Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 45: 45: 《 Lúc Duyên Khởi Chốn Tình Về 》




Mặc Uyên xưa nay không thích rườm rà, bởi vậy lễ bái sư của Côn Luân Hư cũng không quá long trọng, nhưng vẫn cần báo cho chúng đệ tử một tiếng, còn phải thu xếp một gian nhà ở và chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho tân đệ tử, mấy việc vặt đó giao cho Trường Sam là được.

Mấy người Điệp Phong nghe nói sư phụ muốn thu đệ tử mới, trong lòng khó tránh khỏi tò mò tiểu Thập Bát này rốt cuộc là từ đâu chui ra, mấy ngày gần đây không thu được thiếp bái sư, cũng không thấy có ai tự mình đến sơn môn bái kiến.

Có điều sư phụ của bọn họ thu đệ tử luôn luôn khắc nghiệt, tư chất phẩm tính thiếu một thứ cũng không được, tất nhiên phải cảm thấy vừa lòng mới nhận lấy, hẳn là sẽ không tệ.

Trường Sam vội vàng viết mấy phong thư, dùng Truyền Tống phù thông báo tin tức này cho tất cả các vị sư huynh đệ đang vân du bên ngoài, lúc này mới yên tâm đi sắp xếp phòng ở.

Tuy không có chuyện gì to tát, nhưng Điệp Phong bọn họ cũng đi theo giúp, có thành viên mới gia nhập, họ tất nhiên vui vẻ.

Từ sau trận chiến với Dực giới năm ấy, Côn Luân Hư đã quạnh quẽ hồi lâu, sau khi sư phụ trở về tuy náo nhiệt một trận, nhưng vẫn không thể so với trước kia.

Dọn dẹp thỏa đáng xong, mọi người lại chạy tới phòng của Cửu đồ đệ Lệnh Vũ ngồi, nếu y cũng có thể trở về, vậy Côn Luân Hư mới thật sự viên mãn.

Nhận được tin tức, kích động nhất không ai hơn Bạch Thiển, bởi vì có đệ tử mới, đồng nghĩa với việc nàng rốt cuộc không còn là người nhỏ nhất trong các sư huynh đệ.

Lúc trước không giành được vị trí "Thập Lục" từ trong tay Tử Lan vẫn luôn làm nàng canh cánh trong lòng, bây giờ có tiểu Thập Bát, nàng sao có thể không kích động!

Vì thế sáng sớm hôm sau, nàng liền mang theo A Ly chân không chạm đất chạy đến Côn Luân Hư.

Lúc đó Chiết Nhan và Bạch Chân còn chưa rời giường, bọn họ luôn thức dậy khá muộn.

Bạch Thiển mới hàn huyên với các vị sư huynh được mấy câu, liền nghe Điệp Phong nói tứ ca nàng và Chiết Nhan cũng đang ở đây, vì thế tâm huyết dâng trào kêu gọi mọi người cùng đi nhòm cửa sổ.

Đây là cơ hội hiếm có khó tìm nha!

Lúc trước đêm động phòng hoa chúc của họ, Chiết Nhan lập vài tầng kết giới, thế nên không thể nhòm cửa sổ nghe góc tường được.

Đây vẫn luôn là nỗi trăn trở lớn nhất trong đời Bạch Thiển và Phượng Cửu.

Đệ tử Côn Luân Hư từ trước đến nay giữ quy củ, Chiết Nhan và tứ ca nàng nhất định không có bất cứ phòng bị gì, không giống ở rừng đào, sợ có người quấy rầy, kết giới lập tầng trong tầng ngoài.

Trước mắt đang có cơ hội có thể trông thấy dáng vẻ tứ ca rời giường mơ mơ màng màng ăn vạ làm nũng trong ngực Chiết Nhan, nói không chừng còn có hình ảnh thân thiết nữa, nghĩ thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào rồi!

Nhưng mà, bị Điệp Phong và Trường Sam ngăn lại.

