Không bao lâu, âm thanh thống khổ bên trong, liền biến thành từng tiếng rên rỉ động lòng người, tiếng thở dốc tuyệt vời lại tiêu hồn, chăn mền cũng bắt đầu nhấp nhô theo tiết tấu. Thậm chí từ bên ngoài có thể nhìn ra được, hai người bên trong đang cùng nhau chuyển động có quy luật.
Khi thanh âm *** mỹ đang không ngừng vang lên, đột nhiên Đằng Tú gõ cửa đi vào.
“Tôn Nhất, thức ăn đủ ăn không?”
Trong chăn, Bạch Mộc nháy mắt cứng đờ, Tôn Nhất dán vào cánh môi mềm mại của cậu, nhẹ giọng “Hư!” một cái, ló đầu ra, khó chịu trừng Đằng Tú, lạnh giọng nói: “Tôi đang bận, anh ra ngoài đi!”
Đằng Tú nhìn lướt qua đống quần áo xốc xếch bên giường, tựa hồ rất lơ đãng, khoé mắt mang theo ý cười có phần mờ ám: “Tôn Nhất, cậu cũng quá gấp gáp rồi đó! Ngay cả một Bạch Mộc trống rỗng cũng muốn áp!”
Tôn Nhất không vui: “Cần anh để ý, ra ngoài!”
Đằng Tú nhướn hàng mi dài nhỏ, huýt sáo, điềm đạm đáp: “Được rồi! Bất quá cậu nên tranh thủ thời gian, một hồi cơm nước xong, chúng ta còn phải ra ngoài tìm Bạch Mộc nữa!”
“Không cần tìm!” Thái độ Tôn Nhất gượng gạo, giống như không thèm để ý.
Đôi mắt Đằng Tú khẽ híp lại, trong ánh nhìn phát ra một sự nghi hoặc, Tôn Nhất lập tức đổi giọng: “À! Việc ấy, dù sao Bạch Mộc bình thường cũng rất không thành thật, không bằng cứ giữ hồn thể trống rỗng của cậu ta lại, muốn chơi thế nào, thì chơi như thế, như vậy thú vị hơn!”
Trong chăn, Bạch Mộc giận tới sôi máu! Học trưởng thật xấu xa! Dĩ nhiên ở trước mặt người ngoài hạ thấp cậu như vậy, căm tức dùng sức cắn một cái lên cơ ngực tráng kiện của hắn.
“Đừng!”
Mặt mũi Tôn Nhất nhăn lại, Đằng Tú lo lắng tiến lên quan tâm: “Tôn Nhất cậu không sao chứ?”
“Không sao, tôi chỉ thấy anh là bực mình rồi, mau ra ngoài!” Tôn Nhất thúc dục đuổi y đi.
“Cậu phải chú ý thân thể, không nên chơi đùa quá độ, tốt nhất là chỉ làm một lần thôi, rồi nghỉ ngơi khoảng hơn mười phút mới được lên đợt hai!” Đằng Tú giống như không có ý định rời đi, mỉm cười ngồi ở mép giường, P vừa đúng lúc đè lên một góc chăn, mà bên dưới góc chăn đó lại là cánh tay của Bạch Mộc.
Bạch Mộc sợ tới mức chẳng dám nhúc nhích!
Tôn Nhất khó chịu, gầm nhẹ với tên anh họ đang không ngừng lải nhải kia: “Này! Anh muốn tôi nghẹn đến nội thương phải không? Không nhanh câm lại, cút ra ngoài!”
“Anh đang chia sẻ kĩ năng cho cậu mà! Tránh cho chơi đùa đến làm tổn hại thân thể!” Đằng Tú vẫn cười tươi rói như cũ, không thèm để ý Tôn Nhất đang tức giận chút nào!
Một tay Tôn Nhất vươn ra khỏi ổ chăn, ‘phực’ một cái một đóm lửa đã xuất hiện, âm lãnh uy hiếp nói: “Anh đi hay không?”
Đằng Tú vừa thấy em họ làm thật, vội vàng khép mồm, vèo một cái, chớp mắt đã biến mất khỏi cửa.
