“Tóm lại tối nay xảy ra chuyện gì? Thoáng chốc đã có nhiều nhân loại đến như vậy!”
“Đúng vậy! Tôi ở chỗ này cũng đã 11 năm, chưa từng thấy người nào dám đến đây ban đêm!”
“Mấy người tới trước đâu rồi? Có phải chết rồi không?”
“Có thể lắm! Nhân loại đi tới nơi này làm sao có thể sống sót được!”
Lũ u linh anh một câu tôi một câu, thảo luận qua lại.
Bất thình lình có một u linh lớn tiếng kêu la, gấp gáp bay qua đây: “Không xong, bức tường bảo vệ chúng ta biến mất rồi, cả cái kết giới màu đen kia cũng không thấy!”
“Cái gì?”
“Sao thế được?”
“A! Thật là đáng sợ!”
Trong nhất thời mọi người rơi vào trong khủng hoảng.
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử động thân bay ra: “Mọi người không phải sợ! Chúng ta cùng đi xem tình hình một chút!”
Lời của cô bé khiến lũ u linh hỗn loạn tìm thấy một người đáng tin cậy, trong lòng mọi người vẫn xao động như cũ, nhưng so với ban nãy trật tự hơn nhiều, bọn họ đội hình khổng lồ, cùng nhau bay về phía cổ bảo.
Xung quanh cổ bảo, một tấm bảng viết bốn chữ“Tuyệt địa ô nha” xiêu vẹo cắm ở đó. Nhưng kết giới tản ra tầng luồng khí đen sẫm đã tiêu thất không thấy.
Lại tỉ mỉ kiểm tra bốn phía, chướng khí trong rừng đêm đều đã giảm bớt, bầu trời trên cánh rừng cũng không thấy thân ảnh quạ đen, ngoại trừ mùi hôi thối trong không khí vẫn nồng nặc như cũ, căn bản thì rừng cây cũng không có gì thay đổi!
Tiểu Hoàn Tử nhắc nhở mọi người: “Mọi người không nên lỗ mãng tiến lên!” Cô bé cách kết giới một khoảng cẩn thận nhìn rất lâu, đầu lông mày lúc này mới khóa chặt, hơi thở trầm trọng nói: “Hình như thật sự biến mất!”
Mọi người đồng loạt bay vào nơi mà từ xưa đến giờ không dám đặt chân tới, hiếu kỳ lại mang vẻ khẩn trương ngắm nghía khắp nơi. Mặt đất tràn đầy bụi gai, nhưng sau khi kết giới biến mất, bụi gai cũng nhanh chóng ủ rũ khô kiệt, lưu lại những nhánh gai màu đen khô héo sắc bén đầy đất.
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, bên trong sao lại biến thành như thế này?
Đột nhiên, có một nữ nhân hét rầm lên: “Trời ạ! Không có kết giới chúng ta chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?”
Hoảng sợ của ả nhắc nhở mọi người, tất cả u linh cũng hoảng hốt lo sợ, ào ào trốn sau cây.
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử trông thấy tất cả mọi người nhút nhát như thế, nhất thời tức giận, rống lên: “Đám quỷ nhát gan các người! Khó trách chúng ta bị yêu quái cùng loài người khinh thường, cũng bởi vì các ngươi đều nhát như chuột!”
“Chúng ta là u linh, vừa không có lực công kích, lại không có năng lực phòng ngự, nhát gan cũng là bình thường mà!” Bên cạnh, Thủy Dã Gia Thụ hai tay gối sau ót, thản nhiên nằm ở giữa không trung, cười đùa nói.
“Vậy anh vì sao không trốn?” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử hai tay chống nạnh khó chịu.
“Bởi vì anh rất thông minh!” Thủy Dã Gia Thụ khoác lác: “Các người không phải nói, nơi này buổi tối chưa bao giờ có người có thể tiến vào sao? Tối nay thấy ba người đã là cực hạn rồi đi, thời điểm say giấc nhất làm sao lại có con người xuất hiện nữa!”
“Cậu ta nói rất đúng nha!”
Lũ u linh lần nữa chui ra, thậm chí có vài u linh bắt đầu sùng bái y.
Ngay Thủy Dã Gia Thụ bên trong cũng đắc ý, giáp bìa rừng, một đám học sinh cầm đèn pin xông vào rừng sâu.
Chúng nó ước chừng có hơn mười đứa, trêu chọc lẫn nhau.
“Đều nói nơi này là một trong mười khu rừng thần quái, tao thấy cũng không gì hơn cái này, có chỗ nào đáng sợ chứ!”
Bên này, lũ u linh sợ hãi, bắt đầu nháo nhào ẩn núp.
Đám học sinh kia vừa rọi sáng khắp nơi, vừa lớn tiếng xôn xao huyên náo, tiếng cười đùa cãi lộn trong phút chốc tràn ngập toàn bộ rừng sâu.
Một nam sinh trong đó ôm bạn trai(cơ hữu) bên cạnh, cười nói với các nữ sinh sau lưng: “Các bạn học, nếu đã thử chơi trò can đảm, thì chơi thêm một chút kích thích mạo hiểm thế nào? Chỉ đi vào nơi này thì có ý nghĩa gì a!”
“Ý này rất tốt!” Bạn trai (cơ hữu) bên cạnh cướp lời.