Thật ra Bạch Chân hôm nay dậy rất sớm, chàng nghĩ Mặc Uyên thu đồ đệ là một chuyện rất đứng đắn, đã ở đây rồi thì cũng nên đi tham dự.

Hơn nữa Tiểu Ngũ nhất định cũng sẽ tới, thuận tiện vun vén tình cảm huynh muội một chút, nhưng mới ngẩng đầu, liền bị Chiết Nhan ôm lại.

Chiết Nhan hình như chưa tỉnh, nhận thấy người bên cạnh động đậy, thân thể phản xạ có điều kiện ôm chặt hơn chút, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Bạch Chân, nói mớ: "Ngoan, ngoan..."

Bạch Chân lập tức an tĩnh lại, bỗng nhiên không nỡ dậy.

Hôm trước lăn lộn tàn nhẫn, Chiết Nhan đau lòng chàng, đêm qua liền để chàng ngủ sớm, cho nên Bạch Chân tỉnh dậy cũng không cảm thấy buồn ngủ, tinh thần đầy đủ.

Nhưng lúc này được Chiết Nhan ôm dỗ một hồi, chàng cũng sinh lười, ôn dịu ngoan thuận dựa vào ngực Chiết Nhan, một ngón tay cũng không muốn động.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Chiết Nhan giật giật lông mi, Bạch Chân ngửa đầu hôn lên khóe miệng hắn một cái: "Dậy rồi?"

"Ừ." Chiết Nhan ôm Bạch Chân, vùi đầu cọ cọ, sau đó xoay người đè chặt chàng dưới thân, cúi đầu hôn một lúc lâu mới thỏa mãn, ngữ khí lười biếng dịu dàng: "Sao lại dậy sớm vậy?"

"Hôm nay Mặc Uyên thu đồ đệ, chúng ta cũng đâu thể không lộ mặt?" Rốt cuộc đang ở địa bàn của người ta, nên lộ mặt gặp mọi người một chút.

Chiết Nhan chấm chấm mũi chàng: "Y thu đệ tử của y, liên quan gì đến chúng ta? Không cần để ý."

Bạch Chân cười cười: "Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, dậy đi, coi như đi xem náo nhiệt."

"Không dậy nổi." Chiết Nhan cúi đầu lưu luyến cọ cọ cổ Bạch Chân, quấn quýt nói: "Bái sư thì có náo nhiệt gì? Không bằng ngươi nhìn ta nhiều một chút, ta đẹp hơn bọn họ nhiều."

"Ngươi có cái gì đẹp? Ngày nào cũng xem, mở mắt nhắm mắt đều là ngươi, ngắm phát chán rồi." Bạch Chân miệng không đúng lòng, vuốt lỗ tai Chiết Nhan nhẹ nhàng cười, trong lòng cố ý muốn nghe lời Chiết Nhan âu yếm, biết rõ còn cố hỏi: "Ngươi cả ngày đối mặt với ta, không có lúc nào thấy phiền sao?"

"Không nhìn một cái còn luyến tiếc, làm sao lại phiền được? Ta nhìn ngươi kiểu gì cũng thích, càng nhìn càng thích." Chiết Nhan ra vẻ hung ác, bóp cằm Bạch Chân: "Cấm ngươi chán ta..."

"Lừa ngươi đấy!" Bạch Chân được dỗ vui vẻ, ôm lấy cổ Chiết Nhan dán đến bên tai hắn, mềm mại cười: "Nhìn không thấy, sẽ nhớ." Chàng nhỏ giọng cường điệu một chút: "Sẽ nhớ chịu không nổi."

Trước kia Chiết Nhan không bám giường, nói dậy là dậy, nhưng đến khi có Bạch Chân liền khác, thời gian ăn vạ trên giường luôn tốt đẹp không lời nào có thể diễn tả được, đặc biệt là lúc Bạch Chân dán hắn thân thiết, thỏa mãn vô cùng.

