Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 31: 31: 《 Xuân Sắc Khắp Rừng Không Thể Giấu Thiên Hạ Biết Rõ Tình Nồng 》




Chiết Nhan mới vừa ra ngoài không bao lâu, Bạch Chân đã không chịu nổi.

Kỳ thật thân thể chàng rất có thể chịu đựng nổi giày vò, sở dĩ rên rỉ chỉ là làm nũng với Chiết Nhan thôi.

Thấy chưa, chỉ cần Chiết Nhan không ở bên cạnh trong chốc lát, tịch mịch chút xíu chàng đã chịu không nổi, ôm chăn lăn lộn trên giường một hồi, lăn đến bên mép liền nhanh nhẹn bò dậy đi tìm phu quân mình.

Khói bếp lượn lờ bay lên trên nóc phòng bếp nhỏ, được gió nhẹ cuốn bay mờ ảo trong không trung, lẫn vào tầng mây, rơi rụng cuối cành đào, cuồn cuộn giãy giụa thoát khỏi khe hở mái ngói, theo sau đó, là mùi thức ăn nhàn nhạt.

Dầu trong nồi đã sôi, măng tươi vừa thả vào một chút liền bắn tung tóe, điểm xuyết thêm hành lá và nhụy hoa đào, một đĩa măng xào đào hoa hoàn thành.

Chiết Nhan nhấc nồi ra, định làm thêm chén canh bạch ngọc mật đào, vừa cho nước vào nồi canh, một đôi tay ngọc thon dài đột nhiên quấn lên eo.

Bạch Chân gác cằm lên hõm vai Chiết Nhan, rũ mắt ngó vào trong nồi, nhẹ nhàng hít hít cái mũi: "Thơm quá!"

Chiết Nhan nghiêng đầu cọ cọ cái đầu đang đáp trên vai mình: "Sao lại dậy rồi? Có phải đói bụng hay không?"

"Nằm trên giường mãi, xương cốt của ta giòn hết rồi!" Bạch Chân hơi hơi nghiêng đầu, môi nhẹ nhàng cọ qua cằm Chiết Nhan, một mùi hương bay vào mũi, không phải mùi đồ ăn, mà là hương hoa đào trên người Chiết Nhan: "Có điều bây giờ nghe mùi thức ăn, đúng là thấy hơi đói thật."

Rõ ràng trên người chàng cũng mang mùi hương giống hệt, nhưng chàng luôn cảm thấy mùi trên người Chiết Nhan dễ ngửi hơn nhiều, an tâm lại ngọt ngào, làm chàng muốn ngừng mà không được.

Chiết Nhan thả quả đào đã cắt nhỏ vào nồi, đậy nắp lại đun, dùng khăn cẩn thận lau khô hai tay, lúc này mới xoay người ôm lấy Bạch Chân, dán qua cắn lên đôi môi căng mọng kia một cái, cười hỏi: "Là nằm trên giường đến giòn xương cốt, hay là nhớ ta đến mức giòn xương cốt?"

Bạch Chân nghịch ngợm cười: "Ngươi đoán xem! Đoán đúng không có thưởng, đoán sai có phạt."

"Ta đoán là nhớ ta!" Ở trong lòng Chiết Nhan, đây là đáp án duy nhất.

"Đáp...!Đúng rồi!" Bạch Chân chu miệng hôn Chiết Nhan, thỏa mãn nói: "Không phải khen thưởng, chỉ là muốn hôn ngươi thôi!"

Không bao lâu, trong nồi truyền đến tiếng ùng ục ùng ục, Bạch Chân bưng hai đĩa đồ ăn ra ngoài trước, lại đi lấy Đào Hoa Túy, khi trở về, Chiết Nhan đã xếp xong chén đũa, chỉ chờ chàng ngồi xuống là có thể động đũa.

Dùng bữa trưa xong, đúng lúc mặt trời rực rỡ nhất, rượu ngon chôn trong đất đã ủ đúng độ.

Lúc trước khi bọn họ thành thân, Đào Hoa Túy trong động Thuần Dương đã tiêu hao hơn phân nửa, cách đây vài ngày Bạch Thiển gả chồng lại sai người tới dọn đi rất nhiều, nếu không phải Chiết Nhan liều sống liều chết giữ lại một chút cho Chân Chân nhà hắn, lão già Bạch Chỉ kia có thể đã dọn sạch toàn bộ động Thuần Dương.

