Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 215: Kết thành liên minh




Bàn tay Hàn Bách rời khỏi đại huyệt Thiên linh trên đỉnh đầu Yến vương Lệ, giọng nói có phần sợ hãi: “Loại độc tố này thực là lợi hại, nó như có ẩn vô số sinh mệnh nhỏ bé. Nếu như không phải bị ma khí của ta rót vào đầu Yến vương dẫn dụ chạy ra khỏi nơi ẩn nấp rồi theo kinh mạch chạy đến Thiên Linh huyệt thì ta nghĩ dù có Đại la kim tiên cũng vô pháp cứu được.”

Bàn tay Hàn Bách rời khỏi đại huyệt Thiên linh trên đỉnh đầu Yến vương Lệ, giọng nói có phần sợ hãi: “Loại độc tố này thực là lợi hại, nó như có ẩn vô số sinh mệnh nhỏ bé. Nếu như không phải bị ma khí của ta rót vào đầu Yến vương dẫn dụ chạy ra khỏi nơi ẩn nấp rồi theo kinh mạch chạy đến Thiên Linh huyệt thì ta nghĩ dù có Đại la kim tiên cũng vô pháp cứu được.”

Mặt Yến vương hiện lên màu đỏ kì lạ, rùng mình nói: “Loại mị cổ này quả đúng là công pháp vừa ghê gớm vừa lợi hại để nữ nhân đối phó với nam nhân. Có lẽ nếu không mất ba ngày thì ta không có cách nào đẩy hết chúng ra khỏi Thiên Linh huyệt. “

Quỷ vương Hư Nhược Vô đang đối chưởng trợ giúp y vận công cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, thở chậm một hơi rồi nói: “Loại mị cổ này phải lợi hại hơn gấp trăm lần so với trong tưởng tượng, cả con, ta và Mộng Dao hợp sức vậy mà lại không thể đẩy được chúng ra khỏi cơ thể. Nếu miễn cưỡng thì kinh mạch tiểu Lệ sẽ không chịu nổi áp lực mà bị liệt, vậy thì càng nguy rồi.”

Tần Mộng Dao ngồi khoanh chân, một bàn tay áp trên lưng Yến vương Lệ, khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp, thánh khiết không chút bụi trần, nhẹ nhàng nói: “Đó là bởi vì cổ trùng hấp thu lực lượng của ma khí mà trở nên mạnh mẽ hẳn lên. Tiên sư từng nói: “Cổ độc lợi hại nhất trong cổ pháp (phương pháp sử dụng trùng) chính là loại có thể xâm nhập vào trong não, khống chế thần kinh này. Trước khi cổ trùng chưa bị đuổi hết ra ngoài, hóa thành không khí thì Yến vương nhất thiết không được động thủ. Nếu không, để cổ trùng đã hấp thu ma khí này chạy ngược về não thì dù có Lãng Phiên Vân liên thủ với Bàng Ban cũng thúc thủ vô sách.”

Tiếp đó nàng thở dài yếu ớt: “Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì mà khiến người ta bất kể mọi thứ liều mình dưỡng cổ tới đối phó ngươi?”

Hai mắt Yến vương lóe lên vẻ tàn khốc, rõ ràng hận Doanh Tán hoa đến tận xương tủy, hận không thể chém nàng ra vạn mảnh, nhưng khi y xoay người lại thì là dáng vẻ rất hối hận, lắc đầu không nói.

Phản ứng chính thức của y sao có thể giấu được Kiếm tâm thông minh của Tần Mộng Dao, mắt nàng tối lại nhưng không có nói tiếp.

Trán Quỷ vương nhăn tít: “Nếu như trong vòng ba ngày tới, tiểu Lệ không thể động thủ vậy thì làm thế nào để rời khỏi Kim Lăng? Đan Ngọc Như lợi hại như thế, mà tiểu Lệ lại là cái gai trong mắt, bà ta tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn để cho ngươi chạy thoát.”

Ai cũng đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông.

Nếu như muốn đưa Yến vương đi thì cần phải có cao thủ cỡ như Tần Mộng Dao, Hàn Bách mới được. Nhưng ba ngày này lại là thời điểm đấu tranh gay gắt nhất, rất then chốt, không ai có thể phân thân đi làm việc đó.