Loại má ấp môi kề không đề cập đến tình dục này, cuốn hút đến từ sâu trong linh hồn, so với khoái cảm sinh lý càng làm hắn say mê.

Hai người rúc trong ổ chăn thân mật một trận mới dậy, lúc này lễ bái sư của Thương Mạch đã gần kết thúc.

Vốn chỉ là kính chén trà nhỏ hành lễ, không mất bao nhiêu thời gian, sau đó chính là dạy bảo, Mặc Uyên luôn luôn trầm mặc ít lời, dạy bảo cũng nói không được vài câu, các quy củ giáo huấn còn lại đều có các sư huynh dạy.

Lúc Chiết Nhan và Bạch Chân đến, Mặc Uyên đã nói gần xong rồi.

Tư Mệnh cùng theo Thương Mạch tới Côn Luân Hư, Bạch Chân đứng cách đó không xa liếc mắt một cái trông thấy, trêu đùa: "Oa, Tư Mệnh này thật chu đáo, còn tự mình tiễn người tới đây."

Mặc Uyên dạy bảo xong liền sai Trường Sam dẫn người đi dạo khắp nơi làm quen một chút, Tư Mệnh cũng không rời đi, theo Thương Mạch chen giữa một đám người.

Bạch Thiển kéo Tư Mệnh một phen, cố ý trêu hắn: "Này, Tư Mệnh, ngươi cũng muốn ở lại Côn Luân Hư hay sao vậy? Không về Thái Thần cung à?"

"Không vội." Tư Mệnh cười cười: "Dù sao cũng không có việc gì, ta còn muốn xem nơi nhãi con ở một chút."

Thương Mạch thở dài, lại lần nữa sửa đúng hắn: "Gọi ta Thương Mạch!"

"Gọi quen rồi, bỗng nhiên sửa lại không quen." Tư Mệnh không quá tình nguyện, giương mắt thấy Chiết Nhan và Bạch Chân, vẫy vẫy tay: "Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân Thượng Thần, các vị cũng ở đây à?"

Mọi người sôi nổi quay đầu chào hỏi bọn họ, một chúng đệ tử của Mặc Uyên đều có mặt, đang vân du bên ngoài cũng vội vã trở về.

Trong một đám người mênh mông tiên cốt lỗi lạc, Bạch Thiển cười xinh đẹp: "Oa, tứ ca, còn chưa đến buổi trưa đâu, Chiết Nhan nỡ bắt huynh dậy rồi à?"

"Nha đầu, nói chuyện đàng hoàng." Bạch Chân và Chiết Nhan sóng vai đi tới, giống như một đôi bích nhân bước đi thuận gió trong tranh vẽ, lại so với người trong họa càng thêm vài phần linh động và lưu luyến.

Bạch Chân xấu hổ mà tàn nhẫn trừng mắt liếc Bạch Thiển một cái, trách mắng: "Thật là càng ngày càng không quy củ."

A Ly ngọt ngào gọi một tiếng: "Tiểu cữu cữu!" Nhào lên muốn ôm đùi Bạch Chân, nhưng góc áo còn chưa sờ lên đã bị Chiết Nhan thiết diện vô tư xách gáy kéo ra: "A Ly, ngươi đã trưởng thành rồi, không thể tùy tiện ôm tiểu cữu cữu của ngươi nữa.

Y là của ta, chỉ ta mới có thể ôm, nhớ kỹ chưa?"

"Cữu phụ thật nhỏ mọn." A Ly bĩu bĩu môi, hết sức bất mãn: "Ghen với cả con nít!"

Duy nhất Thương Mạch không biết quan hệ của hai người, nghe đối thoại xong không ngừng đánh giá bọn họ.

Tên huý của Chiết Nhan Thượng Thần với cậu như sấm bên tai, chỉ là chuyện Chiết Nhan và Bạch Chân đoạn tụ tình thâm tuy đã truyền lưu khắp Tứ Hải Bát Hoang, nhưng vẫn có một bộ phận không quá ham thích hóng hớt hoàn toàn không biết gì cả, Thương Mạch chính là một trong số đó.

