Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt cưỡi ngựa chậm rãi phi tới Tây Ninh đạo tràng.
Hư Dạ Nguyệt thấy Hàn Bách đi gặp Trang Thanh Sương, nhưng vẫn chịu mang theo nàng bên cạnh, tâm tình vui vẻ, quay sang hắn hỏi: “Hàn lang có cảm thấy bị Nguyệt Nhi cuốn lấy là chuyện rất thống khổ không? Nhưng mà hiện tại Nguyệt Nhi nếu không nhìn thấy chàng, thật không biết nên làm chuyện gì mới có thể giết thời gian!”
Hàn Bách cười đáp: “Tất cả nam nhân bình thường trong thiên hạ, bao gồm cả Hàn Bách ta, đều không sợ bị nàng quấn quít lấy.
Nguyệt Nhi của ta đáng yêu cỡ nào chứ! Bắt đầu là từ cái miệng nhỏ nhắn, không có chỗ nào không tinh mỹ tuyệt luân , chạm vào chỗ nào cũng khiến người ta thần hồn điên đảo, lúc động tình lại càng khiến người ta mê say, lúc trên giường thì......”
Hư Dạ Nguyệt khuôn mặt ửng hồng, vừa vui vừa thẹn nói: “Hàn lang a! Cầu ngươi chú ý giữ gìn miệng lưỡi một chút được không? Hiện tại đang ở trên đường đấy.”
Hàn Bách quét mắt nhìn đám người đi đường ồn ào nhộn nhịp một vòng, cười nói: “Được! Vậy thì nói đứng đắn, trước khi tới kinh sư, ta thường nghe nói Lăng Nghiêm cùng Hán vệ của hắn vô cùng lợi hại? Vì sao cả ngày chỉ thấy Diệp Tố Đông cùng cấm vệ quân của hắn đi lại nghênh ngang, nhưng ít thấy thấy Lăng Nghiêm cùng người của hắn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Hư Dạ Nguyệt nói: “Hán vệ chia làm đông tây nam bắc tứ hán, đều do một gã chỉ huy sứ chỉ huy, tiến hành phân khu trinh sát đối với lãnh thổ của Đại Minh triều, chuyên trách công tác tình báo nhằm vào các quan địa phương cùng phiên vương.
Đại bộ phận người trong đó bị phái ra ngoài công tác.
Trong đó Đông Hán thế lực lớn nhất, nguyên nhân là kinh sư đều nằm trong mạng lưới tình báo của họ.
“Dạ kiêu” Nghiêm Vô Cụ, thân là Đông Hán chỉ huy sứ, cũng là tục gia đệ nhất cao thủ của Thiếu Lâm phái, đồng bối với Vô Tưởng tăng.
Đây là một nhân vật thần bí, hành tung quỷ bí, không lộ diện trên giang hồ, là thân tín của Chu Nguyên Chương, trực tiếp chịu sự chỉ huy của hắn.
Đông Hán không phải nghe Lăng Nghiêm phân phó giống như tam hán còn lại, cho nên có tên Nội hán.
Cha nói võ công của hắn có thể sánh ngang với Vô Tưởng tăng.
Đương nhiên thanh danh thì kém xa.”
Hàn Bách thầm hô lợi hại, Chu Nguyên Chương thật sự cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào, lợi dụng thủ hạ kiềm chế lẫn nhau, không để một người độc đại.
Không khỏi khích lệ Hư Dạ Nguyệt vài câu.
Hư Dạ Nguyệt toàn bộ phương tâm đều vấn vương trên người hắn, nghe được hắn khen ngợi, trong lòng mừng rỡ, bừng bừng phấn chấn.
Lúc này bọn họ từ trong một ngõ ngang rẽ vào Tây Ninh phố, phóng ngựa tới Tây Ninh đạo tràng ở phía đầu đường.
Trên đường ngựa xe đông đúc, người cùng xe tranh đường lẫn nhau, cửa hàng hai bên đều chật ních người, vô cùng náo nhiệt, so với Vũ Xương mà Hàn Bách sống trước kia, thật như tiểu vu sư gặp đại vu sư.
Đi trong ánh nắng đầy trời, lại có mỹ nữ Hư Dạ Nguyệt bầu bạn bên cạnh, Hàn Bách thiếu chút nữa muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, nói cho mọi người trên đường biết hắn hạnh phúc cỡ nào.
Đúng lúc này, một cảm giác rất không thoải mái nổi lên trong lòng.
Hàn Bách biết là linh giác của ma chủng sinh ra cảm ứng, hoảng sợ nhìn sang bốn phía, hết thảy đều không có gì khác lạ.
Hư Dạ Nguyệt lúc này giống như đang nói chuyện với hắn, nhưng hắn đã không còn tâm tư để ý tới, trong phút chốc đem ma công tăng lên đến cực hạn.
Loại cảm giác này càng thêm rõ ràng mãnh liệt.