Một nữ sinh phía sau dùng lời nói phóng khoáng hỏi: “Muốn chơi thế nào? Quá doạ người tôi sẽ không chơi đâu!” Nhìn bộ dáng của cô ta hoàn toàn giống như một tiểu tử không thành thật, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, hành động lại không có một chút sợ hãi.
“Yên tâm, chính là mọi người tách ra thám hiểm, dù sao u linh trên đời này cũng không tồn tại, chúng mày sợ cái gì!” Nam sinh đề nghị nói.
Một bạn nữ nhát gan bất mãn, bĩu môi nói: “Tôi mới không muốn cùng mọi người tách ra! Nếu không phải các người nhất quyết lôi tôi đi, còn nói mọi người ở chung một chỗ sẽ không có vấn đề, tôi mới không đến đây!”
“Mỹ Mỹ, đừng yếu như thế có được hay không? Nếu không như vậy đi, hai người một tổ, chúng ta chia ra các hướng khác nhau xuất phát, cố gắng đi tới chỗ xa nhất, tìm được vật gì đó đặc biệt cầm về, một tiếng sau tập trung ở chỗ này như thế nào?”
“Không muốn, hai người quá ít, tôi không thích!” Tiểu nữ sinh can đảm bốc đồng phản bác.
Ở trong đám người này, có một bạn nam cực kỳ nhát gan lại mê tín, cậu ta tên Tốn Khuê Lang, là một tên bốn mắt chính gốc, vì tính cách quá nhát gan, nên bình thường đều bị mọi người chế nhạo.
Lúc này, cậu đang nắm cánh tay của một bạn nữ sinh, kinh hãi nhìn bốn phía, cơ thể sợ run, rõ ràng so với bất kỳ một bạn học nào cũng nhát gan hơn.
Cậu run run nói: “Tôi thấy chúng mình vẫn là trở về đi! Nơi này thật là đáng sợ, hình như tôi nghe thấy quanh đây có người đang nói chuyện!”
“Này! Cậu thần kinh à! Ở đây đương nhiên là có người đang nói chuyện, tôi không phải là vẫn đang nói chuyện sao?” Nam sinh trước mặt khó chịu quay đầu lại, một bộ dáng khinh bỉ.
“Không phải, tôi nghe được thanh âm không phải do mọi người phát ra! Hình như là xung quanh rừng này….”
Cậu ta càng nói càng sợ, làm mấy nữ sinh khác cũng sợ lây theo.
“Đủ rồi! Tôi nói thần kinh cậu đừng nhạy cảm như vậy được không? Mọi người là ra đây chơi, cậu không muốn có thể tự mình trở về!” Bạn học nam kia hiển nhiên rất không cao hứng.
Những đứa khác cũng hùa theo, một số nữ sinh bước chân đã bắt đầu rụt lại, sau lời của Tốn Khuê Lang là Ứng Hoà: “Tôi cũng tán thành việc quay về, chúng ta chơi có cái gì không tốt? Sao lại chơi cái loại cực kì doạ người này?”
“Lúc này mới thú vị nha!”
Một gã nam sinh khác đỉnh đạc nói, tay nâng lên, hướng bốn phía phát ngôn bừa bãi: “Nơi này có ma quỷ không? Có liền ra đây!” Sau đó xoay người, hướng về phía các nữ sinh khoe khoang, “Thế nào? Tôi nói rồi, trên đời làm gì có ma, mấy thứ đó đều là hư cấu!”
Bạn học nữ vẫn sợ, Tốn Khuê Lang cũng sợ hãi không ngừng đỡ gọng kính, thần kinh hề hề nói: “Trên đời này thật sự có ma!” Thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cậu ta lại nhấn mạnh lần nữa: “Các bạn nên tin! Tôi tận mắt thấy mà!”
Lời của cậu dẫn tới một trận cười nhạo, một người giơ nắm đấm hung hăng nện ở trên đầu cậu ta, rất bất mãn oán trách: “Tốn Khuê Lang, chính mày nhát gan thì thôi đi, làm gì phải hù dọa mọi người!”
Mọi người hoặc là không yên tâm, hoặc là phẫn nộ, hoặc là ánh mắt sợ sệt giống như cậu nhìn Tốn Khuê Lang.
“Không! Không phải vậy!” Tốn Khuê Lang lấy mắt kiếng xuống đang muốn lau bụi phía trên, đột nhiên cậu trở nên khiếp đảm, chỉ phía sau một người run rẩy: “Cậu cậu cậu, các cậu mau nhìn, có có có yêu quái! A…..” Sợ đến nỗi kính mắt rớt xuống đất cũng không thèm nhặt lên, xoay người bỏ chạy! (Ta dịch câu này tự nhiên thấy ớn lạnh! >.<) “Làm gì có yêu quái!” Người nọ quay đầu, đắc ý nói. Bốn phía vô số đôi mắt đỏ như máu dữ tợn nhìn bọn họ chằm chằm, trước kia các loài yêu quái trong rừng do e ngại lực lượng âm dương sư lúc này sớm đã nhìn chăm chăm đám người kia thật lâu, trải qua một phen phân tích, đám học sinh này cùng ba người kia không giống nhau, hình như căn bản không có bất kỳ linh lực gì. Các yêu quái linh lực cường đại sợ hãi nhân loại, lúc này hiển lộ ra diện mạo hung ác. Thế nhưng, chúng là yêu quái, đại đa số yêu quái đều không thể bị nhìn thấy bởi đôi mắt loài người, mặc chúng hung ác cỡ nào, đám học sinh này đều không cách nào thấy được.