(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Đoan Nghi hoàn toàn không hay biết rằng Tào Đạt đã đến, nàng vẫn đang bận rộn trong gian bếp.
Trong tay cầm danh sách món ăn được cung nhân quản sự dâng lên, Từ Đoan Nghi vừa chăm chú xem vừa chậm rãi dặn dò:
“Dì mẫu mấy hôm nay có chút nóng trong người, món dê nấu sơn này không cần dâng lên, tránh để ăn vào lại thêm bức bối. Đổi thành một món canh cá thanh đạm cho hợp khẩu vị hơn.”
“Thêm một món bánh giòn vàng ruộm nữa, dì mẫu thích món này. Nhớ rưới lên đó chút mứt quế hoa mới làm mùa thu năm nay.”
Cung nhân quản sự nào dám trái lệnh, vội vàng đáp lời:
“Vâng, nô tỳ sẽ làm ngay ạ.”
Trong lòng cung nhân quản sự khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng không quên khen ngợi Từ Đoan Nghi:
“Cũng nhờ có Điện hạ ở đây, nếu không chúng nô tỳ mang đồ ăn qua mà không hợp ý, chỉ e lại khiến Thái hậu không vui.”
Từ Đoan Nghi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Các ngươi đã làm rất tốt rồi.” Nàng vừa nói vừa đưa lại tấm thực đơn sơn đỏ trong tay.
Cung nhân quản sự liền cúi người thật thấp, đưa tay đón lấy.
“Nô tỳ sẽ làm theo lời ngài dặn, lập tức sắp xếp người chuẩn bị ngay.” Bà lại nói thêm: “Nơi bếp núc dầu mỡ bám nhiều, xin Trưởng công chúa mau quay về chỗ Thái hậu, kẻo bị ám mùi dầu mỡ lên người, Thái hậu biết được lại đau lòng không thôi.”
Từ Đoan Nghi khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cung nhân quản sự cúi thấp người, đích thân tiễn nàng ra ngoài.
Vị cung nhân này cũng là người hầu cận Thái hậu Chiêu Dụ nhiều năm, trong cung ai mà không kính trọng bà mấy phần? Nói một cách không kiêng dè, ngay cả khi đối diện với Tân Đế, bà cũng không cần phải hạ mình cung kính đến mức này.
Nhưng Gia Thuận Trưởng công chúa lại khác.
Nếu không phải vì Văn Chiêu Thái tử qua đời sớm, thì người chủ quản hậu cung hiện tại, không ai khác chính là vị chủ tử đang đứng đây.
Người trong cung đều tinh mắt.
Chủ tử coi trọng ai, họ đương nhiên cũng phải khéo léo mà tôn kính thêm mấy phần.
Kể từ sau khi Văn Chiêu Thái tử băng hà, bên cạnh Thái hậu Chiêu Dụ giờ chỉ còn mỗi Gia Thuận Trưởng công chúa là người mà bà có thể tin cậy.
Huống hồ, trong thiên hạ này, cũng chỉ có vị quý chủ này mới có thể khuyên giải Thái hậu nương nương. Vì thế, người trong cung ai ai cũng kính trọng vị Trưởng công chúa điện hạ, âm thầm mong rằng sau này nếu có chuyện gì, có thể nhờ nàng ra mặt nói đỡ vài lời.
“Trời tuyết đường trơn, Trưởng công chúa cẩn thận dưới chân.”
“Hay là để nô tỳ gọi người chuẩn bị kiệu, đỡ để ngài đi bộ mà ướt cả giày vớ.”
“Không cần đâu, chỉ cách có mấy bước chân.” Từ Đoan Nghi dịu dàng từ chối.
Cung nhân quản sự nghe vậy, cũng không dám cố nài.
Bích Khê đang đứng chờ bên ngoài.
Nàng trong tay ôm chiếc áo hồ cừu trắng của Từ Đoan Nghi.