Linh đài trong phút chốc không minh thông thấu, khiến hắn cảm ứng được nơi phát ra loại cảm giác không tốt kia.
Ma chủng so với lúc trước đã lợi hại hơn nhiều.
Hư Dạ Nguyệt thấy Hàn Bách không để ý tới mình, gắt giọng: “Hàn lang a......” Nói còn chưa xong, Hàn Bách đã thúc Hôi Nhi vượt lên trước, đi tới trước ngựa nàng.
Kim chúc lóe lên, tiếng ngói nhà vỡ vang lên từ bên trái phía trước, một bánh xe thép khổ lớn xoay tròn từ cao bay xuống, tà tà lia tới bọn họ.
Đúng lúc chiếc cự luân vừa rời khỏi mái ngói, một thích khách toàn thân ẩn trong tấm vải màu xám, lướt xuống nhanh như tên, mũi chân khẽ điểm lên chính giữa chiếc cự luân, giống như Na Tra giẫm trên Phong Hỏa luân, bay vút về phía bọn họ.
Hư Dạ Nguyệt còn chưa kịp cảnh cáo Hàn Bách, người kia cùng luân đã bay tới cách hơn một trượng, lướt qua chóp một cỗ xe ngựa, dùng tốc độ cao tới mức ngoài năng lực con người, cắt thẳng tới.
Ma công của Hàn Bách cũng không ngừng vận chuyển, tâm thần tiến vào đạo cảnh mặt hồ không chút gợn sóng, lẳng lặng quan sát người cùng luân đang lướt theo quỹ đạo đường cong duyên dáng, vượt tới khoảng không bên trái trước mắt.
Hắn sớm có phòng bị, lúc này tất nhiên có thể xoay người xuống ngựa, lăn sang một bên tránh né.
Nhưng Hư Dạ Nguyệt ở phía sau sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm chính diện ngộ địch.
Chiếc cự luân bằng thép đang xoay tròn kia sợ rằng chỉ có Phúc Vũ kiếm mới có thể chính diện đối kháng.
Người áo xám đạp luân lao tới, dáng người linh lung đầy đặn, mỗi tay nắm một cây thủy thứ, hai mắt bắn ra sát khí dày đặc, nhìn chằm chằm vào Hàn Bách, chuyên chú giống như con mãnh thú đói bụng sau nhiều ngày mới tìm được đồ ăn ngon miệng.
Với tốc độ nhanh như ý nghĩ, nữ thích khách tiến tới cự ly cách khoảng một trượng, quát lên một tiếng bén nhọn, chân khẽ phát lực, cự luân kia lập tức gia tốc, đường viền sắc bén xoay tròn như con quay cắt tới cổ Hôi Nhi.
Nếu như đám người Hàn Bách không kịp phản ứng, chỉ cần chiếc cự luân vô kiên bất tồi này cũng đủ cắt đứt cổ ngựa, đồng thời cũng cắt ngang lưng Hàn Bách.
Người nọ sau khi lấy mũi chân thúc giục cự luân phát ra công kích thanh thế bức nhân, lại mượn sức đạp của bàn chân, cúi người lao tới, hai cây thủy thứ trong tay chia ra đâm vào mi tâm cùng ngực Hàn Bách, khiến hắn không thể phân thần ứng phó với cự luân.
Hư Dạ Nguyệt lúc này đã rút kiếm, nhảy ra khỏi ngựa, nhưng cũng không kịp xuất viện thủ.
Những người đi đường nhìn thấy tình cảnh này, cũng không kịp làm ra phản ứng bình thường, chỉ dựa vào bản năng nghẹn họng nhìn trân trối, ý nghĩ trong đầu cũng không theo kịp tốc độ phát sinh của sự kiện.
Hàn Bách thân trong hiểm cảnh, lại nắm bắt được chính xác tốc độ của địch nhân, đơn giản ngửa người, chân phải đá ra, trúng đúng vào cạnh viền của cự luân khi nó sắp sửa cắt qua cổ Hôi Nhi, đồng thời hai ngón tay bật ra, phân biệt điểm vào thủy thứ của đối phương.
Cự luân bị một cước xảo diệu của hắn đá văng khỏi mục tiêu quỹ đạo ban đầu, bay xéo lên trên, đúng lúc cắt tới đôi chân của nữ thích khách vừa phi tới trên đầu Hàn Bách.
“Đương, đương” hai tiếng.
Thủy thứ bị đẩy ra, mà hai tay Hàn Bách cũng bị khí kình kinh người của đối phương phản chấn, thiếu chút nữa tê dại đi.
Nữ thích khách còn muốn tấn công thêm hai chiêu, thấy thế lao tới của cự luân bị phá, lại cắt thẳng tới hai chân mình, rít lên một tiếng bén nhọn, không biết sử dụng loại cước pháp gì, cư nhiên đạp lên cự luân, được cự luân chở bay xéo lên, như đằng vân giá vũ nhanh chóng rời đi về phía nóc nhà khác bên cạnh, tiêu thất không còn chút tung tích, lấy thân thủ của Hư Dạ Nguyệt cũng không bắt kịp được.