Thế cho nên hầm rượu của rừng đào nghênh đón lần thiếu rượu đầu tiên trong lịch sử.

Động Thuần Dương to như vậy, hiện giờ đã mất mấy phần trữ hàng, ngược lại vừa lúc đào trong đất ra lấp vào.

Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, ủ thêm là được.

Chiết Nhan đang nghĩ ngợi, ngoài rừng đào liền có vài vị khách nhân đến thăm.

Chốc lát sau, một đóa mây lành bay tới trên không rừng đào, hai vị tiên quân tuấn tiếu dẫn theo một đứa bé đứng trên đó.

Bạch Chân ôm Đào Hoa Túy dựa vào lòng Chiết Nhan, thấy có người tới, thầm nghĩ nên sửa sang lại dung nhan ngồi đoan chính, nhưng trên người Chiết Nhan quá mềm mại, dựa vào thật sự thoải mái, kiểu gì cũng không muốn động.

Liên Tống cùng Thành Ngọc giả nam trang mỗi người nắm tay một bên A Ly, từ thật xa đã trông thấy Chiết Nhan và Bạch Chân dán chặt vào nhau không thể dứt ra, bởi vậy tới rồi cũng không vội vàng xuống dưới, tự cho là rất săn sóc mà cho bọn họ đủ thời gian điều chỉnh tư thái.

Nhưng ai biết, hai người kia rõ ràng đã sớm phát hiện bọn họ tới, lại vẫn một người dựa vào không muốn đứng dậy, một người khác ôm không muốn buông ra...

Tiểu A Ly duỗi tay vẫy vẫy xuống phía dưới, hô một tiếng: "Tiểu cữu cữu, tiểu cữu phụ."

Liên Tống và Thành Ngọc liếc nhau, chỉ đành căng da đầu đi xuống.

Bọn họ cũng lười che mắt tiểu A Ly, dù sao tiểu A Ly ở trước mặt phụ quân mẫu thân mình cũng chứng kiến không ít những hình ảnh thân thiết này rồi, bây giờ thay đổi khẩu vị xem cữu cữu và cữu phụ thân thiết hẳn là cũng không sao.

Bạch Chân vẫn giữ nguyên tư thế kia không nhúc nhích, lười nhác nâng mắt, lộ ra một vẻ mặt thỏa mãn hòa ái: "A Ly, sao con lại tới đây?"

A Ly bẹp bẹp miệng, lên án: "Phụ thân và mẫu thân con không có thời gian chơi với con.

Tiểu cữu cữu, người nói có phải phụ quân không yêu con không?"

Liên Tống nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu A Ly: "Phụ quân con không phải để ta chơi với con rồi đây sao? Còn tặng kèm thêm một Thành Ngọc nữa.

Chúng ta mấy ngày này cái gì cũng không làm, chỉ dẫn con đi chơi khắp nơi, con còn không vui à?"

Thành Ngọc không cao hứng, lập tức giương giọng phản bác: "Này, cái gì gọi là tặng kèm hả? Muốn tặng cũng là tặng tam thúc công huynh mới đúng.

Ta chính là nhân viên cố định làm bạn với tiểu điện hạ!"

"Cô á?" Liên Tống cười một tiếng, rất khinh thường: "Còn trẻ con hơn cả trẻ con nữa! Tự cô phá phách ta không quan tâm, nhưng đừng có dạy hư A Ly đấy."

Thành Ngọc trả lời lại một cách mỉa mai: "Huynh lợi hại.

Huynh hỏi tiểu điện hạ thử đi, xem cậu ấy chơi với tên đầu gỗ vô vị như huynh có vui không?"

A Ly bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đây là nguyên nhân vì sao bé muốn đến rừng đào tìm tiểu cữu cữu chơi.

Bạch Chân bị hai người ồn ào đến đau đầu, trong lòng giãy giụa một chút, rốt cuộc chấp nhận đứng lên khỏi người Chiết Nhan, hơi đồng tình mà kéo A Ly qua trấn an một trận: "Sao có thể chứ? Nếu phụ quân con dám không yêu con, tiểu cữu cữu là người đầu tiên không buông tha hắn!"

"Vậy sao lúc con vào điện tìm phụ quân, người lại muốn ném con ra ngoài?" A Ly vẻ mặt uất ức: "Phụ quân không chơi với con thì thôi, còn độc chiếm mẫu thân, không cho mẫu thân chơi với con!"