Trước đó áo đã bị ướt do tuyết, nên nàng mới mang qua phòng bên cạnh sưởi ấm bằng lò than. Lúc này thấy Từ Đoan Nghi bước ra, Bích Khê vội vàng tiến đến, tỉ mỉ giúp nàng mặc vào, rồi lại đưa tay lò được bọc gấm Thục cho nàng, tránh để nàng bị lạnh.
Cung nhân quản sự nhìn thấy Bích Khê, lập tức kính cẩn cúi người, cung kính gọi:
“Bích Khê cô nương.”
Bích Khê gật đầu đáp lại, cũng mỉm cười lễ độ gọi một tiếng:
“Phương cô cô.”
Bên cạnh Từ Đoan Nghi có hai tỳ nữ thân cận, một là Bích Khê, một là Thời Vũ, cả hai đều theo nàng vào cung từ thuở nhỏ, tình cảm dĩ nhiên khác biệt.
Hiểu được Từ Đoan Nghi xem trọng hai người họ, những kẻ trong cung đối với họ cũng kính nể nhiều phần.
Sau đó, Bích Khê đỡ Từ Đoan Nghi rời khỏi tiểu trù phòng.
Tuyết lúc này vẫn còn rơi.
Bích Khê đi bên cạnh Từ Đoan Nghi, cẩn thận che ô cho nàng.
Từ Đoan Nghi bảo nàng đứng gần hơn một chút, để khỏi bị tuyết gió làm ướt.
Bích Khê mỉm cười đáp lời:
“Nô tỳ đã rõ.”
Chủ tớ hai người cứ thế chậm rãi đi bên nhau.
Vừa bước ra khỏi tiểu trù phòng.
Nhìn quanh thấy không có người, Bích Khê liền nhỏ giọng báo lại tin tức vừa truyền đến:
“Chủ tử, Tào công công đã đến.”
Từ Đoan Nghi khẽ nhíu mày:
“Thời tiết lạnh thế này, ông ấy đến làm gì?”
“Nghe nói là vì hôn sự của biểu tiểu thư và Nam An Vương, nhưng mà…”
Chưa nói dứt lời, phía trước chợt vang lên một giọng nói:
“Trưởng công chúa.”
Bích Khê vừa nghe thấy giọng nói đó, lập tức im bặt.
Từ Đoan Nghi cũng thuận theo bóng ô, ngẩng mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở phía xa, Tào Đạt khoác áo choàng lông chuột xám, tay cầm lò sưởi nhỏ, được một tiểu thái giám che ô hộ, từ xa bước tới.
Giữa tiết trời lạnh giá, tuyết rơi không ngớt.
Đám tiểu thái giám bên cạnh ông ta đều đã gần như biến thành người tuyết, nhưng trên người Tào Đạt lại không hề dính lấy một hạt tuyết nào.
Vị đại thái giám nắm quyền nội đình nhiều năm này, giờ cũng đã gần năm mươi, những sợi tóc lộ ra ngoài đều điểm bạc.
Trên gương mặt ông ta lúc nào cũng giữ nụ cười, tạo cảm giác như một người dễ gần, dễ nói chuyện.
Nhưng Từ Đoan Nghi tuyệt đối không nghĩ ông ta là người dễ đối phó. Bất cứ ai biết rõ Tào Đạt là ai, chắc chắn đều không bao giờ có suy nghĩ đó.
“Tào công công.”
Từ Đoan Nghi cũng khách khí gật đầu chào hỏi.
Tào Đạt cười, bước tới gần nàng, vừa cười vừa nói:
“Vừa rồi không thấy điện hạ, ta còn tưởng hôm nay không gặp được. Trời lạnh thế này, điện hạ đi đâu vậy?”
Từ Đoan Nghi điềm tĩnh đáp:
“Dì mẫu dạo này ăn uống không tốt, ta vừa qua tiểu trù phòng xem thực đơn hôm nay.”
Tào Đạt nghe xong, giả vờ cảm thán:
“Chẳng trách Thái hậu nương nương lại yêu thương ngài đến vậy, như thể ngài là tâm can bảo bối.”