Tôn Nhất lúc này mới đem đầu chui vào trong chăn, hai người tiếp tục triền miên ấm áp, không bao lâu, hơi thở hổn hển, cả hai mềm nhũn nằm trên giường lớn.
Hơi thở Tôn Nhất rối loạn, hôn lên mồ hôi trên trán Bạch Mộc, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm hỏi: “Mộc, em tin tưởng anh không?”
Mộc? Đây là lần đầu tiên học trưởng ôn nhu gọi mình như thế, Bạch Mộc trong lòng vui vẻ không thôi, vội vàng gật đầu.
Ánh sáng trong con ngươi màu đen của Tôn Nhất lóe lên, Bạch Mộc trong nháy mắt như bị sét đánh, mất đi ý thức, tốc độ nhanh đến ngay cả chính cậu cũng không kịp phản ứng!
Khi ý thức cậu thanh tỉnh, hoảng sợ phát hiện, hồn của mình, mí mắt rũ xuống, cậu lại một lần nữa thoát khỏi thân thể!
Đây là chuyện gì xảy ra? Bạch Mộc trong lòng thầm kêu!
“Chớ lộn xộn!” Một giọng nói dường như bao vây bốn phía thân thể, thanh âm cực lớn, làm đầu óc một trận ong ong!
Bạch Mộc hoang mang la lên: “Ai? Mi là ai?”
“Ngu ngốc! Ngay cả anh cũng không nhận ra sao?” Giọng nói to lớn mang chút không vui diểu cợt cậu.
Bạch Mộc cẩn thận nghe, hỏi dò: “Tôn Nhất? Anh là Tôn Nhất?”
Giọng nói rất lớn, dường như rất vui vẻ: “Tiểu ngu ngốc, coi như em có lòng, nếu không phân biệt được giọng của anh, liền đem em vĩnh viễn phong ấn ở nơi này!”
Phong ấn? Trong lòng Bạch Mộc run lên, nghĩ đến trước kia bị phong ấn trong tầng hầm thần xã, cái loại cảm giác lẻ loi hiu quạnh, sợ hãi bất an, khiến cơ thể không khỏi trở nên rét lạnh, giọng nói mang theo một tia run rẩy, hỏi: “Học trưởng, tại sao? Tại sao anh phải đối với em như vậy?” Giọng điệu nghẹn ngào, như sắp khóc
“Đứa ngốc!” Thanh âm của Tôn Nhất mang theo sự thương yêu, “Anh là vì tốt cho em!”
Bạch Mộc lẩm bẩm: “Em lại phải cô độc một người ư?” Ôm chặt cơ thể, ngồi chồm hổm dưới đất, lòng quạnh quẽ…
“Mộc, anh làm sao bỏ rơi em được, yên tâm đi! Anh đã đem em phong ấn lại trong mắt phải của anh, vô luận đi nơi nào, anh đều có thể mang em theo!” Tôn Nhất giải thích.
Tinh thần Bạch Mộc thoáng cái tăng vọt, mình lại đang trong đôi mắt của học trưởng?
Cậu thấy được, cậu thực sự nhìn thấy được!
Cảnh vật chung quanh đang di chuyển! Không đúng, là cơ thể Tôn Nhất đang di chuyển, mà theo nguyên lý vận động tương đối, cậu mới sẽ cảm thấy bốn phía đang di động!
Tôn Nhất đi tới trước gương, Bạch Mộc thấy có người trong gương, là hình ảnh của học trưởng!
Hì hì! Thật thú vị! Xuyên qua ánh mắt của học trưởng nhìn người trong gương, quả thực giống như mình chính là học trưởng vậy! Bạch Mộc lại tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi, luôn miệng tấm tắc khen ngợi!
Khóe miệng Tôn Nhất mang ý cười, hỏi: “Tâm tình em hình như rất tốt!”
Bạch Mộc thoáng sửng sốt, bỗng nhiên nhịn không được cười ha ha: “Ha ha! Không phải là tốt, mà là vô cùng tốt! Sau này cái thân thể kia em không cần nữa đâu, vĩnh viễn ở đây luôn!” Vui vẻ đến cực điểm, uốn éo lăn lộn bên trong!
