Một tháng sau.
Trong phòng yến hội tràn ngập không khí vui vẻ, các khách mời trên mặt đều treo tươi cười sáng lạn.
“A Triết, chúc mừng hai người nha!” Trần Hạo Nhiên nâng ly rượu, một hơi uống cạn sạch chất lỏng màu đỏ bên trong.
“Cảm ơn cậu.” Tiêu Vũ Triết luôn lạnh nhạt nay trên mặt cũng khẽ cười.
Anh quay đầu, nhìn cô gái mặc áo cưới trắng tinh cách đó không xa.
Mái tóc dài nhu thuận của Từ Như Ý được tết thành một nụ hoa xinh đẹp, mặt trên cắm từng viên trân châu lấp lánh.
Cô trang điểm nhàn nhạt, một lớp phấn mỏng trên khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, lông mi mảnh dài sau khi quét qua thì đậm dày hơn, làm đôi mắt to tròn tràn ngập linh khí.
Nhìn thấy anh, Từ Như Ý cười ngọt ngào.
Cô vẫn nghịch ngợm hệt trước kia, chỉ trong vài giây, tựa như một con bướm nhẹ nhàng bay lại đây.
“Triết!” Từ Như Ý bổ nhào vào trên người anh.
“Như Ý.” Tiêu Vũ Triết bắt được cô.
“Em hạnh phúc quá đi thôi, từ hôm nay trở đi, em chính thức trở thành vợ tương lai của Triết!” Cô cười vui vẻ.
“Anh cũng rất hạnh phúc.” Tiêu Vũ Triết nhìn cô chăm chú.
Trần Hạo Nhiên chen ngang bọn họ nhìn nhau thâm tình, có chút bất đắc dĩ.
“Được rồi, hai người các cậu, đừng ở chỗ này ân ái chứ, bên kia còn có rất nhiều bạn học đó!”
Ngôi trường này là nơi con nhà giàu tụ tập, tất nhiên có rất nhiều người là đồng bọn con cái trong gia tộc thương nghiệp hợp tác với nhau. Nên cũng mời tới một bộ phân trong lớp bọn họ.
“Chúc mừng hai người!” Mọi người sôi nổi gửi chúc phúc.
Trong một góc, Đường Khả Tâm và Vương Nhụy mặc đồng phục phục vụ vẻ mặt xấu hổ.
Các cô không ngờ tới, lợi dụng thời gian cuối tuần đi làm, vậy mà đúng lúc đuổi kịp tiệc đính hôn của Tiêu Vũ Triết!
“Này, hai người kia, còn ở đó làm cái gì? Nhanh đem bánh kem qua đây, chốc lát nữa họ sẽ cắt bánh kem!” Chủ quản tức giận nói.
Hai người này vẫn là học sinh, nếu không phải thím của cô ta cuối đầu cầu tình, thì làm sao sẽ để các cô đến trường hợp xa hoa như vậy?
Không ngờ, sau khi tới một chút cũng không tự giác, chỉ biết trốn ở nơi này lười biếng!
Đường Khả Tâm đành phải thấp đầu, cố gắng không cho người khác phát hiện.
Nhưng động tác của cô ta quá khả nghi, vẫn khiến cho một ít người chú ý.
“Ôi trời? Đây không phải là Đường Khả Tâm lớp chúng ta sao? Thì ra làm làm phục vụ ở chỗ này!”
“Thật sao, thật sự quá trùng hợp!” Các bạn học kinh ngạc.
Thật ra bọn họ cũng không có ý
gì, nhưng lòng tự trọng cao của Đường Khả Tâm nghe ra, liền mang theo tính chất vũ nhục.
“Cười cái gì hả? Tôi, tôi chẳng qua là tới trợ giúp! Các người có tiền thì ghê gớm sao!” Cô ta mặt đầy đỏ bừng cãi cọ.
Vương Nhụy phụ họa: “Đúng vậy, là, là người thân nhà tôi nói quá nhiều việc lo liệu không hết……”
Từ Như Ý đi tới, tiếp nhận xe đẩy trong tay cô ta, đặt bánh kem xuống.
Cô tràn ngập ý cười: “Dựa vào đôi tay chính mình kiếm tiền, không có gì phải mất mặt cả.”
Đường Khả Tâm nghe xong lời này cắn thẳng răng, chỉ cảm thấy toàn thế giới đều đang nhìn cô ta chê cười, khóc lóc chạy ra ngoài.
“Khả Tâm!” Vương Nhụy đuổi theo.
“Thật mất hứng, người khác đang có chuyện vui, tự nhiên chẳng phân biệt trường hợp mà khóc!” Một ít bạn học xem không trôi.
“Như Ý, cậu nói đúng. Dựa vào đôi tay chính mình kiếm tiền, có cái gì phải cảm thấy mất mặt chứ? Đường Khả Tâm này chính là quá làm ra vẻ! Rõ ràng nhà nghèo, một hai phải nói khinh thường kẻ có tiền. Rõ ràng là tới làm công, một hai lại nói giúp người thân bề bộn. Thật khâm phục……”
“Không cần để ý cô ta.” Từ Như Ý thật ra không sao cả.
Cô đã có được hạnh phúc mà cô muốn nhất, những người khác đối với cô mà nói, một chút cũng không quan trọng.
“Vẫn là Như Ý rộng lượng.”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô cười nhạt nhẹ nhàng, trong lòng cũng là ấm áp.
Cô gái của anh, quả nhiên là tốt nhất trên đời này!