Người đi trên đường lúc này mới hiểu ra, thất thanh hô lên.
Hàn Bách kinh hồn vừa định, đưa tay nắm lấy Hư Dạ Nguyệt người vẫn đang ở trên không, kéo xuống lưng ngựa, quát: “Không cần đuổi theo, có đuổi cũng không kịp.”
Hư Dạ Nguyệt xoay người ôm chặt lấy hắn, khóc nói: “Hàn lang a! Nguyệt Nhi còn tưởng rằng chàng chết chắc rồi, hù chết người ta!”
Hàn Bách khẽ vỗ lưng nàng, dẫn theo con ngựa nhàn rỗi của nàng tăng tốc phi tới đàn tràng, vẫn còn sợ hãi, thoáng nghĩ ngợi: Nếu không phải ma chủng sớm cảm ứng được một bước sát khí của đối phương, hiện tại mình sợ rằng đã đẫm máu nằm trên phố, tử trạng cũng phi thường thê thảm đáng sợ.
Là kẻ nào mà lợi hại như vậy.
Chẳng lẽ là “Yêu mị nữ” Lan Thúy Tinh, thủ hạ của Lam Ngọc, tinh thông ám sát cùng tiềm tung.
Vóc người của nàng thật sự mạn diệu mê người.
---o0o---
Phương Dạ Vũ ngạc nhiên nói: “Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung đều phủ nhận việc đã phái người ám sát Chu Nguyên Chương.”
Sứ giả báo cáo: “Việc này xem ra không giả.
Thủy Nguyệt Đại Tông đêm nay mới có thể đến kinh sư, hơn nữa Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung đều đang đau đầu vì việc Chu Nguyên Chương sẽ mượn chuyện này đả kích bọn họ.”
Phương Dạ Vũ sau khi vẫy tay bảo sứ giả lui ra, mới quay sang Lý Xích Mi ngồi bên cạnh nói: “Nếu Chu Nguyên Chương bị đâm chết trên Hương Túy thuyền, ai sẽ là kẻ được lợi lớn nhất?”
Lý Xích Mi trầm ngâm một lát, chậm rãi đáp: “Khẳng định sẽ không phải chúng ta, bởi vì Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung sẽ không cần tiếp tục nhờ cậy chúng ta như vậy.
Tuy nhiên, bọn họ một ngày còn chưa lấy được thiên hạ, sẽ vẫn chưa dám trở giáo đối phó chúng ta.”
Phương Dạ Vũ khẽ thở dài: “Chu Nguyên Chương vừa chết, Duẫn tất sẽ trở thành đối tượng cho các thế lực khắp nơi tranh đoạt.
Hiệp thiên tử lệnh chư hầu, xưa nay đã vậy.
Hồ Duy Dung luôn luôn tự cho mình thuộc phái của hoàng thái tôn, xem ra chính hắn là kẻ có cơ hội thu được lợi ích lớn nhất.”
Lý Xích Mi gật đầu nói: “Khi đó mâu thuẫn giữa Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung sẽ hiển lộ ra.
Hồ Duy Dung nhất định phải tìm con dê thế tội trong cái chết của Chu Nguyên Chương.
Mà không ai thích hợp hơn Lam Ngọc nếu muốn dẫn đám Uy tử đến.”
Phương Dạ Vũ nói: “Lý lão sư cho rằng hành động ám sát lần này là do Hồ Duy Dung bày ra, nhưng kẻ nào mới có năng lực đóng giả Thủy Nguyệt Đại Tông đi ám sát Chu Nguyên Chương đây?”
Lý Xích Mi cười khổ nói: “Ta cũng không nghĩ thông điều này.
Người này chẳng những võ công siêu quần, mà còn phải phi thường quen thuộc Hương Túy thuyền, mới có thể né tránh sự ngăn chặn của Ảnh Tử Thái Giám.
Ngoại trừ Quỷ Vương Hư Nhược Vô ra, trong lúc nhất thời, ta thật không nghĩ ra được kẻ nào lợi hại như vậy.”
Phương Dạ Vũ nhíu mày khổ tư, đột nhiên mắt sáng rực lên, nhìn về phía Lý Xích Mi.
Lý Xích Mi lập tức biết được, vị ái đồ trí năng hơn người của Bàng Ban đã nắm rõ mọi chuyện, nghĩ ra đáp án.
---o0o---
Hàn Bách ôm Hư Dạ Nguyệt tiến thẳng tới đàn tràng.
Các trạm gác ngầm của Tây Ninh phái bố trí ngoài đàn tràng đã sớm phi báo trở về, báo cáo chuyện Hàn Bách bị phục kích ở Tây Ninh phố.