“Đừng!” Tôn Nhất che mắt phải phong ấn Bạch Mộc lại, tầm mắt Bạch Mộc đột nhiên tối xuống, cậu vội hỏi: “Học trưởng? Sao anh nhắm mắt lại, em còn chưa chơi đã mà!”
“Ngu ngốc!” Thanh âm của Tôn Nhất hết sức bất mãn! “Đừng ở trong mắt anh chuyển động mạnh, sẽ đau!”
“A!” Bạch Mộc nhanh chóng dừng lại, gãi đầu, cười đùa, “Vâng, vâng! Em sẽ bảo quản ánh mắt của học trưởng thật tốt!”
Tôn Nhất mở mắt ra lần nữa, ánh sáng trong nháy mắt chiếu vào. Bạch Mộc vịn vào màng mắt, dùng phạm vi nhìn của học trưởng, bản thân vừa ngắm nhìn thế giới từ góc độ đặc biệt này, vừa hỏi: “Tại sao học trưởng muốn phong ấn em ở đây?”
Tôn Nhất nhàn nhạt nói: “Bây giờ em ở bên cạnh anh rất nguy hiểm! Mà đối phương là ai, anh còn chưa điều tra được! Yên tâm đi! Anh cũng đã có chút manh mối rồi! Chẳng qua là chưa thấy hắn ta hành động, nên anh không có cách gì hoàn toàn nắm giữ chứng cứ!”‘
“Học trưởng gặp nguy hiểm ư?” Bạch Mộc sửng sốt!
“Anh không sao!” Tôn Nhất bình thản đáp, nói rồi liền trở lại bên giường, giúp hồn thể trống rỗng của Bạch Mộc mặc quần áo tử tế, cũng đem Phong Ngân đặt ở trên thân thể cậu! Một đạo kim quang từ trên thân kiếm hiện lên, chui vào trong thân thể Bạch Mộc!
Ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, hồn thể đang nằm kia liền mở mắt, động đậy!
Bạch Mộc không hiểu hỏi: “Học trưởng, tại sao Phong Ngân muốn bảo vệ em?”
“Anh không biết!” Tôn Nhất nhàn nhạt nói: “Anh chỉ biết Phong Ngân này vốn là được đúc ra từ nước mắt của một yêu quái, có người nói bên trong còn hoà lẫn niềm tin cùng tình cảm sâu đậm của nó, sau khi yêu quái kia chết, Phong Ngân không còn được sử dụng nữa!”
Bỗng nhiên linh quang Tôn Nhất lóe lên, đúng rồi! Nước bọt Bạch Mộc có thể thấm vào dương gian, thậm chí những u linh khác còn không có được sức mạnh như thế, chẳng lẽ chìa khoá lời giải câu đố nằm trên thanh Phong Ngân này?
Tôn Nhất hỏi lần nữa: “Mộc, thực sự em không biết tại sao mình lại tóc vàng mắt xanh sao? Ví dụ như, cha mẹ của em là người ngoại quốc chẳng hạn!”
Bạch Mộc lắc đầu: “Không biết, theo như trí nhớ của em từ trước tới nay, thì chỉ có một mình thôi!”
“Vậy có chuyện gì đặc biết xảy ra bên cạnh em không?” Tôn Nhất không giải thích được, lại hỏi.
Bạch Mộc suy nghĩ một chút, mê man lắc đầu: “Không có!” Bỗng nhiên, cậu vỗ một cái thật mạnh vào đầu: “A! Nhớ rồi! Khi em còn nhỏ cơ thể đặc biệt yếu ớt, có một lần, nhặt được một viên trân châu màu đỏ, ngậm trong miệng chơi, kết quả không cẩn thận liền nuốt vào trong bụng!”
“Sau đó thì sao? Có chuyện kỳ quái gì xảy ra không?” Tôn Nhất lại hỏi!
Bạch Mộc cẩn thận suy nghĩ một chút: “Hình như không có chuyện kỳ quái gì! Chính là nuốt vào trong bụng rồi thôi!”