Trong lúc dưỡng thương, ngẫu nhiên Tư Mệnh múa bút thành văn cậu cũng ở bên cạnh xem qua vài lần, cảm giác khiếp sợ "Nam nhân với nhau thì ra còn có thể như vậy" ban đầu đã tiêu hao gần hết, bây giờ rốt cuộc cũng có đáp án rõ ràng cho câu hỏi: "Tư Mệnh sao lại hứng thú yêu thích thể loại này?"

So với Chiết Nhan và Bạch Chân ân ái không e dè, thái độ tập mãi thành quen của Côn Luân Hư từ trên xuống dưới càng làm cậu kinh ngạc hơn.

Cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn Mặc Uyên, sư phụ của cậu đang uống trà, mặt không đổi sắc nhìn sang bên này, tuy mặt không cảm xúc, nhưng dường như tâm tình không tồi.

Tư Mệnh lôi kéo Thương Mạch sang một bên: "Nhãi con, vị Chiết Nhan Thượng Thần này chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, vết thương trên người ngươi chính là được ngài ấy chữa khỏi, còn không mau cảm tạ ân cứu mạng."

Thương Mạch phục hồi tinh thần lại, ôm quyền chắp tay thi lễ với Chiết Nhan và Bạch Chân: "Đa tạ ân cứu giúp của Thượng Thần, ngày sau nếu có gì sai phái, Thương Mạch nguyện làm khuyển mã báo đáp."

"Là Tư Mệnh cầu ta cứu ngươi, hắn mới thực sự là ân nhân của ngươi." Chiết Nhan xua xua tay: "Ta chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi."

"Giống nhau, nếu không có Thượng Thần diệu thủ khởi tử hồi sinh, ta có lẽ đã mất mạng." Thương Mạch giương mắt nhìn nhìn Tư Mệnh.

Lúc ấy cậu hoàn toàn mất ý thức, cái gì cũng không biết, nghe đến chữ "cầu" này, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

"Vẫn là không giống nhau." Bạch Chân cười cao thâm khó đoán: "Đúng không, Tư Mệnh?"

"A?" Tư Mệnh không thể lý giải lời trong ý ngoài của Bạch Chân.

"Đại khái là...!tâm ý không giống nhau." Chịu ảnh hưởng của Chiết Nhan và Bạch Chân, Bạch Thiển hiện giờ rất mẫn cảm với chuyện Long Dương, vừa thấy dáng vẻ Tư Mệnh kia ân cần mười phần, cũng mặc kệ người ta có thật sự có ý tưởng đó hay không, đã lướt qua đương sự ghép bọn họ thành một đôi: "Tiểu sư đệ, đệ đây là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời."

Nếu Phượng Cửu và Thành Ngọc cũng ở đây, ba cô nương tụ tập với nhau triển khai liên tưởng, phỏng chừng lúc này đã bắt đầu phỏng đoán cuộc sống sau khi kết hôn của người ta rồi.

"Nói lung tung gì vậy..." Lần này Tư Mệnh đã nghe ra ý ngoài lời của họ, mặt già không khỏi đỏ lên, vội thúc giục Trường Sam rời khỏi nơi thị phi này: "Không phải nói đi xem chỗ ở của nhãi con sao? Mau đi thôi! Ta có mang theo vài thứ, xem thử có dùng được không."

Thương Mạch không quá quen cảnh mọi người vây quanh mình nói chuyện, huống hồ còn nghe không quá hiểu, lại không chen được câu nào, cũng mở miệng thúc giục Trường Sam: "Thỉnh cầu nhị sư huynh dẫn đường."

Mọi người ở sảnh ngoài đều tự tìm vị trí ngồi xuống, dọn hạt dưa lạc rang tụ tập nói chuyện phiếm.

