ hiển nhiên không thể bừng tỉnh hoàng đế đang mê say ở trong mộng đẹp, hắn ta không hề cảnh giác mà ôm mỹ nhân trong lòng ngực, cười xốc lên khăn che mặt của mỹ nhân: "Tiểu mỹ nhân, để trẫm nhìn xem mặt ngươi nào ——"

Hoàng đế giọng nói đột nhiên im bặt, hắn ta run run, khó có thể tin mà nhìn mỹ nhân mới vừa rồi còn cùng chính mình vui vẻ biến thành một bộ xương cốt trần trụi.

Hắn ta đột nhiên ném xuống bộ xương khô dưới ánh trăng chiếu xuống lạnh lẽo, há miệng thở dốc.

Muốn kêu cứu, nhưng mà thanh âm còn không kịp phát ra, thân thể hắn ta trước một bước trầm trọng mà gục xuống, hung hăng ngã vào bụi đất.

[......]

Hệ thống trầm mặc lại trầm mặc, chung quy không nhịn nỗi, nói: [ Hoàng đế bị hù chết.

]

Sở Từ vô tội mà đáp: [ Đúng không, ta lại không phải cố ý.

]

Là năng lực thừa nhận của tên hoàng đế này không tốt, cùng người cá yếu ớt vô hại là cậu có quan hệ gì.

Hệ thống cho hoàng đế sống lại, lược bỏ ký ức khủng bố vừa rồi của hắn ta, lại đem hắn ta hoàn hảo vô khuyết mà ném trở về hoàng cung.

[ Hắn hiện tại còn chưa thể chết, hắn mà chết, ngài vĩnh viễn cũng không hoàn thành được nhiệm vụ.

]

Thời điểm tim hoàng đế ngừng đập, hệ thống nhìn thấy giao diện của chính mình xuất hiện báo động đỏ tạm dừng trước nhiệm vụ, chứng tỏ hắn ta hiện tại còn chưa tới thời điểm chết.

[ Rồi rồi, ta biết rồi.

]

Sở Từ có lệ mà đáp một câu, nhìn về ánh trăng phía dưới cơ hồ muốn hoà vào làm một với đuôi cá trong nước, thở dài.

Cậu giăng bẫy đợi lâu như vậy, thật vất vả sắp chờ được cá cắn câu, lại bị hoàng đế dọa về.

Con cá nhỏ này phỏng chừng tổn thương ôm tâm can vỡ vụn, lẻ loi mà trốn đi, không chịu lại đến tìm cậu.

Nhiệm vụ Diệp Tiềm quét sạch thổ phỉ hoàn thành viên mãn lại hiệu suất cao, hoàng đế thập phần cao hứng, khen Diệp gia có người kế tục, hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì.

Đế vương trên triều chú ý lại áp lực, phóng mắt nhìn lại, mỗi người đều là bộ dạng trận địa sẵn sàng đón quân địch, mặt cẩn thận chặt chẽ.

Cũng đúng, dù sao cũng là ở dưới mí mắt của hoàng đế.

Hơi chút sơ sẩy, chọc phải mặt rồng giận dữ, còn không phải là tự tìm đường chết sao.

Diệp Tiềm rũ mắt, vừa muốn mở miệng, trong đầu không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên hiện lên đôi mắt hàm chứa ý cười của người cá.

Cậu nói, ngươi không ở, ta sẽ tịch mịch.

Hắn ngắn ngủi mà nhắn mắt một chút, nghĩ thầm, thực xin lỗi.

"Vi thần nghe nói, gần đây rất nhiều thổ phỉ nơi nơi len lỏi gây án.

Thần muốn thỉnh chỉ, bình định bạo loạn, bảo vệ quốc thái dân an."

Hoàng đế sang sảng mà cười ha hả: "Tốt, tốt, rất tốt! Diệp tiểu tướng quân trung thành tận nghĩa, trẫm phê chuẩn!"

"Tạ bệ hạ."

Diệp Tiềm chủ động thỉnh chỉ, tự nhiên không ở nhà trì hoãn.

Đêm đó, hắn liền thu thập hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau khởi hành.

Vương triều an ổn, dù là người lỗ mãng thế nào đều sẽ không ở dưới hoàng thành gây chuyện sinh sự.

Không biết từ nơi nào mới xuất hiện, đám thổ phỉ cũng cũng không tới gần kinh thành, chỉ ở huyện thành xa xôi hô phong hoán vũ.

Lần này hắn đi, không biết phải rời đi bao lâu.

