Bà nội Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm người bên kia một cái, có chút không cao hứng. Cháu dâu tốt như vậy, cậu dám không cần?
Bà cố ý nghiêm túc bản mặt hỏi: “Thế còn, Tiểu Triết cháu không muốn sao?”
Tiêu Vũ Triết luôn không giỏi biểu đạt, đột nhiên bị hỏi như vậy, cậu có chút quẫn bách.
Bà nội Tiêu sợ không có được cháu dâu tốt như vậy, sốt ruột thúc giục: “Mau nói đi!”
“Cháu…… Cũng không ý kiến.” Tiêu Vũ Triết rốt cuộc nói ra.
Bà nội Tiêu yên lòng, mặt đầy tươi cười: “Đây là sao. Nếu các cháu không ai ý kiến, vậy để bà nội làm chủ, chọn ngày tốt đính hôn! Vừa đúng lúc, mười lăm tháng sau đi! Tiểu Triết, cháu thấy được chứ?”
Tiêu Vũ Triết ho nhẹ một tiếng, “…… Được ạ.”
Từ Như Ý nhìn bên tai cậu hồng hồng, vui vẻ kéo tay cậu, con ngươi sáng ngời nhìn cậu.
“Triết, cậu thật sự nguyện ý?”
Tiêu Vũ Triết mất tự nhiên mà hừ nhẹ một tiếng, “Ừ.”
“Thật tốt quá!” Từ Như Ý hạnh phúc ôm chặt cậu.
Giữa bọn họ, tuy rằng không có sóng to gió lớn gì, nhưng cùng nhau trải qua nhiều như vậy, thật là không dễ dàng.
Đặc biệt là nhìn về nam sinh Tiêu Vũ Triết lạnh nhạt này, trở nên quan tâm người khác hơn, chủ động biểu đạt suy nghĩ của bản thân, cô vui vẻ từ tận đáy lòng.
Bị thân hình nhỏ mềm ấm áp ôm lấy, trong lòng Tiêu Vũ Triết nháy mắt nóng lên.
Hơi thở quen thuộc trên người Từ Như Ý, không rõ vì sao lại khiến cậu an tâm.
Tuy không phải lần đầu tiên ôm cô, nhưng ôm trước mặt người khác, cậu vẫn là có chút không quen.
Nhưng mà Từ Như Ý không có buông cậu ra, cô gắt gao ôm eo cậu, vẻ mặt hạnh phúc chui đầu vào trước ngực cậu.
Bà nội Tiêu ở một bên cười đến vui tươi hớn hở, bà nói: “Ai da, nơi này gió thật lớn, bà về phòng đây.”
Chờ bà vừa đi, trong viện an tĩnh cũng chỉ dư lại hai người bọn họ.
Từ Như Ý dựa vào trên người cậu, thỏa mãn nói: “Cảm ơn anh! Triết, em sẽ yêu anh cả đời, vĩnh viễn không rời bỏ anh!”
Không có người khác quấy rầy, Tiêu Vũ Triết thả lỏng chút. Cậu rũ tay bên người một chút, rốt cuộc ôm lấy cô.
Cảm nhận được cậu chủ động, Từ Như Ý nhảy nhót.
“Triết, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Tiêu Vũ Triết nhẹ giọng nói.
Cậu cúi đầu, nghiêm túc nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng ngực.
Đôi mắt cô sáng ngời rực rỡ động lòng người, toàn bộ thế giới tất cả đều là bóng dáng cậu.
Như Ý khẽ mỉm cười, môi anh đào hồng hào thủy nhuận non mềm, làm tâm cậu một trận rung động.
Tiêu Vũ Triết cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 100, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm là 0. Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ! 】
Nghe được âm thanh nhắc nhở, Từ Như Ý hiểu rõ mình sắp phải rời đi.
Cô duỗi tay, ôm cổ cậu. Thừa dịp khoảnh cách trằn trọc giữa môi mình và cậu, nhẹ giọng nói: “Anh nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tiêu Vũ Triết không nghe rõ lời cô nói, chỉ cảm thấy âm thanh lẩm bẩm dễ nghe này như là thiếu nữ vô ý rên rỉ, làm lòng người kích động.
Cậu tăng lớn lực tay, mạnh mẽ ôm cô ở trong ngực, như muốn đem cô tiến sát vào thân thể.
Cảm ơn cô gái này vẫn luôn làm bạn với cậu toàn bộ thời niên thiếu, cảm ơn cô nhiều năm như vậy không rời không bỏ. Về sau, cậu sẽ khiến cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới, dùng thời gian cả đời chứng tình yêu của cậu.
【 Tích —— chúc mừng nhiệm vụ hoàn thành, sắp rời đi thân thể nguyên chủ, đang phục chế ký ức……】
【 Phục chế ký ức thành công, ký chủ vài phút sau thoát ly thân thể nguyên chủ……】