Những đệ tử này đã lâu chưa đoàn tụ đầy đủ đến vậy, vừa ngồi xuống liền mỗi người một câu, bàn tán khí thế ngất trời.

"Này, tứ ca!" Bạch Thiển tò mò hỏi: "Các huynh tới Côn Luân Hư làm gì vậy?"

Bạch Chân theo bản năng liếc Chiết Nhan một cái, sờ sờ mũi, đúng lý hợp tình: "Há, thật sự coi Côn Luân Hư là địa bàn của muội à? Muội quản chúng ta làm cái gì?"

Không thích hợp! Bạch Thiển nheo nheo mắt, không cần đoán cũng biết nhất định là có liên quan tới Chiết Nhan, nhưng nàng lại không nghĩ ra Côn Luân Hư rốt cuộc có cái gì đáng để tứ ca nàng cảm thấy hứng thú rồi lại ngượng ngùng nói ra...

Chiết Nhan hơi hơi mỉm cười, duỗi tay vòng qua sau thắt lưng Bạch Chân, công khai ôm người vào lòng, cằm lười biếng gác trên vai chàng, đau lòng nói: "Tứ ca ngươi mấy hôm trước ăn uống không tốt lắm, ta dẫn y tới Côn Luân Hư thay đổi khẩu vị." Dứt lời còn giơ tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Bạch Chân, vô cùng kiêu ngạo: "Nuôi mấy ngày, cuối cùng cũng béo về một chút, không thể để gầy lại nữa."

Bạch Chân bị hành động bất thình lình của Chiết Nhan làm hoảng sợ, hơn nữa vô cùng rõ ràng nghe thấy động tĩnh mọi người nói chuyện phiếm tạm dừng một chốc, còn có tiếng hít hà theo động tác của Chiết Nhan.

Bạch Chân giương mắt đảo qua, mọi người mặt không đổi sắc cắn hạt dưa, tiếp tục hàn huyên.

Bạch Chân hơi hơi đỏ mặt, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng ngoan ngoãn mặc Chiết Nhan ôm không đẩy ra.

Chiết Nhan nói, không dựa gần mình hắn sẽ khó chịu, trên người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, chàng chỉ có thể theo hắn, hơn nữa...!tư thế bị Chiết Nhan chiếm cho riêng mình trước mắt bao người này, chàng rất thích.

Chàng thích Chiết Nhan không chút nào cố kỵ công khai chủ quyền với mọi người.

"Rõ ràng béo hơn nhiều." Bạch Chân nhẹ nhàng rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Đừng dán gần vậy..." Khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt Chiết Nhan nháy mắt ủ rũ đi, chút giả ý rụt rè bảo hắn tiết chế một chút cũng nói không nên lời, thuận tiện hơi hơi thẹn thùng đưa mặt lại gần sát hơn.

"Chuyện nhỏ thôi mà!" A Ly đẩy bàn tay Tử Lan giơ lên che mắt bé ra, tang thương nói: "Chuyện bé xé ra to, cảnh quấn quýt hơn con cũng thấy rồi."

Tử Lan: "..." Đau lòng A Ly, phải hứng chịu phong sương tuổi này không nên có.

Bạch Thiển xoa xoa đầu A Ly, lời nói thấm thía: "A Ly à, ngày sau nếu con không thích nữ tử, thì nhất định phải tìm một người giống như tiểu cữu phụ của con vậy.

Nhớ kỹ chưa?"

Tiếng nói chuyện phiếm lại tạm dừng, những nội dung tầm thường của bọn họ hiển nhiên không có lực hấp dẫn bằng bên này.

Điệp Phong ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thập Thất, đừng dạy mấy thứ kỳ quái đó cho trẻ con sớm quá."

"Sớm á?" Bạch Thiển nhún vai: "Mẹ của muội nói lúc tứ ca vừa tròn một tuổi đã trêu chọc Chiết Nhan rồi.

A Ly nhà muội đã gần 400 tuổi rồi còn gì!"