Diệp Uẩn không rõ nguyên nhân hắn đột nhiên thỉnh chỉ, chỉ cho là hắn một lòng trừ ác, vừa lo lắng lại vừa vui mừng.

Huynh trưởng của mình tương lai nhất định là anh hùng vì nước vì dân, giống như phụ thân.

Diệp Uẩn tuổi còn nhỏ, chưa thấy qua cảnh khi phụ thân bình định biên quan đại thắng trở về, nhưng trong phủ trên dưới mỗi người đều thích nhắc tới huy hoàng năm đó, làm cho nhóc đến loại việc nhỏ không đáng kể như cô nương nhà ai hướng cha ném khăn tay đều nhớ kỹ trong lòng.

Lòng đã sớm hướng tới con đường này, tuy rằng huynh trưởng chỉ là bình nội loạn, nhưng sẽ có một ngày cũng có thể trở thành vị tướng lớn bình định biên quan.

Tiểu hài tử rốt cuộc tuổi còn nhỏ, chỉ nghĩ người có thể bình chiến loạn là anh hùng người người sùng bái, lại không biết hết thảy vinh quang đều là biển máu núi người mà thành, làm gì có vật dễ dàng lấy tới tay như vậy.

Nhóc kìm nén không được tâm tình kích động, nhảy nhót lung tung một hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Ta phải đem tin tức tốt này nói cho đại mỹ nhân nghe!"

Nhóc không biết tên người cá, cả ngày chỉ biết gọi cậu là đại mỹ nhân.

Diệp Tiềm một phen giữ chặt thân ảnh mơ hồ sắp ra cửa của nhóc: "Không được đi."

Diệp Uẩn khó hiểu mà quay mặt đi, mắt trông mong mà nhìn hắn: "Vì cái gì nha?"

"......" Diệp Tiềm ngữ khí không có biến hóa, bình tĩnh như thường: "Không vì cái gì."

"Không vì cái gì, vậy huynh dựa vào cái gì không cho đệ đi." Diệp Uẩn múa may tứ chi, không phục lắm: "Huynh không nói lý! Huynh đây là vô cớ gây rối!"

"......"

Diệp Tiềm Vô cớ gây rối cư nhiên bị đệ đệ nói có chút nghẹn lời.

Trầm mặc một cái chút, hắn trả lời: "Đúng vậy, chính là không nói lý."

Diệp Uẩn tức chết, gào lên một tiếng kinh thiên động địa, tựa như heo bị thọc tiết ngày lễ ngày tết rên: "A ——!"

Diệp Tiềm vội che lại miệng nhóc: "Không được ồn ào."

Nơi hắn ở cùng nơi của người cá còn cách một đoạn khoảng cách, Diệp Uẩn kêu như vậy, người cá hẳn là cũng nghe không thấy, nhưng hắn chính là vô cớ sinh ra một loại cảm xúc khẩn trương, rất sợ Sở Từ sẽ từ một tiếng của tên tiểu quỷ này nghe ra chút gì đó.

Nhưng kỳ thật có thể nghe ra cái gì đây, người khác nghe xong, cũng chỉ sẽ nghĩ tiểu hài tử không có được đồ chơi nên cáu kình thôi.

Trong lòng có quỷ, rõ ràng là hắn.

Diệp Uẩn bị che miệng, kêu lại kêu không được, đánh cũng đánh không lại, tức giận đến nỗi nhóc hướng trên tay Diệp Tiềm cắn một ngụm.

Diệp Tiềm nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, buông nhóc ra.

Hắn kỳ thật thực có thể lý giải tâm tình của Diệp Uẩn, đây là tâm trạng có được cái gì liền nhất định muốn ở trước mặt đồng bọn khoe khoang một phen.

Hắn đi bình nội loạn, đối nhóc mà nói là một chuyện rất quang vinh, đây khẳng định là muốn nói cho người khác nghe.

Người cá lại là người mà nhóc tự cho là anh em kết nghĩa, hắn ngăn cản không cho nói, đại khái có thể đem tiểu quỷ này nghẹn chết.

Bất quá......!

Nghẹn liền nghẹn đi, nhóc phải học được trầm ổn một chút.

Hôm sau, trời còn che một tầng sương mù xám xịt, trong phủ tướng quân đã toàn bộ ra cửa, vội vàng muốn đưa tiểu tướng quân một đoạn đường.

Quản gia dắt ngựa tới, đem dây cương giao vài trong tay hắn: "Đại thiếu gia lên đường bình an."

Diệp Tiềm uyển chuyển nhẹ nhàng mà xoay người lên ngựa, hơi hơi mỉm cười: "Được."