Ông ta tiếp lời, giọng như thấm đầy ẩn ý:
“Nhưng điện hạ cũng không cần lo lắng, chuyện khiến nương nương buồn phiền, rất nhanh thôi sẽ được giải quyết.”
Lời nói này của Tào Đạt, kèm theo nụ cười khiến lòng Từ Đoan Nghi thoáng chấn động, cảm giác không thoải mái lan tỏa mà chẳng hiểu tại sao.
Nàng không muốn nhiều lời với Tào Đạt, định mở miệng cáo từ thì ông ta lại cười, tiếp tục nói, giọng điệu như mang theo ý mời mọc:
“Chỉ là xem điện hạ có chịu giúp một tay hay không.”
“Giúp một tay?”
Từ Đoan Nghi nhíu đôi mày liễu, ánh mắt mang theo nét nghi hoặc nhìn về phía Tào Đạt:
“Công công nói vậy là có ý gì?”
Tào Đạt vẫn giữ nụ cười:
“Thái hậu nương nương đang phiền lòng vì chuyện hôn sự của Tiểu Nam An Vương. Ban đầu định chọn một vị thiên kim thích hợp trong kinh thành, vừa tuổi vừa xứng đôi, để kết duyên cùng Tiểu Nam An Vương. Nhưng giờ tìm đi tìm lại, những người vừa đủ tuổi, lại chưa thành thân, còn có xuất thân phù hợp với Nam An Vương, quả thật không có mấy ai. Thế là nô tài đã tiến cử điện hạ với Thái hậu nương nương…”
“Cái gì?”
Bích Khê nghe đến đây, không nhịn được mở to mắt, thốt lên kinh ngạc.
Nhưng Tào Đạt chẳng thèm nhìn nàng, chỉ giữ nụ cười như cũ, ánh mắt nhìn thẳng Từ Đoan Nghi:
“Điện hạ vừa đủ tuổi, lại mang thân phận cao quý, nếu ngài chịu gả cho Tiểu Nam An Vương, e rằng không có ai thích hợp hơn thế.”
“Nếu điện hạ đồng ý, bên ngoài không chỉ không còn ai chỉ trích Hộ Quốc Công phủ vì chuyện từ hôn, mà e rằng còn cảm tạ Thái hậu nương nương hết lời.”
“Khi đó, lời ong tiếng ve bên ngoài chấm dứt, Thái hậu nương nương cũng chẳng còn phiền muộn gì nữa.”
Tào Đạt nói xong những lời này, như thể đã đạt được mục đích, liền sửa lại tư thế áo choàng trên người, chuẩn bị rời đi.
“Nô tài còn nhiều việc phải xử lý, xin phép cáo lui trước.”
Nói xong, ông ta chỉ gật đầu với Từ Đoan Nghi, không hề hành lễ, rồi dẫn theo tiểu thái giám rời đi.
“Chủ tử, phải làm sao đây?”
Tào Đạt vừa đi khỏi, Bích Khê nhìn theo bóng dáng ông ta khuất dần, liền lo lắng mở miệng:
“Thái hậu nương nương sẽ không thật sự muốn gả người cho Tiểu Nam An Vương đấy chứ?”
Trái ngược với sự gấp gáp của Bích Khê, Từ Đoan Nghi, sau một thoáng ngỡ ngàng, đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Bích Khê, Từ Đoan Nghi lại còn có tâm trạng trêu đùa nàng.
“Chẳng phải trước đây ngươi còn bảo muốn ta gả cho Nam An Vương sao?”
“Chủ tử!”
Bích Khê gấp gáp kêu lên:
“Nô tỳ quả thật từng nghĩ như vậy, nhưng chẳng phải ngay sau đó đã hối hận rồi sao? Tiểu Nam An Vương bây giờ đâu còn như xưa nữa. Nếu người thực sự gả cho hắn, ngày sau mà bị ủy khuất, thì biết phải làm thế nào?”
“Không được! Mối hôn sự này, người tuyệt đối không thể nhận!”