Ngay cả người có tu dưỡng như Trang Tiết cũng không khỏi biến sắc.
Hiện tại Hàn Bách đã thành con rể hắn, thích khách lại động thủ ở Tây Ninh phố, vậy chẳng phải không để Tây Ninh phái vào mắt sao.
Âm thầm hạ quyết tâm, mới vội vàng chạy ra ngoài cửa tiếp đón Hàn Bách.
Hàn Bách cùng Hư Dạ Nguyệt hai mắt vẫn đỏ hồng đang được Tây Ninh đệ tử dẫn vào.
Đôi nhạc phụ con rể khó phân địch bạn này vừa vặn gặp nhau tại cửa chính.
Hai người đồng thời lộ ra nụ cười “chân thành”.
Hàn Bách quỳ xuống, kêu lên: “Nhạc phụ đại nhân, xin nhận bái lễ của tiểu tế.”
Trang Tiết mặc dù cáo già, nhưng vẫn không thể tưởng được hắn có nước cờ này, vừa tức giận vừa buồn cười, vôi nâng hắn dậy nói: “Chờ khi bái đường chính thức mới cần cùng Sương Nhi hành lễ, đại nhân xin hãy đứng lên.” Nếu không nói rõ ra, vậy chẳng phải giúp tên sắc quỷ này dễ dàng trở thành hôn phu của Trang Thanh Sương sao.
Hư Dạ Nguyệt đi theo sau Hàn Bách trong lòng buồn cười, nghĩ thầm Trang lão đầu còn không biết thủ đoạn của nhị ca ta.
Nguyệt Nhi dám đảm bảo thân hoàn bích của nữ nhi ngoan của ngươi không giữ được quá đêm nay.
Hàn Bách cười hì hì đứng lên, nói: “Hóa ra là Hoàng Thượng gạt ta.
Ngài nói theo phong tục quý quốc, chỉ cần Hoàng Thượng mở kim khẩu, Sương Nhi lập tức trở thành kiều thê của ta, ngay cả tiền mời rượu cũng có thể tiết kiệm được.
Không thể tưởng được lời Hoàng Thượng cũng không linh nghiệm, lại khiến ta bái lễ sớm.”
Trang Tiết cũng là nhân vật phi thường, cười phá lên: “Lời lẽ sắc bén của hiền tế thế nào bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy.”
Hàn Bách cung kính đáp: “Nhạc phụ xin đừng trách, ta có lúc trở nên hồ đồ, liền nói lung tung.”
Trang Tiết tự biết đã rơi xuống hạ phong, chỉ còn nước mỉm cười: “Hiền tế mời vào nội sảnh, Sương Nhi đang đứng ngồi không yên vì ngươi đấy?” Lại thân thiết chào hỏi Hư Dạ Nguyệt, cùng nhau bước vào nhà trong.
Hàn Bách lưu tâm đánh giá những người gặp dọc đường, thấy đều là người của Tây Ninh phái, phái khác chẳng có lấy một ai cả.
Còn chưa tới nơi, Trang Thanh Sương sắc mặt vui mừng dào dạt, mặc một thân trang phục trắng như tuyết, theo đường vòng chỗ hoa viên chạy ra.
Nhìn thấy Hàn Bách yêu kiều hô lên một tiếng, chạy thật nhanh tới.
Lúc này, Hàn Bách còn đang nghĩ: Sương Nhi nàng không phải muốn nhào vào lòng ta ngay trước mặt cha nàng đấy chứ? Trang Thanh Sương đã tựa như một làn gió thơm, nhào vào trong lòng hắn, thân thể nóng bỏng như lửa, cảm giác bị cặp vú phong mãn của nàng ép chặt vào lại được lần nữa thể hội sâu sắc.
Lúc Hàn Bách định đưa tay kéo nàng, nàng lại rời khỏi lòng hắn, bước qua kéo tay Trang Tiết cười nói: “Thực xin lỗi, nữ nhi đã thất thố trước mặt cha, bởi vì Sương Nhi quá vui vẻ.”
Trang Tiết cơn giận dữ biến mất tiêu, yêu thương vuốt ve khuôn mặt của nàng, gật đầu nói: “Cha rốt cục đã hiểu, theo hôn phu của con đi thôi! Sáng sớm ngày mai các con cùng nhau trở về dập đầu hành lễ với ta cùng mẹ con.” Lại quay sang Hàn Bách nói: “Đêm nay cẩn thận ứng phó với Yến Vương Lệ, hắn có thể còn lợi hại hơn cả Hoàng thượng.”
Hàn Bách dẫn theo nhị nữ, tiến thẳng tới Mạc Sầu hồ, kéo các nàng vào trong căn phòng ngủ rộng.
Hiện tại đang là giờ Thân, còn hơn một giờ nữa mặt trời sẽ xuống núi, có thể nói thời gian không có nhiều, phải tốc chiến tốc thắng, mượn hai nàng tăng cường ma công.
