Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 36: 36: 《 Thêm Nhân Khẩu Hỉ Cũng Bi 》




* Chương này tình tiết chủ yếu là Phượng Cửu - Đông Hoa, nội dung phần lớn dựa theo cốt truyện của Thập lý đào hoa, kết hợp với một phần Chẩm thượng thư

Phượng Cửu gối đầu lên đùi Bạch Thiển, bẹp miệng nức nở: "Cô cô, con tủi thân quá!"

"Tiểu Cửu, con còn chưa quen à?" Bạch Thiển vuốt vuốt tóc Phượng Cửu, vô cùng bất đắc dĩ: "Vì tứ ca, lão phượng hoàng kia có chuyện gì mà không làm được? Lần sau con lại đến rừng đào, nhớ lưu ý một chút, không chừng ngày nào đó lão thật sự chạy tới khuyến khích nhị ca an bài cho con đi xem mắt đấy."

"Cô cô..." Phượng Cửu vẻ mặt đưa đám: "Người ta đã đáng thương lắm rồi!"

"Được rồi, hôm nay con tới đây không phải chỉ vì cáo trạng đấy chứ?" Bạch Thiển tỏ vẻ thương mà không giúp gì được: "Ta ở trong lòng thay con khiển trách bọn họ được không?"

Phượng Cửu lắc đầu thở dài: "Thực ra là, con đọc hết tiểu thuyết rồi." Rảnh quá, khó chịu.

Bạch Thiển híp híp mắt: "À, con lên Thiên cung tìm Tư Mệnh, thăm ta chỉ là thuận đường thôi hử?"

Phượng Cửu chém đinh chặt sắt: "Không, chủ yếu là nhớ cô cô, thuận tiện tìm Tư Mệnh đòi ít tiểu thuyết."

"A, ta cân nhắc con cũng già đầu rồi, suốt ngày đọc tiểu thuyết cũng không hay.

Sách viết oanh oanh liệt liệt đến mấy chung quy cũng không bằng trải qua tình cảm chân thật một lần." Bạch Thiển tận tình khuyên bảo, lời lẽ chính đáng: "Không bằng cứ để nhị ca an bài một bữa tiệc thân cận đi, tìm người làm bạn nói chuyện yêu đương với con, tốt hơn là cùng tiểu thuyết sống nương tựa lẫn nhau nhiều."

Phượng Cửu: "..." Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực!

"Cô cô tha cho con đi." Phượng Cửu thản nhiên cười, nói: "Cái thứ tình yêu đó, con không muốn đụng vào nữa đâu.

Hơn nữa, một mình tự do tự tại cũng khá tốt."

Lời Bạch Thiển tuy là trêu chọc, lại cũng có vài phần ý thử.

Lúc Phượng Cửu kế nhiệm vị trí Nữ Quân Thanh Khâu, từng thề son sắt quyết tâm buông tay Đông Hoa Đế Quân, nỗi đau đứt đuôi nàng có thể nhận, nhưng Thiên Đạo tuyệt tình lại càng khiến nàng nản lòng thoái chí.

Đế Quân có lẽ không phải không thích nàng, chỉ là bởi vì cái gọi là Thiên Đạo làm ngài không dám thành toàn chính mình.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Phượng Cửu cũng không còn chấp nhất nữa.

Thích chỉ là một loại tình cảm, không nhất định là phải có kết quả.

Bạch Thiển thấy vậy cuối cùng yên tâm.

Nàng không hy vọng xa vời Phượng Cửu không yêu, chỉ hy vọng con bé có thể hiểu được tiêu tan.

"Ta cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.

Cũng được, con đã lớn vậy rồi, tự làm chủ được chính mình." Bạch Thiển lười nhác dựa trên giường, xua xua tay với Phượng Cửu: "Không phải muốn tìm Tư Mệnh sao? Đi đi.

Đúng rồi, không biết Thành Ngọc lại dắt A Ly đi đâu chơi rồi, dù sao con cũng nhàn rỗi, thuận đường giúp ta trông A Ly đi."