Nghĩ đến đám ong bướm bên ngoài cung vây quanh Tiểu Nam An Vương, cùng với danh tiếng phong lưu bất tận của hắn, Bích Khê chỉ cảm thấy đau đầu, trong đầu như có tiếng ong ong vang lên.
Nàng lẩm bẩm:
“May mà Thái hậu nương nương thương yêu người, chắc chắn nương nương sẽ không nỡ để người gả qua đó đâu, chắc chắn là không nỡ mà…”
Từ Đoan Nghi không đáp lại.
Không ai hay biết, trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng đã có chút rung động trong lòng.
“Về thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
…
Bên ngoài.
Một tiểu thái giám đang đi theo Tào Đạt.
Gió tuyết rét buốt thổi quét vào người, khiến da thịt đau rát.
Nhưng tiểu thái giám không dám nghiêng chiếc ô về phía mình dù chỉ một chút, chỉ dám đứng thẳng dưới gió tuyết, tận tâm tận lực giương ô thật cao, hầu hạ vị “lão tổ tông” bên cạnh.
“Lão tổ tông, ngài nói Thái hậu nương nương có đồng ý không?”
Ra khỏi Thọ Khang cung, tiểu thái giám đỡ Tào Đạt lên kiệu, sau đó đi theo một bên, dè dặt lên tiếng hỏi.
Tào Đạt ngồi vững trong chiếc kiệu tránh gió tránh tuyết, nghe xong chỉ khẽ hừ một tiếng, giọng nói đầy ẩn ý:
“Dù bà ấy không đồng ý, Gia Thuận Trưởng công chúa của chúng ta cũng chẳng nỡ để dì mẫu tốt của mình tiếp tục phiền muộn như vậy.”
“Huống chi—”
Tào Đạt cười nhạt:
“Thái hậu nương nương trong lòng rõ như gương sáng, bà ấy còn sợ Nam An Vương phủ trỗi dậy hơn cả ta.”
Tiểu thái giám lập tức xen vào:
“Nô tài lại thấy, Tiểu Nam An Vương chẳng còn chút dáng vẻ như trước nữa. Ngài chưa thấy bộ dạng bây giờ của hắn đâu, nào còn vẻ phong thái hào hoa năm xưa?”
“Hắn cũng chỉ còn mỗi khuôn mặt kia là có thể nhìn được thôi.”
“Lần trước nô tài ra ngoài cung truyền chỉ gặp hắn, trời ơi, mùi rượu trên người hắn nồng đến mức nô tài còn ngửi thấy từ xa, suýt chút nữa đã nhíu mày ngay tại chỗ.”
Nói đến đây, tiểu thái giám làm vẻ mặt đầy ghét bỏ, như thể vẫn còn ngửi thấy mùi rượu quanh quẩn bên mũi, không kìm được vung tay quạt quạt mấy cái.
“Nói thật, lão tổ tông, hôm nay ngài cần gì phải làm phật ý Thái hậu nương nương? Gia Thuận Trưởng công chúa là bảo bối trong lòng Thái hậu. Nếu ngài thực sự muốn thăm dò hư thực của Nam An Vương phủ, thì như Thái hậu nói, ban cho vài thứ, rồi sắp xếp vài nữ nhân ngoan ngoãn đưa qua, chẳng phải được rồi sao?”
“Dù sao thì Tiểu Nam An Vương cũng chỉ là một kẻ hư danh, chẳng qua là túi rượu bọc lụa là mà thôi.”
Tiểu thái giám nghĩ đến cảnh Thái hậu Chiêu Dụ tức giận ném chén trà trước đó, vẫn còn thấy tim đập chân run.
Tào Đạt ôm lấy lò sưởi, khép mắt, khẽ cười nhạt:
“Ngươi thì hiểu gì?”
Tiểu thái giám biết mình nói sai, vội vàng lấy lòng:
“Mong lão tổ tông chỉ dạy nô tài, mở mang tầm mắt.”
Tào Đạt hừ nhẹ, giọng đầy ẩn ý:
“Thái hậu nương nương của chúng ta, mấy năm nay quyền lực nắm trong tay, lòng dạ cũng cao ngạo hơn, quên mất lời hứa khi xưa với ta rồi.”