Hai nàng đương nhiên biết vị phu quân phong lưu của mình có chủ ý gì, còn chưa vào phòng mà trái tim cứ đập loạn.
Sau khi vào trong phòng lại càng hô hấp dồn dập, mặt đỏ tới mang tai, không cần Hàn Bách động thủ khiêu khích đã động tình.
Hắn lôi kéo hai nàng sóng vai ngồi xuống mép giường, cố ý kỳ quái nhìn Hư Dạ Nguyệt vài lần.
Hư Dạ Nguyệt không thuận theo nói: “Chàng thật là xấu, Nguyệt Nhi biết trong lòng chàng nghĩ gì.”
Hàn Bách khẽ hôn lên khuôn mặt nàng, hì hì cười nói: “Vậy ta đang nghĩ cái gì?”
Trang Thanh Sương cũng vảnh tai thám thính tâm ý của vị “đại địch” này.
Hư Dạ Nguyệt khẽ sẳng giọng: “Chàng đang cười Nguyệt Nhi lật lọng, đã từng nói sẽ không cùng thê tử khác của chàng bồi tiếp chàng phóng đãng, hiện tại vì sao lại chịu theo chàng vào phòng.”
Hàn Bách hai tay mở ra như cánh chim, ôm chặt bờ vai hai nàng, nói với Hư Dạ Nguyệt: “Nguyệt Nhi thực băng tuyết thông minh, đã vậy còn không mau nói cho ta biết nguyên nhân.”
Hư Dạ Nguyệt trừng mắt với Trang Thanh Sương một cái, xấu hổ nói: “Sương Nhi của chàng là ngoại lệ duy nhất, Nguyệt Nhi muốn cùng nàng so đấu, xem ai có thể khiến chàng vui vẻ hơn.”
Hàn Bách mừng rỡ, quay sang hôn Trang Thanh Sương, cười hỏi: “Sương Nhi nói sao?”
Trang Thanh Sương cúi đầu xấu hổ đáp: “So thì so! Chẳng lẽ thiếp lại sợ nàng ta sao?”
Hàn Bách cảm thấy lâng lâng, khẽ thở dài: “Có thể được hai vị tiểu mỹ nhân động lòng người thế này hướng ta tranh thủ tình cảm, ai dám nói ta không phải là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Đến đây nào! Biểu hiện một chút bản lĩnh lấy lòng nam nhân của các nàng đi.”
Hư Dạ Nguyệt đứng lên, cười dài nói: “Vậy đầu tiên phải chú ý công bằng.
Sương Nhi còn chưa trải qua chuyện nam nữ, tuyệt đối đấu không lại được Nguyệt Nhi.
Cho nên Nguyệt Nhi trước tiên nhượng bộ nàng một lần, giúp lần đầu tiên của nàng có thể toàn tâm toàn ý tập trung cùng hưởng thụ.”.
Hàn Bách ngạc nhiên kéo nàng, nói: “Nàng không phải nói thật đấy chứ!”
Hư Dạ Nguyệt bước qua, cúi đầu đụng mặt mình lên khuôn mặt thanh tú của Trang Thanh Sương, lại hôn nàng một cái, khẽ nói: “Nam nhân đều ham thích thứ mới mẻ, chờ lúc Sương muội không còn mới mẻ nữa, Nguyệt tỷ mới cùng ngươi tranh đấu.”
Nói xong, nàng giãy khỏi bàn tay Hàn Bách, cười hì hì rời đi.
Trước khi rời khỏi phòng còn quyến rũ liếc Hàn Bách một cái.
Hàn Bách không thể tưởng được nàng có chiêu này, ngây ngốc ngồi bên mép giường.
Trang Thanh Sương trong lòng cảm kích, biết Hư Dạ Nguyệt cố ý thành toàn, giúp nàng có thể lòng không vướng bận hưởng thụ tư vị của dục tình.
Hàn Bách mỉm cười nhìn nàng hỏi: “Khẩn trương sao?”
Trang Thanh Sương đáp: “Có một chút!” Chốc lát lại lắc đầu nói: “Không! Một chút cũng không thấy khẩn trương, lúc ở cùng Hàn lang, Sương Nhi chỉ có hưng phấn cùng khoái hoạt.
Từ lần đầu tiên gặp chàng đã như vậy rồi.” Tiếp đó thấp giọng nói: “Có thích nhìn thân thể Sương Nhi không?”
Ánh mắt Hàn Bách dừng trên bộ ngực cao ngất của nàng,“ùng ục” nuốt nước miếng thèm thuồng, thở dài: “Đương nhiên là thích, ngày đó nhìn đến mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Chờ thêm chút nữa là ta sẽ tự mình động thủ cùng nàng tắm rửa.”
Trang Thanh Sương uyển chuyển đứng dậy, bước tới trước người hắn, chậm rãi cởi áo, tháo thắt lưng.
