“A? Là vu nữ Hương Ngạn? Con bé quả thật là có một huyết thống tốt!”
Đằng Tú đỡ ông lão lên giường: “Mọi thứ đều không thể gạt được ông ngoại!”
“Khụ!” Ông lão ho khan kịch liệt, nằm dài trên giường, Đằng Tú vuốt lưng ông, “Ông ngoại, người phải chú ý nghỉ ngơi!”
“Haizz! Ông già rồi, mặc dù sức mạnh Tôn Nhất cường đại, nhưng nội tâm lại không đủ tàn nhẫn còn Kết Vũ, thì quá mức nghiêm khắt! Chỉ có con, tâm tư tinh tế, cũng biết sử dụng mưu mẹo, am hiểu sử dụng linh lực nhìn thấu lòng người để cân bằng mọi người, nếu như con có thể thắng, tất nhiên sẽ giúp cho Tôn gia đi vào quỹ đạo. Nhưng, nếu mà những người khác thắng …, aizz! Ông ngoại hy vọng vô luận là người nào thắng, con đều có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ người đó, không để cho Tôn gia chúng ta hủy ở trên tay hắn!” Ông lão nói ra tâm tư nặng nề trong lòng, thở ngắn than dài!
“Ông ngoại nói Tôn Nhất?”
Lời của Đằng Tú làm ông lão chấn động!
“Đúng là ông không lừa được con!”
Ông lão rất mệt mỏi, Đằng Tú chăm sóc đến khi ông ngủ say, rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng!
=^=
Một tuần sau, đám người Tôn Nhất, Đằng Tú và Tôn Kết Vũ, mang theo thức thần của mình, căn cứ vào chỉ thị của ông mà cùng nhau ngồi máy bay tư nhân, bay tới đảo Huân Liêm!
Trên phi cơ, Tôn Nhất trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Tôn Kết Vũ chỉ vu nữ bên cạnh Đằng Tú, lạnh lùng hỏi: “Chúng ta là theo phân phó ông nội cùng đi đảo Huân Liêm tu luyện, tại sao lại phải dắt một nữ nhân không dính dáng gì tới Tôn gia theo?”
“Việc này đã được ông ngoại cho phép rồi!” Đằng Tú cười, trong lòng cũng rất không kiên nhẫn.
Nhớ lại buổi sáng trước khi đi, ông ngoại đột nhiên tìm y: “Tú Nhi! Mấy đứa con trai tụi con vào trong rừng luyện tập sẽ vô cùng vất vả, không bằng dẫn vu nữ Hương Ngạn theo, phương diện sanh hoạt có một nữ nhân chiếu cố cũng tốt hơn nhiều!”
Lúc này, Đằng Tú liếc nhìn vu nữ bên cạnh một cái, tuy tính cách cô ta nóng nảy, nhưng cũng là một nữ nhân tốt, chính là ông ngoại vội vả đem người nữ nhân này buộc ở bên cạnh mình, đừng nói là ông nội thực sự đã định sẵn mình nhất định sẽ thua nha?
Nhìn nhìn Bạch Mộc đã trở về hồn thể bên cạnh Tôn Nhất, trong mắt y không giấu được phần tình cảm sâu kín trong lòng, rồi lại không nén được chua xót!
Máy bay đi rất lâu, lòng mỗi người đều mang suy nghĩ riêng, rốt cục trải qua một hành trình dài, đi tới đảo Huân Liêm.
Ở đây, sinh hoạt của bọn họ khác nhiều so với R thành, xung quanh một mảnh xanh biếc, phong cảnh như tranh vẽ, tiếng côn trùng kêu cùng tiếng chim hót, hoàn toàn là khung cảnh của một đảo nhỏ nhiệt đới!
Một vị quản gia lâu năm sớm đã đứng bên cạnh tảng đá lớn chờ đợi, trông thấy ba vị thiếu gia, lộ ra nụ cười chờ mong ngốc nghếch, cúi người: “Các vị thiếu gia đã tới!” Nghênh tiếp bọn họ, dẫn vào chỗ sâu trong đảo nhỏ.
Cảnh vật chung quanh bên ngoài đảo nhỏ còn rất tươi đẹp, càng đi vào trong, bầu không khí càng quỷ dị, cổ thụ bao quanh, cành lá đan chen, làm người ta cảm thấy quái lạ là, trong rừng rậm dĩ nhiên không nghe được một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng chim hót nghe thấy ban đầu, bây giờ ở chỗ này cũng không còn mảy may nghe được dù chì một chút!
Tất cả mọi người hết sức cẩn thận, chỉ có Bạch Mộc thập phần hưng phấn, bay lên trước, xuyên qua từng chạc cây phía trước.
“Wow! Học trưởng em thích nơi này!”
“Wow! Học trưởng ở đây thật yên tỉnh, quá tuyệt!”
“Wow! @#¥#….! Wow! @ # %….”
Bạch Mộc càng nói càng vui vẻ, Tôn Nhất tức giận đến lông mày cũng run rẩy!
Đứa ngốc này, chẳng lẽ không biết ở những nơi xa lạ phải hành động cẩn thận sao? Tôn Nhất không nhịn được, hai tay kết ấn, sử dụng thuật triệu hoán, định cưỡng chế triệu hồi Bạch Mộc!
“Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền — thu!”
“Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền — thu!”
“… Thu… Thu… Thu!”
Liên tiếp sử dụng vài lần, đều không thấy bóng dáng Bạch Mộc!
Kỳ quái! Chẳng nhẽ Bạch Mộc tự nhiên biến mất? Chết rồi!”