Chiết Nhan phì một tiếng bật cười, ôm Bạch Chân vui vẻ hơn nửa ngày: "Ta làm chứng, y lúc ấy cũng ngồi trong lòng ta như vậy, cứ thế mà...." Nói, Chiết Nhan bỗng nhiên nghiêng đầu hôn lên khóe miệng chàng, lúc lui ra lại dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt trợn to bởi vì không kịp phòng bị kia: "Hôn ta một cái."

Đương sự còn chưa phản ứng, người đứng xem đã đỏ mặt trước, đồng thời tình ý chân thành mà giơ ngón tay cái lên với Bạch Chân, tự đáy lòng cảm thán câu chuyện tình yêu của họ quả thực vượt quá tưởng tượng, ai có thể nghĩ đến Bạch Chân nho nhỏ sẽ như vậy.

Điệp Phong nhìn thoáng qua gương mặt đỏ ửng đến tận mang tai của Bạch Chân, tự giễu cười: "Thì ra là duyên phận từ nhỏ, thực sự đáng quý."

Bạch Chân lại rất thản nhiên, nhìn Chiết Nhan, ngọt ngào cười: "Ta đây là tiên hạ thủ vi cường(*)."

Bạch Thiển vội dạy dỗ A Ly: "Nghe thấy chưa? Phải chủ động xuất kích..."

"Mẫu thân, đầu tiên người phải biết rõ ràng vị trí của con đã." A Ly nghiêm túc nói: "Phụ quân nói, cho dù sau này lớn lên con thích nam tử, cũng nhất định phải làm người ở trên, bằng không thì không cần trở về gặp cha mẹ nữa." Nói xong chỉ chỉ Chiết Nhan và Bạch Chân: "Nếu tìm được rồi, con cũng sẽ yêu chiều người đó như tiểu cữu phụ yêu chiều tiểu cữu cữu vậy."

Các vị sư bá đồng loạt sợ ngây người.

Dạy con cái kiểu gì thế này?

Mặc Uyên vẫn luôn yên lặng uống trà rốt cuộc nhìn không được nữa, buông chén trà đứng dậy trở về phòng, dọc đường đi còn lắc đầu thở dài.

Là y già rồi, hay là thế giới này càng điên cuồng hơn rồi? Tâm thái của đám người trẻ tuổi thật là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

"Nhóc con, chê nắm tay của tiểu cữu cữu con không đủ cứng hử? Muốn thử không?" Bạch Chân có chút thẹn quá thành giận, thoạt nhìn "vị trí" của chàng làm người ta hoài nghi lắm sao?

Bạch Chân trước mặt người ngoài luôn là bộ dạng thanh phong tễ nguyệt không nhiễm một hạt bụi nhỏ, nhưng người thân cận đều biết, chỉ cần ở bên cạnh Chiết Nhan, Bạch Chân Thượng Thần thanh cao lãnh đạm sẽ từ một hồ băng tan ra thành nước suối ngày xuân, khiến mọi người chùn bước, như dòng nước ấm chỉ vì một người mà chảy, cũng sẽ thường xuyên tùy hứng làm nũng chơi xấu, ôn nhuận nhu tình lại vô cùng ấu trĩ, được sủng ái là lẽ đương nhiên thôi.

"Chân Chân, không cần chấp nhặt với trẻ con." Chiết Nhan ôm lấy Bạch Chân trấn an: "Lời trẻ nhỏ ngây thơ thôi mà."

"Chẳng lẽ ta không chiều chuộng ngươi đủ sao?" Bạch Chân bắt đầu tính toán chi li: "Tại sao bọn họ đều cảm thấy ngươi thương ta nhiều hơn?"

"Một mình ta biết ngươi yêu thương ta bao nhiêu là đủ rồi." Chiết Nhan nhỏ giọng dỗ chàng: "Ngươi đem những gì trân quý nhất của mình cho ta, ta cũng đem tất cả sủng ái cho ngươi, ta còn ngại sủng ái chưa đủ đâu."