“Ta làm như vậy, thứ nhất là để nhắc nhở vị Thái hậu nương nương này rằng, quan hệ giữa ta và bà ta là hợp tác, chứ không phải ta là kẻ nô tài mà bà ta muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh.”
“Thứ hai…”
Tiểu thái giám chờ mãi không nghe được câu sau, không nhịn được liền hỏi:
“Thứ hai là gì ạ?”
Tào Đạt bất ngờ mở mắt, nhếch miệng cười nhạt:
“Họ Từ kia, Từ Bình Di, không phải ghét cay ghét đắng chúng ta, những kẻ làm nô tài hay sao? Ta chỉ muốn để hắn, và để tất cả mọi người thấy rõ, bọn nô tài như chúng ta, cũng có thể khuynh đảo thiên hạ, định đoạt sống chết.”
“Hắn khi xưa vu cáo ta trước tiên đế, chỉ trích những cái sai của ta, liệu có bao giờ nghĩ tới ngày hôm nay, tiền đồ của cô con gái bảo bối của hắn, lại do ta định đoạt?”
Tiểu thái giám nghe đến đây, rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao lão tổ tông nhất định muốn ép Gia Thuận Trưởng công chúa gả cho Nam An Vương. Lập tức, hắn chẳng dám hé răng phản bác, chỉ vội vàng nịnh bợ lấy lòng.
“Vũ An Hầu tính là cái gì? Đừng nói đến con gái hắn, ngay cả vị Hoàng đế bệ hạ của chúng ta hiện giờ, cũng phải cung kính cúi đầu trước lão tổ tông mà!”
Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn.
Tào Đạt an ổn ngồi trong kiệu, bên trong tránh gió, tránh tuyết, hưởng thụ vô cùng thoải mái.
Phía bên kia, Từ Đoan Nghi về cung của mình, thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi mới đi đến chính điện.
Nàng không để ai theo hầu, tự mình cầm ô, chậm rãi bước đến chính điện.
Bích Khê nhìn bóng lưng nàng rời đi, lòng dạ rối như tơ vò.
Bên cạnh, Thời Vũ đang bóc hạt tùng, thấy vẻ mặt ủ ê của Bích Khê, không khỏi tò mò hỏi:
“Ngươi làm sao thế? Mặt nhăn nhó như khổ qua vậy.”
Bích Khê quay đầu nhìn Thời Vũ, thấy nàng mở to đôi mắt đen lay láy, ngây thơ nhìn mình, không nhịn được mắng khẽ:
“Đồ ngốc!”
Mắng xong, nàng tự mình đi đến góc phòng, cầm kim chỉ làm nữ công, chẳng buồn giải thích.
Thời Vũ nghiêng đầu, đôi mắt đen tròn vẫn ánh lên vẻ khó hiểu, nhưng bản tính nàng vốn đơn thuần, không nghĩ ngợi sâu xa. Thấy Bích Khê không muốn nói, nàng chỉ nhún vai, lại tiếp tục bóc hạt tùng.
Nàng phân hạt tùng thành từng đống nhỏ: một phần cho mình, một phần cho chủ tử, lại một phần cho Bích Khê. Cứ thế, nàng bóc hạt tùng mà thấy vui vẻ vô cùng.
Bích Khê liếc mắt thấy hành động của Thời Vũ, càng thêm nhức đầu, cuối cùng phải quay mặt đi, không thèm nhìn nữa, tự nhủ “mắt không thấy, lòng không phiền.”
Dẫu sao, chuyện này cũng phải xem ý của chủ tử.
Nếu chủ tử không muốn gả, thì chẳng ai có thể ép nàng.
Ngược lại, nếu chủ tử thực sự muốn gả, nàng có nói thế nào cũng vô ích.
Bích Khê thở dài, quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa.
“Điện hạ sao lại tự mình cầm ô đến đây?”