Thẳng đến tiếng vó ngựa đi xa, Diệp Uẩn mới hậu tri hậu giác mà nhận thấy cảm giác ly biệt, khóe miệng tức khắc đi xuống, hàng thật giá thật mà khóc: "Ô ô ô ô ô......"

Quản gia thở dài: "Tiểu thiếu gia đừng khóc, đại thiếu gia thực nhanh liền sẽ trở về."

"Ô ô ô ô ô ô" Diệp Uẩn như cũ kêu rên, nhóc bị Diệp tướng quân cùng Diệp Tiềm vô tình mà sủng quá mức, trừ bỏ mỗi ngày tập võ như chơi, còn chưa chịu qua khổ cực chân chính là gì, chia lìa chính là chuyện lớn nhóc không thể thừa nhận nhất: "Ô ô ô ta nhớ huynh trưởng, huynh trưởng khi nào trở về ô ô ô."

Quản gia: "......"

Đại thiếu gia còn chưa có ra khỏi thành đâu, ngài liền nhớ rồi.

Diệp Uẩn tràn ngập sầu bi, hồi phủ đi thẳng đến sân của người cá, hướng người cá nói hết sầu tư đầy cõi lòng.

Không biết vì sao, nhóc luôn cảm thấy, có chuyện không cao hứng, cùng người cá nói xong, liền rất dễ dàng không còn đau buồn nữa.

Nhóc nghẹn ngào mà đem lời nói cho hết lời, Sở Từ nghe nhóc lộn xộn tự thuật, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Biết hắn sẽ trốn tránh, không nghĩ tới hứa có thể trốn như vậy.

Sở Từ ôn nhu nói: "Đừng khóc, ngươi nếu là nhớ hắn, có thể viết thư cho hắn."

Diệp Uẩn bỗng nhiên có một loại cảm giác thông suốt khó có thể hình dung, giống như là bị gió cuốn đi đám mây đen trên đỉnh đầu.

"Đúng nha!" Nhóc lau tàn lưu nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười: "Chờ ca ca viết thư về, ta cũng muốn viết thư cho hắn."

Diệp Tiềm một chuyến đi này chính là xa nhà, vì làm người trong phủ tướng quân yên tâm, hắn đến chỗ nào, đều sẽ để bồ câu đưa một phong thư, trở về báo bình an.

Sở Từ cong mắt lên: "Ngươi nếu là viết thư cho hắn, có thể giúp ta một chuyện không, ta có chút đồ muốn cho hắn."

Diệp Uẩn vỗ vỗ ngực: "Không thành vấn đề, bao ở trên người ta! Ngươi muốn đưa thứ gì cho ca ca vậy?"

Sở Từ chậm rãi chớp chớp mắt một chút: "Bí mật."

Sắc trời chậm rãi lại tối, ráng màu ở phía chân trời léo lên một tầng lại một tầng màu sắc sặc sỡ, trong viện im ắng, chỉ có mùi hoa sen thanh nhã quanh quẩn.

Kỳ nở của hoa sen dài, cho dù rất nhiều lần bị gió thổi rụng, chỉ còn lại có cành trụi lủi, chúng nó vẫn như cũ tầng tầng lớp lớp, tại trong viện nơi không muốn người biết, khí thế nở ra "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích "*.

( Nghĩa đại khái là: lá sen nở xanh thẳm như trời cao).

*Bài thơ [ Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương ]

Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,

Phong quang bất dữ tứ thì đồng.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

[ A ] Sở Từ lười nhác mà dựa bên cạnh ao [ Ta thật sự rất nhàm chán.

]

[ Đã nhìn ra.

]

Không có Diệp Tiềm ở đây, Sở Từ chỉ có thể vẫn luôn ở trong nước ngủ, lấy cực này giết thời gian.

[ Ta muốn chân của ta ] Sở Từ rốt cuộc chịu không nổi, bắt đầu uy hiếp hệ thống: [ Mi mà không đem chân trả lại cho ta, ta liền bãi công.

]

Hệ thống run run: [ Tôi có thể tạm thời hóa ra chân cho ngài, chính là thời gian duy trì không dài.

]

[ Mi như thế nào không nói sớm ] Sở Từ có chút tức: [ Nhanh lên, hiện tại đi, ta muốn đi ra ngoài chơi.

]

Cậu ở trong sân lập ảo cảnh, sau đó dùng hệ thống huyễn hóa ra chân, nhẹ nhàng mà từ trong viện nhảy đi ra ngoài.

[ Từ từ, ngài muốn đi đâu? ]

[ Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi tìm Tiểu phu tử của ta rồi.

] Sở Từ không có ý tốt mà đáp lại một câu.