Chiết Nhan ngồi dậy khỏi cây đào, thuận thế phủ lên lưng Bạch Chân, một tay đem người kéo vào ngực, cằm cọ cọ cổ chàng, một lời khó nói hết mà nhìn A Ly, thở dài: "A Ly, thật không dám dấu diếm, lúc này ta cũng rất muốn ném các ngươi ra khỏi rừng đào."

"..." A Ly đau lòng khôn xiết: "Tiểu cữu phụ cũng không yêu con, mọi người đều ghét bỏ con!"

Đôi mắt đưa tình của Chiết Nhan dán chặt vào Bạch Chân không xé xuống được, cong môi cười nói: "Ta chỉ yêu một mình tiểu cữu cữu của ngươi thôi, đối với ngươi là yêu ai yêu cả đường đi thôi!"

"..." A Ly trúng một đòn ngay tim.

Bạch Chân sắc mặt đỏ bừng, trong lòng như đánh đổ vại mật, nhưng mà có người khác ở đây, chỉ đành đè nén đắc ý và vui mừng, ra vẻ thẹn quá thành giận đạp Chiết Nhan một cú, lại không nỡ mảy may dùng chút sức lực nào, nhẹ trách mắng: "Ngươi ăn nói kiểu gì đấy?"

"Rồi rồi rồi, ta không nói nữa." Chiết Nhan cọ thái dương Bạch Chân ăn vạ, thân mật vô cùng, cố ý dỗ chàng: "Chân Chân không thích nghe thì ta không nói."

"..." Bạch Chân không thích nghe chỗ nào, chỉ là khuê phòng mật ngữ này, lén lút nói riêng cho chàng là được rồi.

"Đừng như vậy, người ngoài nhìn còn ra thể thống gì? Ngươi không biết xấu hổ ta vẫn biết, mau buông ra!"

Chiết Nhan thổi một hơi vào tai Bạch Chân, lời lẽ chính đáng: "Ngươi ta chính là phu phu đứng đắn đã bái đường, bây giờ thân thiết ngay trong địa giới nhà mình, cần gì phải xem ánh mắt người khác? Huống chi ta chỉ ôm ngươi, đâu có hành động gì quá mức, thế nào là không ra thể thống gì?"

A Ly: "..." Không biết có ai còn nhớ rõ bé tồn tại không?

Chiết Nhan cũng quá làm càn rồi, đường đường tôn sư viễn cổ Thượng Thần, sao lại tùy hứng như vậy?

Bạch Chân nửa xấu hổ nửa giận dữ mà trừng hắn một cái, trong lòng chín phần nhu tình một phân bất đắc dĩ: "Còn không buông ra ta sẽ động thủ đấy!"

Chiết Nhan chỉ hỏi: "Ngươi nỡ sao?"

Thật sự phát lực động thủ tất nhiên là không nỡ, tùy ý làm ồn ào lại rất nỡ.

Bạch Chân vươn móng vuốt hướng hai lỗ tai Chiết Nhan đánh tới, dồn hết sức lực: "Thế này thì nghe chưa?"

Chiết Nhan đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhéo tai, lại chẳng đau chút nào, nhìn tiểu hồ ly nhà mình cong khóe miệng đuôi mắt, ngược lại nổi lên chút ý niệm tâm viên ý mãn: "Chân Chân nói ta nào dám không nghe?"

"Vậy ngươi buông ra đi!"

Chiết Nhan lén cong ngón tay gãi gãi bên hông chàng, tinh tế cảm nhận được người kia hơi hơi rùng mình, lúc này mới ngoan ngoãn buông lỏng tay.

Bạch Chân phồng mặt trừng hắn, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn lại tràn ngập phong tình triền miên độc hữu.

Rừng đào luôn luôn trời trong nắng ấm, cảnh sắc tuyệt đẹp, tầng tầng dòng khí tràn đầy gió nhẹ và hương hoa, an nhàn như thiên đường nhân gian.

Liên Tống và Thành Ngọc ồn ào đến miệng khô lưỡi khô, nhưng cũng không ai rót trà đổ nước cho họ, chỉ đành tạm thời ngừng chiến, lúc này đã chạy đến ao nhỏ chọc cá.