Tâm Tôn Nhất nhất thời vọt lên cổ họng! Chạy nhanh tới cái cây phía trước, làm thế nào cũng không tìm được thân ảnh Bạch Mộc!
“Bạch Mộc! Bạch Mộc!” Tôn Nhất tìm kiếm khắp nơi.
Bỗng nhiên, một đôi tay mềm mại tinh nghịch, từ phía sau che lại ánh mắt của hắn, vô cùng lạnh lẽo, Tôn Nhất trong lòng ngẩn ra, vừa vui mừng lại oán trách: “Bạch Mộc! Em sao lại có thể làm anh sợ như vậy!” Bắt lấy bàn tay trước mắt, quay đầu nhìn lại, một cô gái diễm lệ, cười khanh khách đứng ở phía sau. Tôn Nhất sửng sốt, vội vàng xoay người lui về phía sau từng bước, ánh mắt trong tích tắc trở nên lạnh thấu xương, rất nhanh rút ra bùa chú.
“Yêu quái! Mi đem Bạch Mộc giấu ở đâu?”
Cô gái chắp tay sau lưng, duyên dáng yêu kiều, nhìn kỹ, tóc bạc mắt trắng, da thịt tuyết trắng, trên người phả ra một luồng khí lạnh giá. Cô ta cười nói hồn nhiên: “Tôi tên Tuyết nữ, là tuyết yêu ở trong rừng sâu này! Cậu mới vừa nói là chỉ u linh khi nãy ở chỗ này dạo chơi hả? Hình như cậu ta bay qua bên kia rồi!”
Tôn Nhất thấy cô ta không có ác ý, thu hồi bùa chú, nói tiếng cám ơn, xoay người hướng về phía chỗ sâu rừng rậm chạy đi!
Càng đi vào trong, sương mù càng dày đặc, không khí mát mẻ trước đó cũng biến thành vẩn đục, lời của ông nội vẫn văng vẳng bên tai:
“Đứa nhỏ kia không phải là một u linh bình thường, muốn mở được chân tướng sự việc, phải tự mình đi đảo Huân Liêm tìm đáp án!”
Ông nội đã biết chút gì đó rồi sao? Lão nhân gia ông vì cái gì không trực tiếp nói cho bọn hắn biết, rốt cuộc Bạch Mộc cất giấu bao nhiêu bí mật? Tôn Nhất trong lòng càng ngày càng rối loạn, bất tri bất giác tiến vào khu vực nguy hiểm.
Khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện, nơi đây dị thường tối tăm, giống như bản thân đang ở trong dị không gian, đối diện cách đó không xa có thể cảm nhận được lực hút cực mạnh, xem ra hắn đã rơi vào trong ảo thuật của yêu quái rồi!
Hai tay Tôn Nhất nhanh chóng kết một giải ấn, lớn tiếng hô: “Khai!”
Bóng tối bốn phía trong nháy mắt biến mất, trước mắt hiện ra một thân ảnh một cô gái xinh xắn. Cô gái một thân trang phục màu đỏ, dung mạo kiều diễm quyến rũ, toan chạy trốn, “Thật không ngờ, lại có người có thể dễ dàng phá hỏng ảo thuật của ta!” Thanh âm yêu mỹ mang chút mị hoặc!
Là Hồ nữ!
Tôn Nhất liếc mắt trông thấy cái đuôi hồ ly cô ta chưa kịp giấu đi, lạnh lùng nói: “Tự hỏi Hồ yêu cùng Tuyết nữ sao lại cùng xuất hiện, quả nhiên không sai! Bạch Mộc đâu? Mi đem em ấy giấu ở nơi nào?”
Hồ nữ liên tục cười thành tiếng, thanh thúy êm tai: “Cậu nói tiểu u linh kia à? Cậu ta bị tôi phong ở trong ảo thuật rồi!”
Đồng tử Tôn Nhất trong nháy mắt co rút, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang, Hồ nữ không những không sợ, trái lại còn uy hiếp: “Tiểu soái ca, cậu nghìn vạn lần không nên giết chết tôi! Nếu như tôi chết, đứa nhỏ kia sẽ vĩnh viễn sống trong ảo thuật đó nha!”
“Rất có tính thuyết phục! Mi muốn thế nào?” Tôn Nhất lạnh lùng hỏi.
”Giúp chúng tôi, giải phóng linh hồn bị ràng buộc ở chỗ này!” Phía sau Hồ nữ dấy lên một ngọn lửa, bên trong ánh ra một luồng sương dày, màn sương sít sao bao lấy hai hạt châu, bởi vì bị sương đen bao phủ mà màu sắc trở nên ảm đạm!
Tôn Nhất cùng với Hồ nữ đi tới một hang động, tới ngoài cửa động, hắn liền trông thấy Tuyết nữ che mắt mình khi nãy!
Lúc này, khuôn mặt Tuyết nữ trong trẻo lạnh lùng, cùng dáng cười hồn nhiên trước đó hoàn toàn tương phản, uyển chuyển đi tới trước mặt Tôn Nhất, dùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt nói: “Nhân loại, vừa rồi cố ý lừa cậu, thật xin lỗi, chỉ vì hai chị em chúng tôi đã bị trói buộc ở đây 700 năm rồi, nên chỉ có thể mượn tay cậu mới có thể thoát khỏi đây!” Dứt lời, nhẹ thi lễ.
Tôn Nhất vừa đi vào bên trong, Hồ nữ đứng ở ngoài cửa động vội vàng gọi hắn lại, xoay người, nhìn hai nữ nhân.