Phùng Nương Tử Bán Hoành Thánh

Chương 2




"Phủi! Đồ xúi quẩy! Đừng có đứng đây chắn đường làm ăn của bà!"

Ánh mắt cậu bé khất cái đờ đẫn, dường như đã quá quen với cảnh này, cậu không cãi lại bà cô, từng bước lê chân đi, dáng vẻ vô cùng tê dại.

Mắt Lan Thúy trợn tròn càng to hơn. Ta khẽ thở dài, cuối cùng không đành lòng, bèn đuổi theo gọi: "Đứng lại!"

Cậu bé quay người lại Ta cố gắng bắt chước dáng vẻ vô lý gây sự.

"Vừa rồi ngươi đứng trước gốc cây kia, rõ ràng là chắn mất đường của nhà ta, vậy nên phải để ta phạt ngươi."

Giọng nói khàn đặc của cậu bé, từng chữ từng chữ như d.a.o cứa vào cổ họng thốt ra: "Ta không có tiền."

Ta ngang ngược nói: "Vậy ngươi phải làm việc nặng cho ta!"

Tiểu khất cái khựng lại, một lúc lâu không nhúc nhích Cậu bé có vẻ đang nghĩ, sao lại có người trơ tráo đến vậy. Nhưng cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo ta. Trong tay ta cầm cái muôi múc canh to tướng, có thể đánh bay người ta.

Ta nhanh chóng làm mấy bát hoành thánh. Mỗi loại nhân một bát. Vỏ hoành thánh mỏng như giấy, nhân vàng ươm như kim, thả vào nồi nước sôi, chẳng mấy chốc đã có thể vớt ra. Thêm tôm khô, rong biển, cải thìa, cắn một miếng, nước thịt ngọt thơm tràn ra, ngon đến mức có thể cắn đứt lưỡi.

"Ăn đi! Nếu hôm nay ngươi không ăn hết, ta sẽ bắt ngươi đi báo quan!"

Tiểu khất cái ngẩn người ra một lúc lâu. Cậu bé nhìn chằm chằm vào bát hoành thánh, khóe mắt dần đỏ lên, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống bàn, thật đáng thương.

Lòng ta hoàn toàn mềm nhũn. Không biết Lan Thúy từ lúc nào đã lôi ra một con dao: "Nhanh, nhanh ăn hết đi! Cô nương nhà ta bảo ngươi ăn, ngươi phải ăn, không thì c.h.é.m ngươi!"

Đứa trẻ lập tức bưng bát lên ăn ngấu nghiến.

...... Thật lòng mà nói, đúng là phá hỏng cảnh đẹp!

Ta mang cậu bé khất cái về nhà. Các bậc trưởng bối tụm năm tụm ba, rỉ tai nhau những lời không hay về tôi. Họ bàn tán rằng: "Tiểu thư nhà họ Phùng kia, phận phu nhân cao sang không màng, lại quay về bán hoành thánh nơi đầu đường xó chợ. Chắc có lẽ đã gây ra chuyện tày đình gì đó, mới khiến Hầu gia đoạn tuyệt!" 

Rồi lại nói: "Đúng vậy, năm xưa Hầu gia vì nàng ta, thà chịu nhục nhã cũng không để nàng ta phận thiếp thất. Nàng ta sao nỡ lòng nào phụ bạc tấm chân tình ấy?"

"Hôm nay nàng ta còn nhặt về một tên ăn mày rách rưới nữa chứ, hừ, với cái tính lẳng lơ ong bướm của nàng ta, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!"

"..." 

Mặc cho những lời gièm pha bay vào tai, ta vẫn vờ như không hay biết. Lan Thúy không nhịn được nữa, cầm ngay cái kéo lên và lớn tiếng cãi lại bọn họ.

Đứa trẻ ăn mày lí nhí: “Cô nương đừng mang ta về đó nữa, mọi người sẽ cười nhạo cô nương mất."

Ta ngồi xuống, lảng tránh câu hỏi của nó mà hỏi: "Sao trán đệ lại có vết thương?" 

Đứa trẻ đáp: "Có người đánh ta, trong bang ăn mày cũng có người đánh ta, ta sợ quá nên bỏ chạy." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.