A Ly đáng thương nhất, tâm như tro tàn mà ngồi xổm trên mặt đếm kiến...

Bạch Chân khó khăn lắm mới thoát khỏi kiềm chế của Chiết Nhan, rốt cuộc có thể thoải mái trò chuyện cùng A Ly: "A Ly, đừng buồn, cho phụ quân mẫu thân con một chút thời gian, ta bảo đảm, mấy ngày nữa bọn họ có thể chơi với con."

Nhớ trước đây khi chàng và Chiết Nhan tân hôn, cũng chỉ ở trong phòng lăn lộn sáu bảy ngày liền.

Dạ Hoa và tiểu muội chàng đại khái cũng đang trải qua những ngày như vậy?

Chàng lại quên, con gái gả ra ngoài ba ngày sau là phải về nhà.

Cũng không phải chàng không biết tập tục này, chỉ là lúc chàng và Chiết Nhan thành hôn, bởi vì chàng là nam tử, lại xuất giá từ phủ đệ Bắc Hoang của mình, liền bỏ qua bước này.

Lại thêm lúc ấy hai người trầm mê mây mưa không rảnh để ý, ánh sáng điềm lành tràn ngập bảy ngày chẳng phân biệt ngày đêm, khiến bọn họ quên mất đêm nay là đêm nào, cũng hoàn toàn không nhớ tới việc này.

Bởi vậy mãi cho đến thời khắc này, chàng vẫn là không nhớ tới có chuyện về nhà!

"Thật chứ?" A Ly có chút không tin, bé giờ đã tràn ngập trải nghiệm, miệng người lớn đều là quỷ gạt người.

Bạch Chân kiên nhẫn nói: "Bọn họ tân hôn yến nhĩ, đang lúc gắn bó keo sơn nhất, chờ mấy ngày nữa thì tốt rồi, đừng vội."

Chiết Nhan ở một bên nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta cũng là tân hôn yến nhĩ, phải nên gắn bó keo sơn mới đúng!"

A Ly thở dài, nghiêm trang nói: "Tiểu cữu phụ, người và tiểu cữu cữu lúc không tân hôn yến nhĩ cũng gắn bó keo sơn, không giống phụ quân và mẫu thân con.

Con đã lớn chừng này rồi, còn muốn chơi trò đuổi bắt, đúng là ấu trĩ! Hy vọng sau khi bọn họ thành hôn có thể an phận chút!"

Chiết Nhan cười cười, nhớ lại những lúc Chân Chân nhà hắn bỏ nhà ra đi, đắc ý nói: "Tiểu cữu cữu ngươi cũng thích chơi trò "đuổi bắt" với ta, chỉ là y yêu thảm ta, không nỡ giận dữ với ta, cũng không nỡ đuổi ta, mà ta vừa đuổi thì y liền ngoan ngoãn theo ta trở về."

"Dõng dạc!" Bạch Chân đỏ mặt vươn móng vuốt véo thịt mềm bên hông Chiết Nhan một phen: "Chờ lần sau ngươi xem ta có nỡ hay không!"

Bỏ nhà ra đi gì đó, đều là tình thú.

Chiết Nhan trong lòng biết rõ ràng, mỗi khi Bạch Chân làm mình làm mẩy với hắn, kỳ thật đều làm nũng với hắn, muốn hắn dỗ chàng thôi.

Chiết Nhan bắt lấy móng vuốt nhỏ đang làm loạn bên hông mình, nắm trong lòng bàn tay nhéo nhéo: "Tất nhiên là không nỡ, ta biết!"

"..." Chàng yêu lão phượng hoàng này vô số xuân thu năm tháng, từ lúc nhỏ ngây thơ, đến nay tuổi phong hoa, về sau còn có chập tối bạc đầu, chết cũng không buông.

Chàng yêu hắn như vậy, há chỉ là không nỡ cáu kỉnh với hắn, ngay cả lời nói nặng cũng không nỡ nói một chữ!

A Ly thấy tiểu cữu cữu và tiểu cữu phụ lại lần nữa quấn quýt không coi ai ra gì, một ánh mắt cũng lóe lên tia lửa, thoáng chốc vô cùng đau lòng cho bản thân chịu đủ tàn phá.

Bé vốn định đến rừng đào làm bạn với bọn họ mấy ngày, qua một thời gian lại về thiên cung, đến lúc đó phụ quân mẫu thân bé chắc cũng ân ái đủ rồi, nhưng mà...