Phượng Cửu thấy dáng vẻ Bạch Thiển liễu yếu đào tơ, không khỏi đề nghị: "Không bằng cô cô đi cùng con đi.

Dù sao trước mắt cô cô cũng không có việc gì, ra ngoài đi dạo một chút giải lao cũng được."

"Ta không đi, lười nhúc nhích." Bạch Thiển tất nhiên cũng muốn ra cửa hít thở không khí, nề hà eo già không cho phép.

Mấy ngày nay Tư Mệnh bận túi bụi, tất cả tiểu thuyết dưới tay đều đang vào giai đoạn nước rút, Phượng Cửu vừa cho thấy ý đồ đến, hắn nhất thời có chút muốn chạy: "Tiểu điện hạ hôm nay sợ là phải uổng công một chuyến rồi."

Phượng Cửu lấy lui làm tiến: "Cái khác vẫn phải có chứ?"

Tư Mệnh gật đầu: "Mấy ngày trước có vơ vét một ít từ thế gian tới."

Phượng Cửu xác nhận: "Là loại ta muốn đúng không?"

"Đúng vậy, tiểu điện hạ chờ một lát." Tư Mệnh quay lại thư phòng lượn một hồi, ôm ra một chồng sách nhỏ: "Thế gian cũng không thiếu chuyện đoạn tụ, chỉ là hơi ít thấy, loại tiểu thuyết này càng hiếm hoi, trên chợ bình thường không mua được.

Ta cũng tốn rất nhiều sức lực mới tìm được chừng này đấy." Chưa xong còn lời lẽ chính đáng bổ sung một câu: "Tiểu điện hạ xem xong nhớ trả cho ta.

Cũng không phải tại hạ keo kiệt, chỉ là ta cũng không hiểu chuyện đoạn tụ lắm, viết rất ngượng tay, cho nên cần phải tham khảo học tập tác phẩm của các tiền bối nhiều hơn."

Từ khi Chiết Nhan và Bạch Chân công khai quan hệ, Tư Mệnh càng đi càng xa trên con đường văn học đoạn tụ, hiện giờ không còn thích viết nam nữ hoan ái, ngược lại sa vào "quân tử chi giao" không thể tự kiềm chế.

Lúc đầu Tư Mệnh chấp bút, lấy nguyên mẫu của hai người Chiết Chân, nhân vật sự kiện chân thật dễ tham khảo, viết tới diệu bút sinh hoa.

Mà nay tự nghĩ ra để viết, bởi vì bản thân hắn không quá nắm chắc loại tình cảm này, thế cho nên lại đặt bút viết liền trúc trắc gian nan, luôn cảm thấy nhân vật dưới ngòi bút không đủ thuyết phục, viết mà ngay cả chính mình cũng mê mang, suy nghĩ rất lâu mới có thể viết ra một chuyện xưa hợp lý hợp tính.

Thế nên Tư Mệnh mới muốn đọc nhiều đại tác phẩm văn học đoạn tụ của các tiền bối, từ các loại chuyện xưa thử đi thâm nhập mà hiểu biết loại người này.

Tiên giới không có loại tác phẩm này, hắn đành phải xuống thế gian tìm, tình cờ đúng lúc gặp phải phu phu Chiết Nhan Bạch Chân đang rơi vào hỗn loạn.

Nhưng đối với Tư Mệnh Tinh Quân hắn mà nói, trận hỗn loạn kia là phiền toái sao? Không, kia rõ ràng là tư liệu sống! Chẳng qua lý do hắn hạ phàm quá xấu hổ khó mà mở miệng, nên cũng không tới chào hỏi.

Tư Mệnh Tinh Quân hao tổn tâm huyết như thế, cũng coi như đặt hòn đá lót đường để tương lai hắn bước lên vị trí đệ nhất trên văn đàn đoạn tụ Tiên giới.

