Mở ra nhìn, mặt trên viết: “Đằng Tú, Do Lê vẫn chưa chết!”
Do Lê vẫn chưa chết? Trong lòng Bạch Mộc chấn động, nghĩ đến đủ loại kinh khủng từng trải qua, cơ thể không nhịn được phát run, hai cánh tay ôm lấy cả người, trong lòng sợ hãi!
“Bạch Mộc! Đi ra, chúng ta phải về!” Thanh âm trong vắt của vu nữ, từ đằng xa truyền tới!
Bạch Mộc vội vàng đáp một tiếng, đem mảnh giấy siết chặt trong tay, rồi mới nhẹ nhàng bay qua!
Đằng Tú vừa thấy Bạch Mộc thì hết sức vui vẻ, nét mặt tươi rói: “Hey! Tiểu u linh của chúng ta, hôm nay thật là ngoan ngoãn!”
Bạch Mộc chột dạ tránh né ánh nhìn say mê của Đằng Tú, trong lòng hoảng hốt quấy phá, cậu không đem tờ giấy trong tay giao cho Đằng Tú, mà lon ton đi theo bên cạnh vu nữ cùng nhau ra về!
Bạch Mộc và vu nữ một đường cùng đi, bỗng nhiên hỏi: “Vu nữ, tôi đến bây giờ còn không biết tên của cô đấy! Cô tên là gì thế?”
Vu nữ ngập ngừng, nghĩ đến tên của mình, không giấu được thần sắc chán ghét, đồng thời treo thêm cái biểu tình không tình nguyện, giọng nói vừa nhỏ lại cứng ngắc: “Hương Ngạn Nãi Tư (香彦乃兹)!”
“Hương Diễm Nãi Tử (香艳乃子)? Phụt! Haha…!” Bạch Mộc ôm bụng cười to, “Cái tên thật ướt át mà, oa ha ha…” Nỗi sợ vừa rồi cũng bị quét sạch sẽ!
Cả gương mặt vu nữ đỏ bừng vì tức giận, hậm hực nói: “Nhiều chuyện! Có gì đáng cười! Tên tôi không phải Hương Diễm Nãi Tử, mà là Hương, Ngạn, Nãi, Tư!”
“Sao?!” Bạch Mộc gãi đầu một cái, “Không phải Hương Diễm Nãi Tử! Có cái gì khác nhau đâu!”
“Ngu ngốc!” Vu nữ nắm tóc Bạch Mộc, hổn hển ra sức đè cậu trên đất, dùng chân chà đạp. Chỉ thấy hồn thể trên đất tức khắc biến thành một cột khói trắng thê thảm phải biết, bên trong mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ: “Cứu mạng…ưm ưm…ah ah…, vu nữ đại nhân tha mạng…á á…hu hu…!”
Bạch Mộc đáng thương cầu xin tha thứ, vu nữ một bên giẫm cậu, một bên rít gào: “Cậu nghe rõ cho tôi! Tôi là Hương của hương thơm, Ngạn trong ngạn thánh (ngạn thánh = người tài đức), Nãi trong thiên địa rộng lớn, Tư của nhật tư (mùa nắng)! Nghe rõ chưa!”
“Nghe… Nghe rõ rồi…ah a…a a!”
Đợi khi vu nữ ngừng chân lại, cơ thể Bạch Mộc đã hoàn toàn biến dạng, hình dáng bên ngoài cực kì thê thảm!
Cơn tức của vu nữ còn chưa tiêu, hất mái tóc suông dài, nổi giận đùng đùng đi về nhà.
Bạch Mộc che P bị đau, từ dưới đất lảo đảo bay lên, chậm rãi khôi phục hình dạng toàn thân, chật vật theo sau vu nữ.
Trở lại căn nhà của vu nữ.
Đứa bé Lương Tử sớm đã làm xong thức ăn thơm ngon, đứng chờ ở cửa, thấy Bạch Mộc thất hồn lạc phách, chặn ngang lối đi, đem cậu cản bên ngoài: “Ê! Anh bẩn như vậy, không cho vào!”