Yến vương Lệ đầy tự tin nói: “Lần này tới kinh, ta mang đến một nhóm thủ hạ đắc lực nhất, cả nội ngoại cao thủ gần hai trăm người, trong đó ít nhất có tám người là cao thủ nhất lưu, hiện họ đang ẩn núp trong kinh thành. Chỉ cần không phải là phụ vương hạ chỉ ngăn cản ta rời kinh, ta nhất định có đủ khả năng rự rời đi.”

Hàn Bách nhớ tới người con gái dùng thiết luân (bánh xe sắt) ám sát hắn trên đường tới Tây Ninh phái, nghĩ mà còn run, thì liền biết rõ không phải Yến vương nói quá.

Tần Mộng Dao rút tay lại, bình thản nói: “Lực lượng của ngươi giấu ở kinh thành có thể qua được tai mắt Bạch Phương Hoa sao?”

Sắc mặt Yến vương hơi đổi, trầm ngâm một lát mới thở dài nói: “Ta không dám khẳng định!”

Tần Mộng Dao nói tiếp: “Cái này gọi là kẻ cố tình – người vô ý. Lâu nay, cô ta ở bên cạnh âm thầm quan sát, điều tra, rốt cuộc nhóm người kia của ngươi cũng là người lạ mặt, làm sao có thể che giấu được hệ thống tình báo ngoài sáng, trong tối ở trong kinh. Chỉ cần nhìn vào lượng người mà ngươi điều động là có thể biết rõ kế hoạch đào tẩu của ngươi. Nếu như ngươi biết loại cao thủ như bạch đạo Trường Bạch phái, hắc đạo Triển Vũ bí mật cấu kết với Đan Ngọc Như thì sẽ không dám nói chắc chắn chạy thoát rồi.”

Cuối cùng, sắc mặt của Yến vương cũng tái đi, y hừ lạnh một tiếng rồi không nói nữa. Y vốn cũng là người to gan lớn mật, hoành hành ngang ngược, nên mặc dù giờ rơi vào tình cảnh nguy khốn nhưng vẫn không nổi giận.

Quỷ vương thở ra một hơi, lắc đầu cười khổ nói: “Qua đêm nay đã rồi nói tiếp! Nếu như ta vẫn bình an, mạnh khỏe thì mai sẽ đưa ngươi rời kinh, ai dám tra xét thuyền Hư mỗ chứ?” tiếp đó ông ta hô lên: “Thanh Y, vào đây!”

Thiết Thanh Y đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Quỷ vương ở phía sau Kim thạch tàng thư, báo: “Chu Nguyên Chương hạ chiếu mời cô gia lập tức vào cung kiến giá.”

Quỷ vương hơi ngạc nhiên quay qua trao đổi ánh mắt với Yến vương rồi nói với Hàn Bách: “Việc này con phải tùy cơ ứng biến, nghìn vạn lần không thể chống đến cùng, nếu không sẽ lập tức rước lấy họa sát thân.”

Hàn Bách ngơ ngác hỏi: “Ông ta sẽ không vô tình đến mức đó để đối phó với con a?”

Tần Mộng Dao cất tiếng: “Qua cầu rút ván, ông ta chủ yếu là lợi dụng chàng nhằm đối phó Lam Ngọc và Hồ Duy Dung mà thôi, bây giờ đã đạt được mục đích, giá trị của chàng đã giảm thấp rất nhiều. Nếu như chàng còn không nhận ra điều đó thì rất dễ bị thiệt thòi lớn.”

Hàn Bách nói: “Nếu có việc xảy ra, mấy người lão công công sẽ che chở ta.”

Quỷ vương bật cười: “Thật là một tiều tử ngây thơ! Nếu như Chu Nguyên Chương chỉ dựa vào Ảnh tử thái giám, vậy chẳng phải giang sơn của hắn sẽ bị Mộng Dao khống chế hay sao. Hừ! Trước đây ta còn cho rằng không có kẻ nào ẩn dấu tốt hơn Chu Nguyên Chương, nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn, cuối cùng lại lộ ra một cái Đan Ngọc Như.”

Hàn Bách nhảy dựng lên: “Tiểu tế rõ rồi! Nói chung thì nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ.” Tiếp đó hắn quay qua cười hì hì với Tần Mộng Dao: “Mộng Dao không tiễn vi phu một đoạn đường sao?”

Tần Mộng Dao trừng mắt lườm hắn, dáng vẻ diễm lệ cuốn hút khiến mấy người Quỷ vương nhìn ngây ngẩn.