Tóm lại, hắn cực cực khổ khổ vơ vét tiểu thuyết tới, cũng không chỉ là để tiêu khiển.

Hắn sẵn lòng cho mượn, cũng là vì Phượng Cửu và hắn cùng chung chí hướng, nhưng quan hệ có tốt cách mấy, cho mượn xong cũng phải lấy lại, điểm này không thương lượng.

"Đã là mượn đọc, đương nhiên phải trả lại.

Ngươi vất vả một chút, lần sau ta tới trả sách, ngươi cũng không thể để ta tay không mà về nhé!" Phượng Cửu vung tay lên, thu hết tiểu thuyết cất đi.

"Việc này không nói trước được, ta hiện giờ đang bí ý tưởng, có chút viết không được." Tư Mệnh tiễn Phượng Cửu đến cửa, muốn nói lại thôi: "Tiểu điện hạ...!muốn chào Đế Quân một tiếng không?"

Phượng Cửu lắc đầu, đang định mở miệng lại nghe có người gọi nàng, quay đầu xem, đúng là Thành Ngọc và tiểu A Ly.

Một lớn một nhỏ ôm trong lòng mấy cây măng lớn, trên quần áo dính không ít bùn đất, bộ dáng có chút buồn cười.

Tư Mệnh nhìn chằm chằm mấy cây măng kia, sắc mặt càng thêm vi diệu: "Các ngươi...!không phải là đào từ rừng tử trúc của Đế Quân đấy chứ?"

Thành Ngọc nhếch miệng cười, ra vẻ khoa trương: "Sao ngươi biết?"

Khóe miệng Tư Mệnh cứng đờ, đau kịch liệt nói: "Ta thấy mấy cây măng này rất quen mắt." Mượt mà to tròn, là hắn tự tay chăm sóc ra.

"Hứ!" Thành Ngọc không cho là đúng: "Măng nào mà chả như nhau, ta thấy cái nào cũng quen mắt hết!" Quay sang Phượng Cửu: "Tiểu điện hạ tới tìm Tư Mệnh làm gì đó? Lấy tiểu thuyết à? Tình cờ quá, ta cũng thế!"

Tư Mệnh: "..." Không muốn bị bắt lao động không công.

Tư Mệnh bất đắc dĩ buông tay: "Ta không có nhiều hàng tồn, đã cho tiểu điện hạ mượn hết rồi."

Thành Ngọc cũng là đồng bọn trong vòng tròn nhỏ của bọn họ, ngày thường tìm Tư Mệnh còn tích cực hơn cả Phượng Cửu, không phải đòi sách thì là thúc giục viết.

Phượng Cửu vươn tay, một chồng tiểu thuyết hiện ra: "Không có việc gì, ta chia cho cô mấy quyển, có điều xem xong phải nhớ trả cho Tư Mệnh nha."

"Được thôi!" Thành Ngọc gian nan vươn ra một bàn tay đón chồng sách: "Chút sở thích này đều phải dựa vào Tư Mệnh cung cấp nuôi dưỡng, đương nhiên hắn nói gì phải nghe nấy rồi."

"Sách gì vậy? Đệ cũng muốn đọc." A Ly ngửa đầu, nỗ lực dung nhập vào thế giới người lớn.

Phượng Cửu giấu tiểu thuyết đi, lạnh nhạt cự tuyệt: "Không, đệ không muốn!"

Thành Ngọc chạy đến cạnh Tư Mệnh, thành khẩn mở miệng: "Này, lần trước nói với ngươi chuyện kết phường mở hàng sách ấy, ngươi suy xét thế nào?"

"Vẫn là đừng." Tư Mệnh thần sắc khó xử: "Ta cũng chỉ là hứng thú, ngẫu nhiên viết vài thứ cho vui thôi."

Phượng Cửu bên cạnh nghe hết bọn họ nói, cũng khuyến khích Tư Mệnh: "Ta cảm thấy ý tưởng này không tồi.

Tư Mệnh, thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ với mọi người rồi."