Hàn Bách không thể tưởng được nàng lại hào phóng như vậy, mắt cũng không chớp, há hốc miệng mà nhìn.
Quần áo của Trang Thanh Sương giảm dần từng chiếc.
Lúc chỉ còn lại chiếc áo lót, Hàn Bách còn tưởng rằng nàng sẽ dừng lại, để mình làm thay.
Nào ngờ nàng ngay cả vật che đậy cuối cùng cũng cởi xuống, trần như nhộng đứng trên mặt sàn rải rác đầy quần áo, kiêu ngạo triển lãm trước mặt hắn thân thể trong sạch của mình, trong đôi mắt đẹp bắn ra vô hạn thâm tình, nhìn chăm chú vào hắn.
Hàn Bách chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa, ma chủng bị cảnh đẹp kinh tâm động phách tựa như thần tích trước mắt làm rung động cuộn trào mãnh liệt.
Hai bầu vú khiến hắn thần hồn điên đảo của nàng không chút giữ lại, bại lộ dưới ánh mắt hắn.
Đôi chân nàng kẹp chặt vào cùng một chỗ, tròn trịa rắn chắc, thon dài tuyệt đẹp.
Trang Thanh Sương vẻ mặt điềm tĩnh, tùy ý mặc cho vị nam nhân đã trở thành hôn phu của nàng, dùng ánh mắt sáng quắc thưởng thức thân thể mềm mại tuyệt vời.
Hàn Bách chậm rãi thò hai tay ra, nắm chặt cặp nhũ câu của nàng vào trong tay.
Trang Thanh Sương run rẩy kịch liệt, kêu “a” một tiếng, toàn thân như nhũn ra, hai tay đặt trên vai hắn, chống đỡ thân thể tùy thời đổ vật xuống sàn nhà.
Lần trước, khi cho hắn âu yếm bộ ngực sữa, lúc đó còn cách quần áo.
Nhưng lần này là tiếp xúc trực tiếp, cảm giác tự nhiên mãnh liệt gấp trăm lần.
Khí dương cương trong ma chủng của Hàn Bách, vô cùng tự nhiên từ hai tay truyền vào trong đôi nhũ câu nóng bỏng, lan ra khắp thần kinh toàn thân, kích thích khí nguyên âm trong thân xử nữ của nàng.
Trang Thanh Sương bị hắn đùa bỡn, thân thể mềm mại liên tục vặn vẹo, thần thái mê người đến cực điểm.
Vẻ mặt tràn ngập thần thái dã đãng, tình ý khó nhẫn, phong tình vạn chủng, nhất nhất trình hiện ra.
Hàn Bách tay trái vẫn đặt chỗ cũ, tay phải bắt đầu thăm dò xuống.
Lúc tiến tới cặp đùi đẹp của nàng, Trang Thanh Sương kêu lên một tiếng yêu kiều, ngã trong lòng hắn.
Bàn tay Hàn Bách mặc dù tiếp tục tàn phá bừa bãi, nhưng tâm linh lại tăng lên đạo cảnh yên tĩnh tươi đẹp.
Con người của hắn vốn không chịu trói buộc, tuyệt đối không giống đám người Lý học gia, coi chuyện nam nữ giao hợp là chuyện nhục nhã, hay coi phong cách phóng túng là hành vi của kẻ háo sắc.
Đối với hắn mà nói, chuyện nam nữ giao hợp là loại chuyện bình thường, càng phóng đãng sẽ càng có thể tận hưởng hoan lạc.
Không có lời nào là không thể nói, không có chuyện nào là không thể làm.
Hắn ôn nhu đặt vị tuyệt sắc mỹ nữ này lên giường, vừa tự cởi quần áo, vừa nói: “Khoái lạc không?”
Trang Thanh Sương nhắm chặt mắt lại, chỉ khẽ gật đầu.
Hàn Bách ra lệnh: “Mở mắt ra cho ta.”
Trang Thanh Sương vô lực mở mắt ra, nhìn thấy hắn xích lõa đứng ở mép giường, sợ tới mức định nhắm mắt lại.
Bỗng Hàn Bách đột nhiên trở nên uy vũ khiếp người, mỗi tấc làn da đều lóe lên quang huy trơn bóng, mỗi cơ bắp đều phát huy ra lực lượng kinh người.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới thân thể nam nhân lại đẹp cùng hấp dẫn như vậy, nhất thời đồng tử khuếch đại, diễm quang lóe ra, không cách nào nhắm mắt lại được.
Trời ạ! Trong lòng nàng thầm kêu.
Sương Nhi thật sự hạnh phúc ! Có thể được một mỹ nam tử có mị lực câu hồn nhiếp phách như vậy chiếm hữu.
Nàng ngồi dậy, thẹn thùng nói: “Hàn lang a! Sương Nhi có phải dâm phụ không, cư nhiên thích nhìn thân thể chàng như vậy.”