Hắn hận không thể dâng cả thế giới ra trước mặt chàng, thậm chí ngay cả mệnh cũng cho chàng.

A Ly thở dài: "Lại bắt đầu nói nhỏ."

Không bao lâu sau Tư Mệnh bọn họ trở lại, Trường Sam chà chà tay, cười tủm tỉm: "Cứ cảm thấy hôm nay hơi lạnh, hóa ra bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.".

truyện xuyên nhanh

Chiết Nhan đang bóc hạch đào cho Bạch Chân, nghe vậy một khựng lại, kinh hỉ: "Tuyết rơi?"

"Vâng, giờ đang là tuyết nhỏ." Trường Sam che che miệng cười: "Nhưng xem ra sẽ còn rơi nữa, có lẽ qua hai canh sẽ lớn hơn, chờ đến buổi tối, sau núi hẳn sẽ tích một tầng tuyết thật dày."

Chiết Nhan và Bạch Chân liếc nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.

"Cảnh tuyết sau núi Côn Luân Hư nổi danh Tứ Hải, nếu ngươi muốn đi ngắm, nhớ tìm các sư huynh đi cùng.

Ngươi chưa quen đường, cẩn thận lạc đường không về được.

Còn nữa, ban đêm cẩn thận cảm lạnh, chiếu cố tốt chính mình, ta có thời gian sẽ tới thăm ngươi..." Tư Mệnh kéo Thương Mạch qua một bên dặn dò một hồi, sau đó chào hỏi mọi người xong liền về Thái Thần cung.

Lúc trước còn ngại người ta lải nhải, giờ người ta đi thật rồi, Thương Mạch lại cảm thấy không quen, cả người uể oải, Bạch Thiển thấy vậy vội kéo qua ngồi xuống.

Trường Sam thấy canh giờ không còn sớm, liền gọi thêm mấy đệ tử tay nghề tương đối tốt cùng đi chuẩn bị cơm trưa, một đám người còn lại ôm hạt dưa điểm tâm tiếp tục hàn huyên trời nam biển bắc.

Chiết Nhan đứng dậy giữ chặt Trường Sam, nhỏ giọng nói: "Có lều trại không? Lát nữa chuẩn bị cho ta một cái, thêm thảm lông các thứ nữa."

Trường Sam trong lòng hiểu rõ mà không nói ra: "Thượng Thần đã yêu cầu, sao có thể không có? Chốc nữa ta đi thu xếp cho ngài, khi nào cần dùng cứ tìm ta lấy là được."

"Làm phiền." Cuối cùng, Chiết Nhan còn không quên dặn dò: "Còn nữa, cơm trưa làm thêm vài món thịt, tốt nhất có hai món đậm đà, lại làm thêm nồi lẩu, Chân Chân thích ăn.

Vất vả ngươi, đi đi."

Chiết Nhan ngồi lại, Bạch Chân lôi kéo hắn hỏi, "Ngươi nói gì với Trường Sam vậy?"

"Ta bảo nó làm vài món ngươi thích ăn." Chiết Nhan thuận thế nắm lấy tay chàng không bỏ: "Bọn họ nấu ăn luôn luôn thanh đạm, ta sợ ngươi ăn không ngon."

"Đâu có kén chọn vậy, ta ăn cái gì cũng được." Lời tuy như thế, Bạch Chân vẫn giấu không được vui vẻ, nhưng chàng cũng không phải thật sự hứng thú với nội dung bọn họ nói chuyện.

"Sau này ngươi nói chuyện với người khác đừng dán gần vậy, ta không thích, muốn ghen."

"Phải, ta sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa." Chiết Nhan ngọt ngào như uống mật,cười tít mắt, còn có chút đắc ý: "Chân Chân, ta thích ngươi nói chuyện với ta như vậy, ngươi nói cái gì ta cũng nghe." ​​​

========================

(*) Tiên hạ thủ vi cường: trích trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước sẽ dành được lợi thế..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.