Ba người lớn trò chuyện hô mưa gọi gió, tiểu A Ly cảm giác sâu sắc mình bị xa lánh, đang muốn phát tác, một cây măng ôm trong ngực không cẩn thận rơi xuống đất, lăn lộc cộc lộc cộc đi thật xa.

Bé vội vàng đuổi theo, chưa kịp nhặt lên, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bộ áo váy màu trắng, bàn chân lộ ra dưới làn váy không nghiêng không lệch dẫm lên cây măng.

Nơi này là chỗ ngoặt, có lẽ người nọ cũng không thấy rõ mới dẫm lên, A Ly đương nhiên khó mà nói cái gì, chỉ nói: "Tỷ tỷ, đây là măng của ta."

"Thằng nhóc ở đâu ra thế này?" Người nọ thấy trên người A Ly dính bùn, lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Đám người Phượng Cửu nghe thấy động tĩnh chạy tới, vừa lúc thu hết cảnh ra vẻ ta đây này vào đáy mắt.

Tư Mệnh hơi hơi khom lưng: "Tri Hạc công chúa, đây là con trai của Thái tử Dạ Hoa, A Ly điện hạ."

Tri Hạc là nghĩa muội của Đông Hoa, bởi vì thân phận địa vị của Đông Hoa, cô ta luôn cảm thấy tôn vị của mình là nhất đẳng, Thiên Quân còn phải cho Đế Quân ba phần mặt mũi, huống chi Dạ Hoa chỉ là một vãn bối.

Tri Hạc trong lòng không để bụng, nhưng mặt ngoài vẫn phải ra vẻ.

Cô ta bừng tỉnh ngộ, hơi hơi mỉm cười: "Thì ra là A Ly tiểu điện hạ à."

"Tri Hạc công chúa tới đây, là tìm tiểu tiên có việc sao?" Tư Mệnh là tâm phúc của Đông Hoa, cũng có tiên chức đứng đắn trong người, đương nhiên có một tiểu viện độc lập trong Thái Thần cung.

Tri Hạc tới cửa viện của hắn, chỉ có thể là tìm hắn thôi.

Tri Hạc cười nói: "Ta muốn tự tay làm vài món ăn cho huynh trưởng, nhưng ta mới đến, không biết khẩu vị của huynh trưởng.

Tư Mệnh Tinh Quân thường làm bạn với huynh trưởng, có lẽ hiểu rõ nhất, cho nên Tri Hạc đặc biệt tới thỉnh giáo."

Phượng Cửu thấy thế nói với Tư Mệnh: "Ngươi đã có việc rồi, chúng ta cáo từ trước.

Chuyện lúc nãy nói, nhớ rõ suy xét một chút nha." Trước khi đi còn không quên nhặt cây măng kia về.

Chờ đi xa một chút, Phượng Cửu mới nghi hoặc hỏi: "Sao ta không biết Đế Quân còn có một muội muội nữa?"

Thành Ngọc luôn luôn hóng hớt, tin tức linh thông nhất, vừa lúc việc này nàng cũng từng nghe Liên Tống nhắc tới, liền nói: "Nghe nói phụ thân của vị Tri Hạc công chúa này từng có ân với Đế Quân, lúc sắp chết phó thác cô ấy cho Đế Quân chăm nom, vì thế Đế Quân mới nhận cô ấy làm nghĩa muội."

Trong đầu Phượng Cửu hiện lên ánh mắt sáng rực của Tri Hạc khi nhắc đến Đông Hoa: "Chỉ sợ không chỉ là nghĩa huynh muội đơn giản như vậy đâu."

Thành Ngọc gật đầu: "Nghe nói Tri Hạc công chúa này tư mộ Đế Quân đã lâu rồi!"

Phượng Cửu thần sắc bình thản.

Có rất nhiều chuyện, sau khi đã thấy ra, cũng không quá để ý nữa: "Thành Ngọc, cô đưa A Ly về đi, ta còn có việc, đi trước."