Cung nhân đứng gác ngoài chính điện thấy Từ Đoan Nghi cầm ô đến, lập tức giật mình, vội chạy ra đón. Một mặt dùng khăn lau tuyết đọng trên áo hồ cừu của nàng, một mặt đón lấy ô từ tay nàng, cẩn thận đỡ nàng vào trong.
Từ Đoan Nghi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Chỉ mấy bước chân, ta không muốn phiền người khác đi theo.”
Vào đến hành lang chính điện, nàng liếc mắt nhìn vào trong, không thấy bóng dáng dì mẫu đâu, liền hỏi:
“Dì mẫu không nghỉ ngơi chứ?
Cung nhân đang thu ô, nghe Từ Đoan Nghi hỏi liền lắc đầu đáp:
“Không, thưa điện hạ. Tào công công vừa mới rời đi.” Sau đó nàng hạ giọng, như muốn nhắc nhở Từ Đoan Nghi:
“Vừa rồi Thái hậu nương nương nổi trận lôi đình, còn ném cả chén trà nữa.”
Từ Đoan Nghi đoán được lý do dì mẫu tức giận, chỉ khẽ gật đầu:
“Ta vào xem thế nào.”
Dứt lời, nàng đi thẳng vào nội điện.
Trong nội điện, Thái hậu Chiêu Dụ gần năm mươi tuổi đang dựa nghiêng vào bảo tọa gỗ tử đàn chạm hoa cúc khảm ngọc gần cửa sổ.
Đôi mày bà nhíu chặt, môi mím lại.
Rõ ràng là dáng vẻ không vui, áp chế cơn giận.
Đứng sau lưng bà là Đan Phong cô cô, người luôn theo hầu cận bà nhiều năm. Lúc này bà ta đang nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Thái hậu.
Thấy Từ Đoan Nghi bước vào, Đan Phong vừa định hành lễ chào hỏi, đã bị Từ Đoan Nghi giơ tay ngăn lại.
Từ Đoan Nghi nhìn thoáng qua dì mẫu của mình, dù nhắm mắt dưỡng thần nhưng đôi mày vẫn cau lại, nét mặt rõ ràng không yên.
Nàng bước chân thật nhẹ, đi đến bên cạnh, thay Đan Phong đổi vị trí.
Đan Phong liền hiểu ý, lui sang một bên, rót trà cho Thái hậu.
Từ Đoan Nghi thay bà ta tiếp tục xoa bóp huyệt thái dương cho dì mẫu.
Thái hậu Chiêu Dụ mở mắt, vừa nhìn đã nhận ra Từ Đoan Nghi, liền khẽ nói:
“Ta thấy lực tay khác đi, thì ra là con.”
Nói rồi, bà ngồi thẳng dậy, không muốn để Từ Đoan Nghi xoa bóp nữa, kéo tay nàng, muốn nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Bà không buông tay, cứ thế nắm chặt, như muốn sưởi ấm cho nàng:
“Sáng nay Đan Phong nói con qua tiểu trù phòng, trời lạnh thế này, con đến đó làm gì? Không sợ lạnh sao?”
Từ Đoan Nghi không từ chối, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà:
“Ở trong phòng suốt cũng chán, sáng nay tuyết không lớn, con tiện thể ra ngoài đi dạo một chút thôi.” Nàng mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Con đã dặn tiểu trù phòng làm món bánh giòn vàng ruộm cho người, còn bảo họ thêm nhiều mứt quế hoa như người thích.”
Thái hậu Chiêu Dụ nghe vậy, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.
Đan Phong vừa bưng trà đến, liền cười nói xen vào:
“Đúng là Trưởng công chúa hiểu rõ Thái hậu nhất. Có món bánh giòn vàng ruộm này, hôm nay Thái hậu chắc chắn sẽ ăn thêm được mấy miếng.”
Thái hậu Chiêu Dụ siết nhẹ tay Từ Đoan Nghi, lúc này cũng cười, dịu dàng nói:
“Chỉ có Chiêu Chiêu là hiểu ta nhất.”
“Chiêu Chiêu” là tên tự của Từ Đoan Nghi, do mẹ nàng đặt lúc sinh thời.