Hàn Bách thầm nghĩ ta thân mang bí kỹ đạo tâm chủng ma, cảnh giới tối cao của Ma Môn.
Ngay cả Tần Mộng Dao từ nhỏ tu hành nghiêm cẩn cũng không nhịn được, phương tâm đại loạn, hoang mang lo sợ.
Một nữ tử như ngươi sao có thể chống đỡ được.
Khẽ cười hì hì bước lên giường, ngồi xuống sau lưng nàng, hai chân quấn chặt lấy mông nàng, bàn tay đưa về phía trước ôm lấy ngang bụng nàng, hai má dán lên khuôn mặt trơn mềm của nàng, thành khẩn nói: “Cho dù Sương Nhi không phải dâm phụ, ta cũng biến nàng thành như vậy.
Đừng quên nàng đã là thê tử của ta! Xuất giá tòng phu, tự nhiên phải nghe lời ta.”
Trang Thanh Sương ý loạn tình mê, nguyện ý gật đầu nói: “Hàn lang, dạy Sương Nhi lấy lòng chàng như thế nào đi.
Hiện tại Sương Nhi thực hưng phấn, thực vui vẻ, giống như ở trong một giấc mơ đẹp chân thật.
Sương Nhi chưa bao giờ nghĩ tới khoái lạc gối chăn lại khiến người ta thần hồn điên đảo, say mê không thôi như vậy.
Hảo phu quân, cầu chàng nhanh một chút chiếm hữu người ta được không? Mà Sương Nhi cái gì cũng không hiểu a.”
Hàn Bách trên phương diện này có kinh nghiệm phong phú, biết nàng xuân tình bừng bừng phấn chấn, cần hắn cấp bách thỏa mãn an ủi.
Nhưng hắn vì mượn nguyên âm xử nữ của nàng để làm lớn mạnh ma chủng, nên phải đem nàng trêu chọc tới mức dục hỏa bừng bừng, mới có thể khiến nàng hoàn toàn vứt bỏ tâm tình xấu hổ, đem nguyên âm giải phóng, đây là ngự nữ thuật mà hắn học được từ Hoa Giải Ngữ.
Hắn liền cười nói: “Ta muốn trước tiên nhìn xem có thể chọc cho nàng chật vật cỡ nào đã, Sương Nhi có phản đối không?” Đôi bàn tay lập tức binh phân hai đường trên dưới, ra sức ngang tàng.
Trang Thanh Sương run giọng đáp: “Phu quân muốn thế nào thì......!A!”
Tiếp đó tất nhiên là tiếng cuồng hô cùng tiếng thở gấp gáp của nàng.
Lúc Hàn Bách chiếm hữu nàng, trong đôi mắt của Trang Thanh Sương chảy xuống tình lệ hạnh phúc kích động.
Từ lúc hiểu chuyện tới nay, nàng đã nhận biết được sự mỹ lệ của mình, cảm thấy kiêu ngạo vì bộ ngực dần trở nên đầy đặn của mình.
Nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện trao thân thể cho người khác, nhưng trong thời đại phải tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ này, nàng lại hoàn toàn không có cách nào khống chế vận mệnh của chính mình.
Cho nên khi nàng gặp gỡ Hàn Bách, phát giác ra nàng đã yêu thương hắn mà không thể tự thoát ra được, liền bất chấp tất cả đi tranh thủ hạnh phúc chung thân.
Trong thời khắc này, nàng rốt cục biết được hạnh phúc đã buông xuống với mình.
Trong lúc hai thân thể tiếp xúc thân mật, nàng rõ ràng cảm thấy được sự săn sóc, ôn nhu cùng tình yêu chân thành của Hàn Bách.
Nàng biết đối phương sẽ yêu thương sủng ái nàng, hơn nữa hắn sẽ là nam nhân hiểu được cách lấy lòng nàng nhất.
Có phu quân như vậy, còn cầu gì nữa đây.
Cảm giác hoan lạc từng đợt từng đợt đạt tới đỉnh cao.
Trong tình yêu nam nữ mãnh liệt, Trang Thanh Sương hoàn toàn bị lạc trong hoan lạc nhục dục, lạc trong cảm giác giao hòa về mặt tinh thần.
Nàng cảm thấy tinh khí từ trong cơ thể chảy sang đối phương, lại từ đối phương chảy trở lại trong cơ thể mình, tuần hoàn không ngớt, sinh sôi không thôi.
Loại khoái cảm kích thích cùng mãnh liệt này, tuyệt không thể sử dụng bất cứ lời nào để hình dung ra được một phần vạn trong đó.
Sinh mệnh chưa bao giờ thử qua cảm giác tốt đẹp như vậy.
Cả đời này, nàng đừng hòng rời khỏi vị nam tử đang chiếm hữu thân thể mình nửa khắc.