Tôn Nhất thở dài: “Anh còn tưởng rằng có thể có phát hiện gì mới chứ! Không cẩn thận đem vật lạ nuốt vào bụng, là trườg hợp thường thấy ở trẻ em!”
Sắc trời đã tối, Tôn Nhất trải mền nằm xuống, hồn thể Bạch Mộc vẫn giữ nguyên thói quen dạ hành, ở bệ cửa sổ ngồi im, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tôn Nhất vừa nhắm mắt, Bạch Mộc trong con ngươi lại chịu không nổi, linh hồn cậu vào buổi tối quả thật là vô cùng năng động. Học trưởng nhắm mắt lại, bốn phía tối om, cậu chịu không được!
Phiền não ở trong mắt Tôn Nhất lăn qua lăn lại, liên tục ồn ào: “Học trưởng, anh dậy đi! Học trưởng! Dậy đi mà! Chán quá a!”
Tôn Nhất vừa mở ra một con mắt, mí mắt khép hờ, mơ mơ hồ hồ, hữu khí vô lực hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Mộc lăn qua lăn lại rồi lại lăn lại lăn qua: “Người ta thật buồn chán! Anh đừng ngủ nữa! Cùng em nói chuyện phiếm đi!”
“Không muốn!” Trở mình nhắm mắt tiếp tục ngủ!
“Học trưởng anh dậy đi!” Bạch Mộc vừa nhúng lại nhảy, khiến cho nhãn cầu Tôn Nhất đều đập bang bang!
Cảm giác mắt giật giật thật là khó chịu, xen lẫn một chút đau đớn, Tôn Nhất một lần nữa bất đắc dĩ mở đôi mắt còn mông lung muốn ngủ, phiền não nói: “Mộc, em có thể yên tĩnh một chút được không! Anh rất mệt!”
“Nhưng mà ̣em ngủ không được!” Bạch Mộc bĩu môi nói!
Liên tiếp bảy ngày, ban ngày Bạch Mộc yên tĩnh ngủ, buổi tối thức dậy phá người.
Tôn Nhất bảy đêm không ngủ, tinh thần phi thường ễu oải, vốn định thừa dịp ban ngày ngủ bù một giấc, nhưng không ngờ, Không Thái lúc nào cũng dính bên người không nói, Đằng Tú không có việc gì cũng bám lấy hắn luyên thuyên.
Thật vất vả đuổi được hai cái người phiền toái kia, Tôn Nhất ngáp dài, ngã xuống giường.
Vừa mới nhắm mắt, Đằng Tú lại một lần nữa gõ cửa bước vào, cười tủm tỉm nói: “Tôn Nhất, mau mặc quần áo! Ông ngoại mới vừa điện thoại tới, kêu chúng ta đến nhà ông!”
“Ông nội? Ông tìm chúng ta có chuyện gì?” Tôn Nhất từ từ ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào!
“Nghe có vẻ giống như là muốn tuyển chọn người ứng cử vị trí âm dương sư!”
Đằng Tú dứt lời, hai người cùng đi ra cửa! Lưu lại những người khác ở lại coi nhà!
Hôm nay là một ngày đầy nắng, tuyết ven đường đã được công nhân bảo vệ môi trường dọn sạch sẽ, hai người bắt xe đi đến nhà tổ Tôn gia!
Một người vóc dáng nhỏ bé, ông cụ một thân dục bào, đứng ở đó. Vẻ mặt ông lão đầy nếp nhăn, tuổi chừng bảy mươi, toàn thân cao thấp không hề có bất luận khí thế nào, trái lại khiến người ta có một loại cảm giác hết sức nhân từ.
Đứng nghiêm túc bên cạnh ông lão là nhị tôn tử Tôn Kết Vũ, hai bên phòng là hai hàng người đứng thẳng tấp khí thế uy vũ, mỗi âm dương sư là một dáng vẻ khác nhau! Trông thấy Tôn Nhất cùng Đằng Tú ông lão liền nở nụ cười hiền lành, dùng thanh âm già nua cằn nhằn: “Tôn Nhất, Tú Nhi, hai đứa rốt cuộc cũng tới rồi!”