Chiêu Chiêu nghĩa là “sáng tỏ”, với mong ước cả đời Từ Đoan Nghi luôn sáng sủa, thuận lợi.
Nhưng cuộc đời nàng lại không được bình lặng như mong muốn.
Năm sáu tuổi, nàng mất mẹ. Đến năm mười tuổi, nàng được ban hôn cho biểu ca của mình, Văn Chiêu Thái tử. Đó là vinh dự mà ai cũng ao ước. Nhưng chỉ một năm sau, Thái tử Văn Chiêu không được Tiên Đế yêu thích, rơi vào cảnh u uất mà qua đời.
Cuộc đời Từ Đoan Nghi, bề ngoài tưởng như sáng rực rỡ, nhưng bên trong lại trắc trở vô cùng.
Vì thế, vào năm nàng vừa tròn mười lăm, Thái hậu Chiêu Dụ đặc biệt chọn phong hiệu “Gia Thuận” cho nàng, mong muốn cuộc đời nàng sau này có thể bình an, thuận lợi.
Hai dì cháu ngồi trò chuyện với nhau.
Thái hậu hỏi mấy câu về bữa trưa, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện mà Tào Đạt đã nói.
Bà vốn không định nói chuyện đó với Từ Đoan Nghi.
Thậm chí, bà đã ra lệnh trong Thọ Khang cung, không ai được phép nhắc chuyện này trước mặt nàng.
Nhưng bà không ngờ, Từ Đoan Nghi đã biết rồi.
“A dì mẫu,” Từ Đoan Nghi bất ngờ mở miệng, “Trên đường về, con gặp Tào Đạt.”
Nụ cười trên mặt Thái hậu Chiêu Dụ lập tức tan biến. Bà cau mày nhìn nàng, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Từ Đoan Nghi, bà đã biết nàng đã nghe hết chuyện.
Cơn giận lại hiện rõ trên khuôn mặt bà.
Thái hậu nghiêm giọng, phẫn nộ mắng:
“Tên thái giám khốn kiếp!”
Bà nhìn Từ Đoan Nghi, ánh mắt đau lòng lẫn tức giận:
“Con không cần để ý đến hắn. A dì nhất định không để con chịu khổ. Chiêu Chiêu của ta, sao có thể gả cho kẻ ph.óng đ.ãng như thế được?”
Bà đối xử với Từ Đoan Nghi khác hẳn những người khác.
Dù bà có kiêng dè Nam An Vương phủ và biên quân Ký Châu đến đâu, bà cũng nhất quyết không bán cháu gái mình đi.
Từ Đoan Nghi là tất cả của bà, là máu mủ cuối cùng mà người em gái quá cố để lại.
Em gái bà đã từng chịu đựng mọi tủi nhục, thậm chí bị kẻ khác làm nhục chỉ để bảo vệ bà. Từ đó, bà thề sẽ bảo vệ em mình cả đời, dành cho em những gì tốt đẹp nhất.
Nhưng cuối cùng em bà vẫn qua đời.
Từ đó, bà đưa Từ Đoan Nghi về cung, tự mình chăm sóc, nuôi dưỡng như con ruột. Bà còn ban hôn nàng cho con trai bà, Thái tử Văn Chiêu, với hy vọng con trai bà có thể che chở cho nàng suốt đời.
Nhưng con trai bà bạc mệnh, mất sớm.
Từ đó, bà và Từ Đoan Nghi nương tựa vào nhau.
Trên đời này, người duy nhất có thể làm mềm lòng bà, chỉ có Từ Đoan Nghi.
Làm sao bà có thể để nàng gả cho kẻ ph.óng đ.ãng như vậy?
Bà biết rõ lý do Tào Đạt muốn ép Từ Đoan Nghi gả cho Tạ Thanh Nhai.
Bà đang định an ủi cháu gái, nhưng Từ Đoan Nghi lại nắm lấy tay bà, dịu dàng nói trước:
“A dì, người hãy để con gả đi.”
“Con… con đồng ý gả.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");