“Em một đứa bé, mở miệng ngậm miệng là ê ê ê, cũng quá vô lễ rồi!”
Bạch Mộc phát cáu, hai nữ nhân một lớn một nhỏ này, không coi cậu ra gì hiếp người quá đáng! Nói thế nào, cậu cũng là một u linh có tình cảm mà!
“Nhiều chuyện! Bảo anh nói, anh liền nói!” Lương Tử học ngữ khí vu nữ, dùng thanh âm non nớt ngạo mạn dạy dỗ.
Bạch Mộc hết sức tức giận, lại ầm ĩ với cô bé, bị cản ở ngoài cửa thực sự cảm thấy rất uất ức, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện mới không vui khi nãy kể ra, Lương Tử nghe xong cười ha ha đứng lên, trong miệng mắng: “Đáng đời! Anh tự làm tự chịu! Vu nữ đại nhân anh cũng dám chọc!”
“Con bé này!” Bạch Mộc tức giận nét mặt đỏ rực, rồi lại không nhanh mồm nhanh miệng bằng nhóc con, không thể làm gì khác hơn là một người bay tới một xó tự sinh hờn dỗi!
Co ro ngồi một góc, trong lòng vô cùng tủi thân, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là Tôn Nhất đối tốt với cậu nhất! Càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân lại càng nhớ Tôn Nhất, mặt trời dần lên cao, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu, cơn buồn ngủ lần nữa xâm nhập vào thần kinh cậu, mặc dù rất cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn không chóng đỡ nổi mà nằm ở trên nóc nhà, vù vù ngủ!
Trong giấc mộng, Bạch Mộc chỉ cảm thấy cơ thể khô nóng khó nhịn!
Ánh nắng nóng hừng hực như nướng khoai lang, ở trên người Bạch Mộc ngưng tụ hơi nóng, Bạch Mộc vươn người, nửa tỉnh nửa mê thức dậy.
“A! A! Nóng chết mất!” Bạch Mộc trốn dưới tàng cây lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật!
Theo ngày trôi qua, cơ thể Bạch Mộc từ bóng râm lộ ra, lần thứ hai bị phơi nắng mà tỉnh giấc!
“Á! Á!” Cậu thở hổn hển, đặc biệt nhớ cây kem ăn vào ba tháng hè!
Nhẹ nhàng bay về hướng ngôi nhà, dự định trèo cửa sổ mà vào, lại phát hiện, vu nữ và Lương Tử mỗi người trong tay cầm một cây kem mát lạnh, say sưa ăn!
Trong mắt Bạch Mộc liền sáng ngời, lâng lâng từ cửa sổ bay vào, đáng thương lơ lửng ở trước mặt vu nữ, giống như một đứa nhỏ xin ăn, dùng đôi mắt xanh ngây thơ ngập nước nhìn hai người họ, chép chép miệng!
Lương Tử tinh nghịch, cầm cây kem quơ qua quơ lại ở trước mặt cậu, tầm mắt Bạch Mộc cũng sít sao di chuyển theo.
Lương Tử đột nhiên quay đầu, nói với vu nữ: “Vu nữ đại nhân, tên u linh này thật tham lam!”
Bạch Mộc sớm đã nóng nực chịu không nổi, thừa dịp đồng tử không chú ý, tiến lên lè lưỡi mút!
Lương Tử quay đầu lại, thấy cây kem đã bị đầu lưỡi Bạch Mộc liếm một vòng, tức giận đánh tới một quyền. Khí lực tuy nhỏ, nhưng đối với cơ thể như bọt biển của Bạch Mộc mà nói, lại có vẻ vô cùng lớn, gương mặt xinh đẹp liền nhận ngay một cú đấm choáng váng đầu óc.
“Auuu!” Cậu la to, che mặt bị đau, cả con mắt cũng thủng vào trong gò má, bốn phía một mảnh tối om!