Nói, cậu nhảy lên mái hiên, tựa như chơi nhảy ô vuông, nhảy qua một cái lại một cái nóc nhà, lướt qua tường thành, binh lính thủ thành nhìn không thấy cậu, còn tưởng rằng đi ngang qua một trận gió.

[ Giúp ta tìm xem, Diệp Tiềm hiện tại ở đâu.

]

Diệp Tiềm ở đâu, Diệp Tiềm ở một tòa thành nhỉ cách mấy trăm dặm ngoại thành.

[ Ôi, hắn bị thương.

]

Hệ thống nhanh chóng tìm được nguyên nhân hắn bị thương, khi diệt thổ phỉ bị tên bắn lén gây thương tích.

Thân thủ của hắn, đừng nói thổ phỉ tầm thường, chẳng sợ cao nhân bên ngoài cả đám vây công, hắn cũng có thể nhẹ nhàng ứng đối, mảnh nhỏ của Ma Vương chính là mạnh như vậy, đều tự mang lực lượng hủy thiên diệt địa.

Vậy hắn vì cái gì sẽ bị thương, rất có ý vị sâu xa.

Khoảng cách xa như nào, đối với hệ thống mà nói đều là chuyện trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Sở Từ liền xuất hiện ở trong phòng Diệp Tiềm.

Lúc này trời đã tối, Diệp Tiềm lại không đốt đèn, chỉ là lẳng lặng nằm ở trên giường, nếu không phải còn có hô hấp, sẽ làm người cảm thấy hắn là một người chết.

Sở Từ đi đến mép giường, phát hiện hắn còn đang ngủ.

Không biết đang mơ cái gì, mi dài nhíu chặt.

Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng đâu vết giữa mày Diệp Tiềm.

Nháy mắt khi ngón tay mới vừa chạm vào làn da, Diệp Tiềm mở mắt ra, một phen nắm lấy tay cậu.

Nhìn thấy dung mạo cậu ở trong bóng tối mơ hồ, Diệp Tiềm bỗng nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Ta lại mơ thấy ngươi."

Thanh âm hắn nghe tới có chút yếu, hẳn là do miệng vết thương ảnh hưởng trên ngực.

Sở Từ thấy đôi mắt hắn không sáng, che một tầng bóng ma nhàn nhạt.

Hắn nhầm lẫn, Diệp Tiềm cho rằng chính mình đây là đang nằm mơ.

Nghe hắn nói như vậy, xem ra mơ thấy cậu còn không phải một lần.

Sở Từ chậm rãi cười rộ lên, tiếng của người cá vốn là có tác dụng mê hoặc, cậu cố tình muốn cho Diệp Tiềm rơi vào cảnh trong mơ, Diệp Tiềm căn bản vô pháp cự tuyệt.

Cậu cúi người, tóc dài như nước chảy xoã ở ngực Diệp Tiềm, thanh âm tựa như ảo mộng, chậm rãi hỏi: "Ngươi vì cái gì sẽ mơ thấy ta?"

Cho dù ở trong mộng, Diệp Tiềm cũng không chịu dễ dàng nói ra lời thật lòng, chỉ là hàm hồ mà trả lời: "Ta còn mơ thấy cái cây trong phủ kia."

Mơ thấy cậu ngồi ở trên cây, quay mặt đi, đối hắn doanh doanh cười.

Sở Từ thay đổi vấn đề: "Ta đẹp không?"

Lần này, Diệp Tiềm thật ra rất thành thật: "Đẹp."

Sở Từ cười, muốn đứng dậy, lại bị Diệp Tiềm càng dùng sức mà nắm chặt tay.

Hắn thở nhẹ một tiếng: "Đau."

Diệp Tiềm hoảng loạn mà buông ra tay cậu, ngược lại túm chặt góc áo của cậu: "Ngươi phải đi sao?"

Sở Từ cố ý nói: "Đúng vậy, ngươi không tới tìm ta, ta cũng không muốn gặp lại ngươi."

Diệp Tiềm trầm mặc hồi lâu, Sở Từ còn tưởng rằng hắn sẽ không mở miệng.

Tiếp theo, hắn liền thấy trong mắt Diệp Tiềm lan ra vệt nước rõ ràng.

Nước mắt kia lung kinh trong suốt, không cần đèn dầu, cũng có thể rõ ràng mà thấy.

"Thực xin lỗi" Diệp Tiềm hướng cậu trong mộng nói: "Thực xin lỗi."

Ngươi tịch mịch, ta lại không thể bồi ngươi.

- -------------------------------------

Editor: Thế giới nào cũng khóc, tội xỉu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.