Giờ khắc này bé không muốn ở lại rừng đào thêm một chút nào nữa!

Tiểu cữu cữu và tiểu cữu phụ của bé quấn quýt lên, so với phụ quân mẫu thân bé chỉ có hơn chứ không kém!

Thiên hạ to lớn, thế nhưng lại không chỗ nào cho bé dung thân, dữ dội bi thương!

A Ly cúi đầu tiếp tục đếm kiến, nghĩ xem bé nên đi nơi nào.

Bỗng nhiên, bé chợt lóe lên một ý, trở tay kéo lấy vạt áo Bạch Chân, ngửa đầu nói: "Tiểu cữu cữu, người dẫn con đến động Hồ Ly tìm Phượng tỷ tỷ đi!"

Sau đó, Liên Tống và Thành Ngọc lập tức về Thiên cung, Chiết Nhan Bạch Chân thì mang A Ly đến động Hồ Ly.

Mê Cốc đang đi mua đồ ăn về, từ thật xa đã thấy Tất Phương chở Chiết Nhan, Bạch Chân cùng A Ly ba người phá trường không mà đến, kích động vội vàng giơ cao tay vẫy vẫy, đang định hô tên Tất Phương, lại không biết sao bỗng nhiên nảy sinh chút thẹn thùng, lúc ra tiếng khó khăn sửa miệng: "Tứ thúc!"

Tất Phương đáp xuống đất, đợi ba người hoàn toàn vững vàng đi xuống mới hóa thân thành người đứng một bên.

Mê Cốc trộm liếc Tất Phương một cái, lại mặt không đổi sắc dời tầm mắt: "Tứ thúc, Chiết Nhan Thượng Thần, sao mọi người lại tới đây, còn mang theo A Ly tiểu điện hạ? Cô cô cũng tới sao? Hôm nay còn chưa tới ngày về nhà mà."

"Về nhà?" Bạch Chân chớp chớp mắt, bỗng chốc bừng tỉnh ngộ vỗ vỗ đầu A Ly: "A, đúng vậy! A Ly, chờ thêm hai ngày, hai ngày sau mẫu thân con sẽ đưa phụ quân con về động Hồ Ly một chuyến, đến lúc đó bọn họ chắc chắn có thời gian chơi với con."

"A..." Lúc này nội tâm A Ly không hề gợn sóng, thậm chí có chút khinh thường, bé cảm giác mình trong một đêm trưởng thành.

Nam tử hán không cần người chơi chung, bé có tịch mịch và rượu là đủ rồi!

"Phượng Cửu có ở đây không?" Chiết Nhan hỏi.

Mê Cốc gật gật đầu: "Có ạ, tiểu điện hạ gần đây rất an phận, chỉ ở trong động Hồ Ly không đi đâu cả."

"Ừm." Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân.

"Đi thôi."

Chiết Nhan và Bạch Chân mang theo A Ly vào điện của Phượng Cửu, Tất Phương không theo sau, Mê Cốc ôm giỏ rau cũng không nhúc nhích, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời ai cũng không nói chuyện.

Không khí tức khắc có chút xấu hổ vi diệu.

Tất Phương ngẩng đầu nhìn trời, không có gì nói thì tìm lời nói: "Đã canh giờ này rồi, ngươi còn chưa ăn cơm à?"

"A, không phải..." Ngón tay Mê Cốc moi moi lỗ trúc trên giỏ rau, đáp: "Cái này là dùng làm cơm chiều, dù sao ta cũng không có việc gì làm, liền chuẩn bị trước."

Tất Phương không chút để ý gật gật đầu: "À!"

Không khí xấu hổ vòng đi vòng lại, quanh quẩn thật lâu không đi.

Trầm mặc một lát, Mê Cốc tựa như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tất Phương, thành khẩn nói: "Ngươi thật lợi hại, ba người cũng chở được!"

"..." Nghe khích lệ như vậy, Tất Phương cũng không cảm thấy vui vẻ.

Y vốn là một con chim vô cùng có khát vọng, lại bởi vì y quá mức ưu tú, bị điểu trung chi vương liếc mắt một cái nhìn trúng, ngón tay vừa động liền săn y làm vật cưỡi cho người trong lòng.

Một con chim đầy khát vọng lại không thể đại triển hoành đồ, ngược lại một sớm vô ý thành chim nuôi trong nhà...!đều là mệnh.