Lúc Hàn Bách rút khỏi, nàng nặng nề thiếp đi trong cực độ thỏa mãn cùng tinh thần thư sướng, đền bù cho nỗi khổ tương tư trắng đêm khó ngủ suốt mấy ngày qua.
Hàn Bách đứng ở bên giường, nhắm mắt điều tức.
Sau khi đem ma công vận hành khắp mười hai chu thiên, quần áo cũng không mặc, cứ như vậy bước ra khỏi phòng.
Lúc này, hắn tràn ngập tin tưởng đi ứng phó với nhiệm vụ gian khổ đêm nay.
Hư Dạ Nguyệt đang ngồi trong tiểu sảnh, khuỷu tay tỳ lên khung cửa sổ, bàn tay chống cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, chiêm nghưỡng cảnh đẹp trước hoàng hôn của Mạc Sầu Hồ.
Nghe được tiếng mở cửa, mừng rỡ xoay người lại, lắp bắp kinh hãi nói: “Chàng muốn làm gì?”
Hàn Bách thân thể xích lõa tiến sát người nàng hỏi: “Nàng nói sao?”
Hư Dạ Nguyệt nét mặt ửng hồng, ưỡn ngực cắn răng nói: “Chẳng lẽ Nguyệt Nhi lại sợ chàng sao?”
---o0o---
“Đốc, đốc, đốc!”
Thanh âm của Phạm Lương Cực từ ngoài phòng truyền tới: “Tử sắc quỷ, mau dậy đi, Trần tiểu tử cùng Tạ gian quỷ đều đã tới rồi, ta còn có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Hàn Bách cùng hai nàng đồng thời tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Hàn Bách ấn hai nàng trở lại trong chăn, duỗi lưng lười nhác nói: “Hai người cứ hảo hảo ngủ một hồi đi, tỉnh lại gọi người làm thứ gì đó cho các nàng ăn, ta phải đi tham gia yến hội của Yến Vương .”
Hai nàng đều muốn cùng hắn đi, nhưng Hàn Bách vừa rồi cố ý gia tăng động tác, khiến thân thể các nàng mệt tới mức chẳng chịu không nghe lời.
Trong lúc Hàn Bách vội vàng mặc quần áo, các nàng cũng đã sớm thiếp đi.
Hàn Bách cẩn thận giúp hai nàng đắp chăn, rồi cất bước đi ra ngoài phòng.
Phạm Lương Cực vẫn đang nuốt vân phun vụ, hưởng thụ Thiên hương thảo hôm nay vừa mới lấy được.
Hàn Bách ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Có chuyện gì quan trọng không?”
Phạm Lương Cực cực kỳ sảng khoái nói: “Lãng Phiên Vân nói tên thích khách kia cũng không phải Thủy Nguyệt Đại Tông, bởi vì quá ít người trông thấy vệt hồng.
Nhật Bản đao pháp mà hắn xuất ra rất độc ác, không phải ngươi chết thì là ta vong, ta nghĩ cũng thấy rất có đạo lý.”
Hàn Bách thầm nghĩ, mình vì sao lại vẫn luôn nhận định người nọ là Thủy Nguyệt Đại Tông chứ? Tự nhiên bởi vì đó là lời nói xuất ra từ chính miệng Chu Nguyên Chương.
Linh quang chợt hiện, kịch chấn nói: “Ta biết thích khách kia là ai rồi.
Nhất định là Yến Vương Lệ, bởi vì lúc ấy ánh mắt của Chu Nguyên Chương nhìn về phía người nọ vô cùng kỳ quái.”
Phạm Lương Cực cũng chấn động: “Cái gì?”
Hàn Bách thở ra một hơi khí lạnh: “Nhất định là như vậy.
Chu Nguyên Chương rất giỏi nhìn người.
Ánh mắt của đứa con mình, hắn sao có thể không nhận ra được.”
Phạm Lương Cực thu hồi ống điếu, gật đầu nói: “Nếu là như vậy, Yến Vương Lệ người này rất không đơn giản, ngay cả lời nói Quỷ Vương cũng có thể không nghe.”
Hàn Bách da đầu run lên, hoảng sợ nói: “Hiện tại ta mới hiểu được vì sao mọi người đều nói Yến Vương là một Chu Nguyên Chương khác.
Cha hắn từng dám làm cho tiểu Minh Vương chết đuối, tiểu tử này còn lợi hại hơn, ngay cả lão cha của mình cũng dám tự tay đi giết.”
Tiếp theo đó lại chấn động nói: “Ta hiểu rồi, đây chính là nguyên nhân tại sao sáng nay Chu Nguyên Chương muốn ta truyền lời cho Yến Vương, bảo hắn không thể tạo phản.
Đôi phụ tử này thật lợi hại.”
Hai người lại thương lượng một chút chi tiết hành động đêm nay, rồi mới bước ra ngoài, hội hợp với hai người Trần, Tạ, cùng đi dự tiệc.