Có việc gì chứ? A Ly ôm một đống măng, lúc này lại sắp đến giờ cơm, nàng là sợ cùng đi qua đó cô cô nàng sẽ trực tiếp ném nàng vào phòng bếp.

Huống hồ hôm qua nàng mới bị Chiết Nhan đả kích ở rừng đào, hôm nay không muốn lại xuống bếp cho người khác đâu.

Thành Ngọc không nghi ngờ gì, lập tức dẫn A Ly đi.

Phượng Cửu chậm rãi đi tới Nam Thiên Môn, phía sau bỗng nhiên có người lên tiếng gọi nàng lại, quay đầu xem, đúng là Tri Hạc công chúa kia.

Phượng Cửu nhíu mày, thầm nghĩ công chúa này không phải đang vội nấu ăn cho Đế Quân sao? Sao lại theo sau nàng?

"Có việc gì?" Phượng Cửu hỏi.

Vừa rồi ở cửa đại điện của Tư Mệnh, Tri Hạc liếc mắt một cái liền chú ý tới Phượng Cửu.

Cô ta mang nặng tình khuynh mộ với Đông Hoa Đế Quân, mới tới Thái Thần cung đã sai cung nga bên người đi hỏi thăm xem bên cạnh huynh trưởng mình có từng xuất hiện nữ tiên nào, không ngờ thật đúng là hỏi ra được một người.

Thái Thần cung đã từng có một tiểu tiên nga, tư sắc thượng giai, đặc biệt trên trán có một vết bớt đỏ đậm hình hoa phượng vĩ càng tôn thêm vẻ mỹ lệ.

Đế Quân và Tư Mệnh chiếu cố nàng ta rất nhiều, có một lần không biết xảy ra chuyện gì, tiên nga kia lại may mắn được Đế Quân tự mình ôm về...

Đế Quân tự mình ôm về...

Trong lòng Tri Hạc nảy sinh ghen ghét điên cuồng, mới vừa rồi người nhiều, cô ta không tiện biểu lộ cái gì, bây giờ thấy Phượng Cửu lẻ loi một mình, cô ta liền nhịn không được đuổi theo, muốn cẩn thận xem nữ tử này rốt cuộc có năng lực gì, lại có thể khiến huynh trưởng của cô ta nhìn với con mắt khác.

Tri Hạc vẫn cười: "Nghe nói ngươi từng sống ở Thái Thần cung một đoạn thời gian, sau này sao lại rời đi?"

Phượng Cửu ngây ra một lúc, không rõ vì sao cô ta lại hỏi vậy: "Chuyện này liên quan gì đến cô sao?"

"Không có gì, chỉ là nếu ngươi còn muốn trở về, ta thật ra có thể nói mấy lời trước mặt huynh trưởng." Tri Hạc dào dạt đắc ý: "Chỉ cần là ta yêu cầu, huynh trưởng sẽ thỏa mãn tất cả."

Phượng Cửu cuối cùng cũng hiểu, vị công chúa này chính là tới ra oai, chắc là nghe nói khi đó Đế Quân đối xử đặc biệt với nàng.

Cũng đúng, những tiên nga của Thái Thần cung không biết thân phận thật sự của nàng, làm Tri Hạc công chúa này tưởng nàng chỉ là một giới nô bộc, làm giá tới trước mặt nàng.

Trước khi tìm người ta gây phiền toái, chẳng lẽ không biết điều tra thân phận đối phương một chút sao?

"Không cần, ta một chút cũng không muốn trở về." Phượng Cửu không khỏi nhớ tới biểu muội của Dạ Hoa luôn thích tìm nàng gây phiền toái khi đó, Chức Việt.

So sánh hai người này, Chức Việt công chúa tuy điêu ngoa tùy hứng, nhưng đáng yêu hơn Tri Hạc công chúa tiếu lý tàng đao này nhiều.

Phượng Cửu lười vô nghĩa với cô ta, xoay người định đi.

Cái loại hành vi nhảy nhót như vai hề này, nàng kinh thường.