Lương Tử bị dáng vẻ Bạch Mộc chọc cho ôm bụng cười to!
Vu nữ ngày thường luôn luôn cứng nhắc, lúc này cũng không nhịn được.
Bạch Mộc cố sức xoa xoa khuôn mặt, hồi lâu mới đưa ngũ quan trở lại, giận dữ chỉ tay vào bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, nhưng nửa chữ cũng không thốt được, cuối cùng giậm chân một cái: “Nữ nhân thêm cái tiểu nhân, coi như các ngươi lợi hại!” Xoay người ngồi vào trên giường! Mông còn chưa ngồi vững, vu nữ liền cầm lấy một cây chổi, ném qua đó!
“Đi quét sân!”
“Quét thì quét!” Bạch Mộc hậm hực, cầm cây chổi, xuống giường quét sân.
“Ở đây còn chưa quét nè!”
Vu nữ hai tay chống nạnh, đi theo sau Bạch Mộc chỉ tay năm ngón!
Bạch Mộc xoay người qua đó quét lại lần nữa!
“Đây còn chưa sạch kìa!”
Lại nhanh chóng, đem chổi, qua bên kia quét quét!
“Góc này còn chưa quét sạch!” Đồng tử cũng hùa theo phụ hoạ!
Hai người ngươi một lời ta một lời, chia nhau xoi mói từng chỗ trên đất, ngay cả cái hóc nhỏ, rất nhỏ, cũng nghiêm túc kiểm tra, không cần tốn bao nhiêu công sức đã xoay Bạch Mộc choáng váng!
Lòng ngực Bạch Mộc phập phồng, phát cáu: “Đủ rồi!” Ném chổi qua một bên, “Các người kén chọn như thế, sao cũng quét không sạch! Bổn thiếu gia không theo hầu nữa, muốn quét tự mình quét đi!”
Nói xong thì nghênh ngang, muốn bay tới trên giường, vô cùng hùng hồn, biểu cảm không sợ ai, huýt sáo, nằm phịch xuống phía trên!
Sắc mặt vu nữ, trong nháy mắt trở nên so với địa ngục còn khủng bố hơn, từng trận gió lạnh, một tay kết ấn, trong miệng khẽ niệm: “Mở nghi thức nghiêm phạt ác phó!”
Bá!
Bạch Mộc thân là nô lệ của vu nữ, trên trán lập tức sáng lên một ấn chú trừng phạt lục sắc!
Rầm!
Cả người từ trên giường lăn xuống!
Bạch Mộc mù mờ nhìn quanh: “Tôi bị làm sao vậy?”
Nói còn chưa dứt, cái đầu đã lại nặng nề dập xuống đất, dập đầu một cái rồi một cái!
Tiếng va chạm rất lớn, hồn khói từ trán bốc lên!
Lương Tử vỗ tay kêu lên vui mừng: “Oa! Thật tốt! Ấn chú trừng phạt của vu nữ đại nhân thật là lợi hại, Lương Tử trưởng thành cũng phải tìm một u linh làm người hầu để chơi mới được!”
“U linh là đồ chơi à?” Bạch Mộc tức giận cãi lại, thế nhưng đầu căn bản không chịu sự khống chế của cơ thể, vẫn dập như giả tỏi!
Mãi đến tối, vu nữ mới giải ấn chú trừng phạt cho Bạch Mộc, ánh mắt cậu rã rời, tinh thần sớm bị người nữ nhân này chơi đùa cho ủ rũ, nằm bẹp trên đất, cặp mắt khô quắc nhìn trần nhà!
Cái bụng đói meo không ngừng kêu ‘ọt ọt’, Lương Tử phụ trách cơm nước, chẳng những không cho ăn cơm, còn điêu ngoa chế giễu Bạch Mộc: “U linh thì cần gì ăn!” Tiếp theo cười khanh khách kéo cánh tay vu nữ, song song ngồi vào trên bàn, một ngụm rồi một ngụm, thưởng thức cơm canh thơm phức!