Nhưng...! nhìn ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy sùng bái của Mê Cốc kia, đáy lòng y lại đột nhiên sinh ra một cảm giác kiêu ngạo, giấu không được mừng thầm nhảy nhót.

Tất Phương trong lòng lâng lâng, trên mặt lại vẫn nghiêm trang, bình thản nói: "Cũng không có gì, không coi là quá lợi hại."

"Sao lại thế? Ta cảm thấy đã rất lợi hại rồi, ta chắc chắn không thể chờ được!" Mê Cốc cảm thấy có chút đau lòng, ba người nặng như vậy, chở bay xa như vậy, mệt lắm.

"Cái kia...!Sao Chiết Nhan Thượng Thần không tự cưỡi mây? Ta nhớ rõ rất lâu trước kia ngài ấy đều tự cưỡi mây mà..."

Chiết Nhan Thượng Thần hiện giờ đúng là càng ngày càng lười, tự cưỡi mây cũng không chịu, cứ phải theo chân Tứ thúc nhà bọn họ ngồi chung một vật cưỡi.

Tất Phương nghe vậy, từ từ thở dài, cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hơi có chút một lời khó nói hết: "Chiết Nhan Thượng Thần...!quá dán quân thượng!"

"..." Vừa nói đến thế, Mê Cốc liền hiểu, lại nghĩ đến Tứ thúc nhà bọn họ mỗi khi trở về động Hồ Ly, ba câu nói thì hai câu không rời Chiết Nhan Thượng Thần, tức khắc cảm giác lại quay về lúc bị hai chữ Chiết Nhan ám ảnh: "Kỳ thật...!Tứ thúc cũng không nhường một tấc!"

Chiết Nhan và Bạch Chân cũng không ở lại trong điện của Phượng Cửu quá lâu, Mê Cốc còn chưa nói được với Tất Phương mấy câu bọn họ đã trở lại.

Trước khi nhị vị Thượng Thần tới gần, Tất Phương nhắc Mê Cốc một câu: "Nếu nhàm chán quá thì cứ tới rừng đào tìm ta."

Mê Cốc gật đầu: "Được."

Tất Phương lúc này mới hóa thành thân chim, chờ Chiết Nhan và Bạch Chân nhảy lên.

Đợi bọn họ bay xa một ít, Mê Cốc mới ôm giỏ rau trở về động.

Vừa về rừng đào, Chiết Nhan đã ngay lập tức bế Bạch Chân lên đi vào phòng.

Bạch Chân không hề phòng bị, hoảng sợ, theo bản năng ôm cổ Chiết Nhan, oán trách: "Ngươi làm gì vậy? Lão phượng hoàng, trời còn chưa có tối đâu."

Chiết Nhan sắc mặt bình tĩnh, lời nói kinh người: "Không làm gì hết, chỉ muốn hung hăng hôn ngươi thôi!"

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Chân đỏ lên, ôm sát Chiết Nhan hơn chút, đầu chôn vào hõm vai hắn: "Sao bỗng nhiên mạnh tay vậy? Ta cũng có làm cái gì đâu."

"Ngươi không cần làm gì cả, ta chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái là đã nhịn không được rồi." Chiết Nhan nhẹ nhàng đặt Bạch Chân lên giường, đè nặng chàng hôn gặm loạn một trận, khí thế như thủy triều, lực đạo dừng trên người Bạch Chân lại hết sức dịu dàng.

Chiết Nhan liếm liếm vành tai hồng hào của Bạch Chân, nói giọng khàn khàn: "Nhớ rõ chúng ta lúc ấy vì sao không có thể về nhà không?"

Bạch Chân vừa xấu hổ lại vừa tức giận, phồng mặt lên: "Ngươi còn hôn nữa không?"

Chàng không muốn thảo luận cái vấn đề này!

"Hôn!" Chiết Nhan môi lưỡi trằn trọc, lại lần nữa xoay quanh khóe miệng Bạch Chân, thân mật nói: "Bảo bối của ta đẹp như vậy, bảo ta hôn thế nào mới đủ?!"

Bạch Chân môi dán môi cọ xát với hắn, đầu lưỡi qua lại khiêu khích, nhỏ giọng đáp: "Người đều là của ngươi, tùy thời cho ngươi hôn!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.