"Ngươi từ từ..." Tri Hạc cảm thấy người này không biết tốt xấu, định giữ chặt người dạy dỗ vài câu.

Phượng Cửu có chút không kiên nhẫn, phủi tay tránh ra, không cẩn thận sẩy chân, lăn từ trên bậc thang xuống.

Cái tay kia của Tri Hạc còn chưa kịp thu hồi, Thành Ngọc và A Ly đi mà quay lại vừa lúc chứng kiến một màn này, tức khắc kinh hô một tiếng.

Bọn họ đi nửa đường mới nhớ ra muốn đưa mấy cây măng cho Phượng Cửu mang về nếm thử, liền quay đầu lại.

A Ly ném măng trong ngực, nhào qua hung hăng đẩy Tri Hạc ra: "Không được bắt nạt Phượng tỷ tỷ!"

"Là chính cô ta không cẩn thận." Tri Hạc không chút nào chột dạ, chỉ coi nàng là tự làm tự chịu.

Thành Ngọc đỡ Phượng Cửu dậy, lại phát hiện nàng mặt tái nhợt, môi càng không chút màu máu, hai tay ôm chặt bụng, thoạt nhìn đau đớn vô cùng: "Tiểu điện hạ, ngươi có làm sao không?"

"Đau!" Phượng Cửu thậm chí không còn sức lực nói chuyện, thanh âm mỏng manh: "Đau quá!"

A Ly thấy thế sợ phát khóc: "Phượng tỷ tỷ, tỷ đau ở đâu? Tỷ đừng hù dọa A Ly, A Ly sợ!"

Tri Hạc nhíu mày, bậc thang này không quá cao, lăn xuống quá lắm chỉ trầy da một chút thôi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy?

Thành Ngọc cõng Phượng Cửu lúc này đã gần như ngất xỉu lên, định đưa người đến rừng đào.

Bộ dáng này của Phượng Cửu không giống ngã bị thương đơn giản, vẫn nên để Chiết Nhan đích thân kiểm tra cho thỏa đáng.

Thành Ngọc không rảnh lo A Ly, A Ly còn nhỏ, không thể tự cưỡi mây, chỉ phải chạy về tìm Bạch Thiển.

Chiết Nhan và Bạch Chân đang cách bàn cờ hôn môi, đại khái là Chiết Nhan thắng cờ, đang đòi thưởng.

Thành Ngọc coi như không nhìn thấy, cõng Phượng Cửu thẳng đến phòng nhỏ: "Chiết Nhan Thượng Thần, Phượng Cửu xảy ra chuyện rồi! Người mau xem thế nào!"

Bạch Chân nghe vậy quýnh lên, suýt nữa cắn đầu lưỡi mình: "Chiết Nhan, mau..."

Hai người giúp đỡ Phượng Cửu lên giường, Bạch Chân thấy nàng mặt cắt không một giọt máu, không khỏi lo lắng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thành Ngọc lời ít ý nhiều kể lại chuyện mình chứng kiến, Bạch Chân nghe xong giận dữ: "Khinh người quá đáng!"

Chiết Nhan bắt mạch khám, thần sắc càng lúc càng ngưng trọng, sau đó giơ tay thi pháp, đưa vào bụng Phượng Cửu một đạo tiên khí, lại biến ra bình ngọc, đổ một viên thuốc đút Phượng Cửu ăn vào.

Bạch Chân nôn nóng hỏi: "Thế nào rồi?"

Chiết Nhan nhìn Bạch Chân, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nói: "Tiểu Cửu nó...!Đã có thai hơn hai tháng."

Bạch Chân: "..."

Thành Ngọc: "..."

Bạch Thiển và A Ly mới vừa chạy tới, đúng lúc nghe thấy kết quả Chiết Nhan chẩn bệnh: "..."

Thành Ngọc thấy bầu không khí không ổn, vội vàng cáo từ, trước khi đi còn phát thề độc: "Ta chưa nghe được cái gì hết!"