Rất đặc biệt đó là bộ dáng hấp dẫn, quyến rũ này không làm cho người ta nảy sinh ý xấu mà lại có một loại khí chất siêu nhiên thế tục, cảm giác này càng cuốn hút hơn sự hấp dẫn trước kia.

Nàng cứ như vậy mà đứng lên theo Hàn Bách rời đi.

Thiết Thanh Y quay nói với Yến vương: “Người của Nộ Giao bang đang đợi Yến vương cùng thương nghị đại sự.”

Tinh thần Yến vương rung động, trước tiên y thành tâm thành ý khấu đầu ba cái với Quỷ vương rồi mới đi khỏi phòng.

- ---- oOo -----

Hàn Bách sóng vai cùng Tần Mộng Dao bước chậm trên đường mòn trống vắng tĩnh lặng trong Quỷ vương phủ, xung quanh là cảnh vườn đẹp đẽ phủ lên một màn tuyết trắng.

Quỷ vương phủ sau giờ Ngọ yên tĩnh lạ thường, không có chút gì khiến người ta nghĩ tới sẽ có đại chiến xảy ra.

Mấy nàng Hư Dạ Nguyệt vì bận rộn sắp xếp cho nhóm người Tả Thi dời đến Quỷ vương phủ nên vừa khéo dành cho hai người họ một cơ hội.

Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Tần Mộng Dao thì Hàn Bách liền cảm thấy hài lòng thỏa mãn, lâng lâng như ở trên mây. Hình ảnh yêu đương tối hôm qua lại từng chút từng chút một hiện về, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, nhưng chỉ là những hồi ức rung động hồn người mà không có chút suy nghĩ nào bậy bạ.

Lúc này, tất cả những người khác cùng toàn bộ sự tình đều trở nên nhạt nhòa, ngay cả tình cảnh thê thảm của Doanh Tán Hoa và Tú Sắc cũng dường như là một việc xảy ra ở tại một nơi xa xôi mờ ảo nào đó, tình cảm của hắn không còn bị vướng bận trong đó, hắn có một loại cảm giác thoải mái như đã giải thoát ra khỏi vũng lầy tình cảm.

Bỗng nhiên Hàn Bách giật mình tỉnh lại, trong lòng kinh ngạc không hiểu vì sao mình lại có cảm giác “không tập trung” lạ kì như thế? Hắn vô ý thức quay mà nhìn mỹ nữ ở bên cạnh.

Tần Mộng Dao đang thả bộ chậm rãi bên cạnh hắn, vẫn là bộ dáng điềm đạm thanh thoát, phiêu dật xuất trần như tiên. Nàng cảm nhận được ánh mắt Hàn Bách giật mình kinh ngạc thì hé miệng cười: “Hàn lang không cần phải ngạc nhiên. Đó chẳng qua là bởi ảnh hưởng từ đạo thai của Mộng Dao lưu lại trong ma chủng, lại thêm có người ta ở bên cạnh kích thích nên chàng mới sinh ra trạng thái như thế.”

Nào ngờ Hàn Bách càng phản ứng mạnh hơn, giật mình dừng lại, trợn mắt nhìn nàng.

Tần Mộng Dao bước lên thêm hai bước rồi mới ưu nhã, mềm mại quay người, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mặt phẳng lặng như nước nhìn hắn.

Hàn Bách như trở lại tại thời điểm chưa từng đính ước cùng nàng, chưa từng có quan hệ nam nữ khắng khít, giống như giữa hai người chưa bao giờ phát sinh bất cứ chuyện gì.

Hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, rồi tán tỉnh nàng giống như trước kia nhưng mà bây giờ hắn lại không có loại ý chí và lực lượng như lúc đó, hắn chợt cảm thấy mờ mịt. Đột nhiên hắn hiểu rõ Kiếm tâm thông minh đã bịt kín một chút xíu kẽ hở tình cảm kia của nàng rồi, tựa như đoàn tụ rồi chia lìa, cảnh giới của nàng càng thấu triệt càng viên mãn hơn so với trước.

Nàng không còn bị ma chủng của mình ảnh hưởng.

Cái này cũng không phải là nàng không còn thương hắn mà là tình yêu của nàng đã vượt ra khỏi yêu đương nam nữ thông thường, không còn truy cầu quan hệ thân thể. Điều đó có lẽ rất khó nói rõ bằng lời nhưng là một loại tình cảm càng sâu sắc, tuy nhiên lại không phải là loại hắn mong muốn.