Bạch Chân bước tới, vẻ mặt mờ mịt, túm ống tay áo Chiết Nhan xác nhận: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Gió lớn quá, ta không nghe rõ!"

Chiết Nhan hơi hơi ôm Bạch Chân trấn an, sợ chàng nhất thời tức giận công tâm: "Chân Chân, chúng ta có thêm một chất tôn."

Bạch Thiển đè đè thái dương: "Đứa bé kia không sao chứ?"

Chiết Nhan thở dài thật sâu: "May mà bảo vệ được."

Phượng Cửu chỉ cảm thấy bên tai có 800 con muỗi đang ong ong ong không ngừng, ý thức dần dần trở lại, mơ mơ hồ hồ nghe được cái gì mà đứa bé.

Nàng thử nghĩ nghĩ, trước khi ngất xỉu hình như nàng trông thấy A Ly, chẳng lẽ A Ly cũng xảy ra chuyện gì?

Nghĩ vậy, Phượng Cửu kích động tỉnh dậy: "Cô cô?"

Mọi người nghe thấy thanh âm, vội vàng vây quanh, Bạch Thiển áp xuống hỏa khí, tận lực dịu dạng: "Cảm giác thế nào? Còn đau không?"

Phượng Cửu lắc đầu: "Không có việc gì."

"Sao có thể không có việc gì? Con có biết suýt chút nữa là đứa bé trong bụng con không giữ nổi rồi không?" Bạch Chân giận dữ.

"..." Phượng Cửu bắt được tin tức quan trọng, nhưng nàng cảm giác đầu mình hơi choáng váng, không quá hiểu đó là có ý gì: "Đứa bé gì?"

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

Tóm lại là đứa nhỏ này đã hơn hai tháng, nhưng mà bản thân Phượng Cửu lại không biết.

Bạch Thiển dốc hết sức lực mới khắc chế mình không rít gào như sấm: "Hơn hai tháng! Con một chút cũng không nhận ra thân thể mình khác thường à?"

"...Con?" Phượng Cửu như bị sét đánh giữa trời quang, đầu óc choáng váng, theo bản năng sờ sờ bụng, không thể tin nổi: "Mang thai?"

Nàng cảm thấy mình có chút không bình thường, nguyệt sự chậm lại, ăn không được tốt, lại hơi béo ra, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới mình lại mang thai.

"Nào, Bạch Phượng Cửu, nói cho cô cô, phụ thân của đứa bé là ai?" Bạch Thiển lạnh lùng cười: "Đông Hoa Đế Quân sao?"

Phượng Cửu hơi hơi sửng sốt, mở miệng cầu xin: "Cô cô......"

Bạch Chân ngồi xuống uống ngụm trà, toàn thân thoạt nhìn vẫn như ngày thường: "Tiểu Cửu, nghĩ kỹ đi.

Nếu con không phối hợp, đến lúc đó bị nhị ca biết, chúng ta cũng sẽ không giúp con đâu."

Đúng vậy, căn bản giấu không được.

Trừ Đông Hoa Đế Quân, Bạch Phượng Cửu nàng sao có thể cho phép người khác tới gần?

Phượng Cửu trầm mặc nửa ngày mới nói: "Lúc trước cô cô đại hôn, con uống nhiều quá, Đế Quân dường như cũng uống không ít..."

Ngày ấy nàng được Đế Quân nửa đường nhặt về, hai người đều nửa tỉnh nửa say, trong lúc mơ màng, nàng cho rằng mình lại quay về đoạn thời gian cùng Đế Quân hạ phàm lịch kiếp, hai người tâm ý tương thông ân ái triền miên.

Sau khi tỉnh lại, Đế Quân cũng không ở bên cạnh nàng, nàng cho rằng kia chỉ là một giấc mộng thôi, bởi vậy vẫn chưa để trong lòng.

Ai ngờ, tất cả đều là sự thật, thời khắc này nội tâm hoang vắng, cũng là sự thật..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.