Tinh thần họ có một mối liên hệ đặc biệt giúp cho họ không cần phải dùng lời nói cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của người kia.

Nàng nói đúng.

Hắn đã thắng, nhưng cũng bại rồi.

Chính bởi vì cố ý trợ giúp hắn chinh phục hoàn toàn bản thân mình, tu vi Tần Mộng Dao đã tiến lên một bước lớn, đạt tới cấp độ kiếm tâm thông minh đại viên mãn.

Hàn Bách cười khổ, buông tay nói: “Mộng Dao giỏi! Ta bại rồi.”

Miệng Tần Mộng Dao hiện lên nét cười yêu thương, xích vào lòng hắn nhưng không có lên tiếng.

Hai người hưởng thụ cảm giác say mê do đạo thai và ma chủng tiếp xúc, nhưng lần này lại không có phát sinh ham muốn xác thịt mà chỉ là một loại chìm đắm trong giao tiếp tâm thần.

Hàn Bách cũng không giống như trước đây muốn động tay động chân mà để tùy cho thân thể nàng tựa sát vào mình, yên lặng thưởng thức cảm giác say lòng người.

Tần Mộng Dao chậm rãi tách ra, đôi mắt rạng ngời, thánh khiết chớp nhẹ, dịu dàng nói: “Mộng Dao muốn Hàn lang hiểu rõ rằng nàng rất cảm kích chàng đã cho nàng biết được tư vị của ái tình, mà nàng cũng vĩnh viễn xem chàng là chồng mình. Đã rõ chưa? Hàn lang tuyệt vời của ta!”

Hàn Bách thở ra một hơi thật dài rồi cười ha hả nói: “Nghĩ không hiểu cũng không được, ai biểu ta tiếp thu hết tin tức từ tâm linh nàng truyền qua làm chi.” Tiếp đó cười vui vẻ nói: “Xong xuôi mấy chuyện ở nơi đây rồi thì Mộng Dao sẽ đi đâu chứ?”

Tần Mộng Dao nhẹ nhàng mỉm cười,dịu dàng nói: “Đương nhiên là về Từ hàng tịnh trai rồi, từ nơi đó tới thì về lại nơi đó thôi. Rảnh rỗi hãy tới thăm người vợ nhỏ này của chàng.” Rồi nàng lấy từ trong lòng ra một cái phong bì đưa cho hắn, nói: “Đây là thư sư phụ viết đưa cho thiếp trước lúc lâm chung. Nghe nói còn có hai cái, một cho sư tỉ, một gửi Bàng Ban.”

Hàn Bách mù mờ nhận lấy phong thư, trên bì có mùi thơm cùng hơi nóng cơ thể của Tần Mộng Dao, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao thư vẫn còn chưa bóc?”

Tần Mộng Dao bình thản nói: “Lá thư này do chính tay Liễu Tận thiền chủ giao cho thiếp, lúc đó thiếp sợ ảnh hưởng đến việc song tu của chúng ta nên kìm chế cất lại xem sau, bây giờ lại tránh không muốn xem nữa. Thiếp coi nó như một lễ vật rất quý giá gửi tặng Hàn lang, tùy chàng định đoạt.”

Hàn Bách nhét thư vào trong áo, bật cười nói: “Mộng Dao đã đem lễ vật quý giá nhất tặng ta! Nó có thể làm một vật rất tốt để nhớ lại những ngày tươi đẹp. Đúng rồi, ta thực sự lúc nào cũng có thể tới tịnh trai thăm nàng phải không? Đừng đến lúc đó lại lấy lí do nhốt mình tĩnh tu để trốn ta đấy nhé! Nếu vậy ta sẽ phá cửa mà vào đó!”

Tần Mộng Dao lườm hắn một cái, hơi sẵng giọng: “Cái chàng này nha! Người ta sao nỡ đối xử với chàng như vậy chứ!” Rồi nàng mỉm cười nói tiếp: “Xuất thế mà nhập thế, nhập thế mà xuất thế, có được Hàn lang, quả thực Mộng Dao thấy chuyến đi này không tệ. Sau khi về trai, Mộng Dao sẽ không đặt chân vào trần thế nữa, tâm nguyện quốc thái dân an của sư phụ sẽ do phu quân của Mộng Dao tiếp tục hoàn thành. Hàn lang phải nhớ kĩ, Mộng Dao mãi là người vợ nhỏ bé của chàng, thân thể của nàng chỉ thuộc về một người mà thôi.”

Hàn Bách cười khổ: “Không biết có phải vì ảnh hưởng của đạo thai mà nàng đưa vào trong cơ thể ta hay không, bây giờ ta cảm thấy quan hệ như thế này càng tuyệt vời hơn, tinh thần tốt chưa từng có. Được! Nhưng Mộng Dao phải hứa với ta, phải trực tiếp nói lời từ biệt rồi mới được về Tịnh trai. Trước khi đi chí ít cũng phải có một nụ hôn thật lâu, hoặc để cho tay của ta không quy cũ một chút, nếu không, bằng cách nào ta cũng kéo nàng lại cho bằng được.”

Tần Mộng Dao thấy hắn lại chứng nào tật nấy thì không giận mà vui, trìu mến đưa tay vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên miệng hắn rồi nói: “Mộng Dao nhớ rồi!” Tiếp theo, nàng như có thâm ý mà nói: “Tiễn chàng ngàn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay, Mộng Dao đưa chàng đến nơi đây!”

Hàn Bách ngửa mặt lên trời cười ha hả, lại đưa tay nhéo má nàng một cái rồi sảng khoái rời đi, không ngoái đầu nhìn lại.

Đôi mắt đẹp của Tần Mộng Dao sáng lên dõi theo, cho đến khi bóng hắn biến mất ở cuối vườn hoa nàng mới nở ra một nụ cười ngọt nào không thể tả.

- ---- oOo -----

Phương Dạ Vũ theo Bàng Ban rời khỏi sân nhà, từ cửa sau đi lên núi Kê Lung ở sau trang viên, nhằm nơi núi rừng thăm thẳm không có nhà cửa, bóng người, chỉ có cảnh tuyết mùa đông đẹp mê người. Ở chỗ xa xôi phía bên trái, lúc thì thấy Quỷ vương phủ thấp thoáng, khi thì là cảnh tượng thành thị tuyệt đẹp dưới trời tuyết trắng.

Sắc mặt Bàng Ban bình tĩnh, tràn đầy dáng vẻ ung dung, thoải mái bước dạo núi rừng. Ông ta bình thản cười nói: “Ân Tố Thiện giống như một con ngựa hoang sổ lồng, để khống chế được nàng cần phải có thủ đoạn đặc biệt, nhưng nghìn vạn lần không được thực sự yêu thương nàng, chỉ nhìn mắt nàng là biết nàng ta sẽ không thích thú bất cứ thứ gì đã được tới tay.”

Phương Dạ Vũ nói: “Dạ Vũ biết! Cô nàng này cực kì giảo hoạt, cố ý treo Hàn Bách ở trên miệng nhằm khiêu khích cho con đố kị, chiều chuộng nàng, sốt ruột vì nàng.”

Bàng Ban vui vẻ gật đầu: “Không hổ là đồ nhi của Bàng mỗ, yêu nhiều hận cũng nhiều, đó là đạo lý không thay đổi từ xưa tới nay. Phật Thích Ca dạy người tất cả đều là hư vô chính là hiểu rõ nổi khổ bị chìm trong tình đời. Muốn bỏ khổ được vui chỉ có một cách đó là vong tình. Mà tình là đến từ nhục thân nên chỉ có quên đi nhục thân thì mới được.”

Phương Dạ Vũ nhớ tới Tần Mộng Dao, lòng buồn bã không cất tiếng.

Một lát sau hắn mới nói: “Vừa rồi Sư tôn nói với Lý lão sư trong cung còn có cao thủ lợi khác, không biết là chỉ người nào? Phải chăng là Đan Ngọc Như của Thiên Mệnh giáo.” Tiếp đó than thở: “Nữ nhân này thực là lợi hại, chúng ta chỉ vừa mới từ chỗ sư huynh mà biết được phía sau Hồ Duy Dung có bà ta làm chỗ dựa. Lần này, kế hoạch đối phó Chu Nguyên Chương của Hồ Duy Dung chắc hẳn cũng do chính tay bà ta làm ra. Việc này con chưa có cơ hội bẩm báo với sư tôn.”

Bàng Ban bình tĩnh nói: “Nhìn qua thì hẳn là bà ta rồi. Chỉ có ma công đến mức độ của bà ta mới có thể khiến ta sinh ra cảm ứng.” Ngay sau đó hai mắt ông ta sáng lên: “Con cảm thấy sư huynh như thế nào?”

Phương Dạ Vũ biến sắc, ngạc nhiên hỏi: “Lăng sư huynh có điểm gì không thích hợp sao?”

Lúc này hai người đi tới một chòi nghỉ mát gần đỉnh núi. Sau khi ngồi xuống, Bàng Ban hiện lên vẻ hồi ức, thở dài nói: “Năm đó Khoách Khuếch, sư phụ của Lý Xích Mi bị Quỷ vương đánh bị thương, nguy hiểm đến tính mạng thì kêu người đưa mình đến gặp vi sư, cầu vi sư ra tay đối phó Chu Nguyên Chương, nếu không Đại Mông có thể gặp họa diệt tộc.” Ông ta ngừng lại, thở dài vô cùng bùi ngùi rồi nói tiếp: “Khoách Khuếch là một trong số mấy người mà vi sư coi trọng, nhìn thấy hắn như vậy vi sư không khỏi xúc động, cũng vì điều này mà vi sư đã thu hai đồ đệ các con.”

Trong lòng Phương Dạ Vũ rất cảm kích, nếu không có Bàng Ban, hắn có thể vẫn chỉ là một người bình thường mà không phải như bây giờ là lãnh đạo quần hùng tranh giành thiên hạ với Chu Nguyên Chương.

Lăng Nghiêm càng là người trác tuyệt mà Bàng Ban hao hết tâm lực đào tạo ra. Tính cách y thâm trầm, không lộ tài năng. Tại trong triều đình, luận về võ công, mặc dù xếp sau Yến vương, Lam Ngọc nhưng Phương Dạ Vũ biết là do y cố tình như thế, còn thực tế thì Lăng Nghiêm tuyệt đối không kém hơn hai người kia.

Lăng Nghiêm không phải là người Mông mà là hậu nhân của một tướng lĩnh đi theo Chu Nguyên Chương năm đó, vì người này làm Chu Nguyên Chương tức giận nên trong một chiến dịch Chu Nguyên Chương cố ý không phái viện quân để mặc cho hắn đánh nhau đến chết. Bàng Ban dựa vào chuyện đó mới thu Lăng Nghiêm làm đồ đệ rồi cho y nằm vùng.

Thần sắc Bàng Ban bình tĩnh trở lại, bình thản nói: “Mỗi người đều vì lợi ích và lí tưởng của mình mà phấn đấu, sư huynh của con đâu có ngoại lệ?”

Phương Dạ Vũ chấn động, thất thanh hỏi: “Phải chăng ý sư tôn là sư huynh cấu kết với Đan Ngọc Như, phản bội chúng ta?”

Bàng Ban ngửa mặt lên trời cười một tràng dài rồi nói: “Không có ai so với ta có thể biết rõ hơn tài trí và võ công sư huynh của con, dù Đan Ngọc Như có ba đầu sáu tay có thể che giấu hắn trong nhất thời cũng không thề lừa được hắn trong hai mươi năm.”

Mắt Phương Dạ Vũ ánh lên vẻ sắc lạnh, bình tĩnh nói: “Để Dạ Vũ tìm sư huynh tới đây để sư tôn hỏi cho rõ ràng.”

Bàng Ban tựa như không có gì, mỉm cười nói: “Cứ để hắn tự tới gặp vi sư! Nếu không thì dù hắn có trốn dưới giường Đan Ngọc Như, hắn cũng không giữ được cái mạng mình.”

- ---- oO -----

Bên trong Nguyệt tạ, các nhân vật chủ chốt của Nộ Giao bang ngoại trừ Lãng Phiên Vân đều đã đến đông đủ, chỉ có Phong Hành Liệt là người ngoài.

Yến vương bước vào trong Nguyệt tạ, mọi người lập tức đứng lên đón chào. Sau một hồi chào hỏi xã giao, Lăng Chiến Thiên dùng một động tác rất có hàm ý để mời Yến vương ngồi xuống.

Ngồi xong, Thượng Quan Ưng đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta có thể toàn lực trợ giúp Yến vương đối kháng Đan Ngọc Như cũng như tranh đấu giành thiên hạ cho ngài, sau khi xong việc chúng ta sẽ giải tán Nộ Giao bang và Tà Dị môn. Ý Yến vương như thế nào?”

Yến vương hơi kinh ngạc nói: “Đại ân này không thể nào dùng lời cảm tạ hết được. Tương lai, nếu bản vương đăng lên đế vị, chắc chắn sẽ luận công ban thưởng, nếu như nuốt lời sẽ không sống lâu, chết tha hương.”

Lăng Chiến Thiên cười nói: “Tốt! Thẳng thắn, rõ ràng. Chỉ có điều thảo dân sơn dã nào có thích gì bổng lộc triều đình, ‘luận công ban thưởng’ thì không cần.”

Yến vương là nhân vật kiêu hùng liền đứng lên vái chào: “Vậy chúng là bằng hữu, dù tương lai bản vương có là hoàng đế Đại Minh thì chúng ta cũng không cần làm lễ quân thần, sau này trong quý bang, ai ở lại thì ở, không ở lại bản vương cũng bảo đảm mọi người cùng con cháu mãi hưởng hạnh phúc.”

Mọi người đứng lên đáp lễ.

Thích Trường Chinh bật cười nói: “Thật là gọn gàng, chỉ mấy câu nói đã giải quyết xong một chuyện phức tạp như vậy rồi.”

Yến vương thở dài nói: “Người có thể giúp bản vương trong lúc hoạn nạn, không phải bằng hữu thì còn là gì? Vì báo đáp chư vị, bản vương sẽ toàn tâm thống trị thiên hạ.”

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy đồng ý, đó không phải là bọn họ rất tin tưởng vào lời nói của Yến vương mà là bội phục hắn ta đã nắm bắt được tầm quan trọng cũng như nguyên nhân mà Nộ Giao bang giúp hắn ta giành chính quyền từ đó đã có một lời hứa hẹn phù hợp.

Yến vương lại quay qua Phong Hành Liệt, thành khẩn nói: “Nếu như bản vương đăng lên ngôi vị, tất sẽ trợ giúp Phong huynh xây dựng lại Vô Song quốc. Nếu có trái lời ta sẽ chết không được bình yên!” Trong một thời gian ngắn, hắn đã liên tiếp lập ra hai lời thề độc.

Phong Hành Liệt thầm nghĩ năm đó nhất định Chu Nguyên Chương cũng phong độ khí phách như hắn ta bây giờ nên mới khiến người khác bán mạng vì lão. Mặc dù biết rõ như thế nhưng lời của Yến vương cũng thật khiến cho người ta bằng lòng, hắn vui vẻ nói: “Không cần nói lời khách sáo nữa, tình thế hiện tại của chúng ta chỉ có hại không lợi, Yến vương có tính toán gì không?”

Mọi người đều hiểu ý tứ của hắn.

Thông qua Doãn, Đan Ngọc Như có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận toàn bộ quyền lực của Chu Nguyên Chương còn Yến vương chỉ có một tỉnh, cho dù có thêm Nộ Giao bang và Tà Dị môn thì lực lượng vẫn còn cách Đan Ngọc Như một đoạn rất xa.

Yến vương mời mọi người ngồi xuống hết rồi mình mới ngồi xuống, tiếp đó nhìn Địch Vũ Thời nói: “Trong suốt đời bản vương chưa bao giờ trải qua quãng thời gian như thế này, vừa hoang mang, lo sợ vừa cảm giác có sức lực nhưng không thể thi triển, Địch tiên sinh là trí giả nổi danh trong lòng bản vương đã lâu, không biết có thể chỉ giáo không?”

Địch Vũ Thời thầm nghĩ ngươi thật là biết cách khai thác giá trị của người ta, nâng ta lên trời như vậy ta muốn không nỗ lực cũng không được, liền khiêm nhường một hồi rồi nói: “Tình thế bây giờ rất rõ ràng, trước hết phải chạy khỏi kinh đô và phải càng nhanh càng tốt, nếu không lệnh tôn vừa mất thì muốn đi đã khó lại càng khó.”

Bỗng nhiên, giọng nói ngọt ngào của Tần Mộng Dao truyền tới: Phải đi, nhất định phải đi vào đêm nay, nếu không Yến vương sẽ không còn đi được!” Tất cả mọi người chấn động, nhất loạt quay nhìn ra lối vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.