Thẩm Nhan cùng Diệp Hạo Hiên ngồi trên sô pha phòng khách, xem phim điện ảnh từ máy chiếu chiếu trên vách tường đối diện.
Cửa kính sát đất bị bức màn che đậy đến kín mít, âm thanh phát ra từ máy chiếu vang vọng cả căn phòng, cảm giác cũng không khác mấy so với việc đi xem phim chiếu rạp cả.
Không biết là do phim điện ảnh quá nhàm chán, hay là đùi Diệp Hạo Hiên quá thoải mái.
Thẩm Nhan nhìn nhìn, liền thuận thế đem đầu gối lên trên đùi nam nhân, ngủ.
Khi cô thức tỉnh, ánh tịch dương ngoài cửa sổ sớm đã ngả về tây, ánh nắng tươi đẹp đã trở nên nhạt màu, ngả sang màu cam ấm áp, bình lặng.
“Anh sao lại không gọi em? Hiện tại có phải đã khuya rồi hay không?”
Thẩm Nhan lười biếng ngồi dậy, nâng lên cánh tay kéo kéo eo lười, buồn ngủ ngáp một cái, sau đó lại dùng tay xoa xoa đầu tóc hỗn độn.
Áo sơ mi trắng trên người hướng một bên nghiêng lệch, lộ ra bả vai bên trái cùng xương quai xanh tinh xảo.
Phía dưới cổ áo rộng mở có thể thấy khe vú như ẩn như hiện, một đôi chân trắng nõn thon dài, từ bên ngoài vạt áo sơmi kéo dài ra.
Thật gợi cảm!
Diệp Hạo Hiên cảm thấy bộ dáng Thẩm Nhan giờ phút này, so với bộ váy đỏ thẫm lần đầu tiên gặp mặt lại càng thêm gợi cảm làm người ta trầm luân.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cô không khỏi nhiễm một tầng ánh lửa, hầu kết hơi hơi lăn lộn, yết hầu có chút khô khốc.
Thẩm Nhan bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô căn bản là không có chú ý tới, biểu tình trên mặt Diệp Hạo Hiên đã xảy ra biến hóa vi diệu, mà là sốt ruột hoảng hốt đứng dậy cầm lấy di động nhìn, “Nha! Đều 5 giờ chiều! Em phải nhanh về nhà đi thôi, bằng không bọn họ lại không cho em sắc mặt tốt!”
“Em không cần quá sốt ruột, anh lái xe đưa em về nhà, so với tàu điện ngầm thì nhanh hơn rất nhiều.
”
Diệp Hạo Hiên mạnh mẽ ngăn chặn dục hỏa vừa mới bốc cháy lên trong nội tâm, giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ.
Sau đó, hắn xoay người lên lầu, từ tủ quần áo lấy ra một túi mua hàng nho nhỏ, đưa cho Thẩm Nhan nói: “Lúc đi công tác có đi ngang qua, nhớ tới em, liền đi vào mua cho em một bộ quần áo, em thử xem xem có thích hay không.
”
“Oa! Anh sao lại mua quần áo cho em a?!”
Thẩm Nhan vui sướng tiếp nhận túi mua hàng màu trắng có ấn logo Chanel.
Nhưng ngược lại, đáy mắt cô trào ra một tia phiền muộn, bĩu môi nói: “Anh mỗi lần đều đưa cho em lễ vật quý trọng như vậy, nhưng em lại không có tiền đưa cho anh đồ vật nào đáng giá, việc này sẽ làm cho em rất có gánh nặng tâm lý.
”
“Anh lại không thiếu thứ gì, lại nói tới, anh không cần lễ vật gì quý giá, chỉ cần em.
”
Ánh mắt Diệp Hạo Hiên ôn nhu nhìn Thẩm Nhan, duỗi tay sủng nịch sờ sờ đầu cô, khóe môi giơ lên một nụ cười ôn nhuận.
“Vậy được rồi! Một khi đã như vậy, em đây liền cung kính không bằng tuân mệnh! Ha ha ha…”
Thẩm Nhan lòng tràn đầy vui mừng đi vào trong phòng vệ sinh, thay chiếc váy ngắn màu đen mà Diệp Hạo Hiên đưa cho cô.
Váy thực vừa người, đem vòng éo con kiến của cô lộ ra hoàn toàn, chỗ bả vai là được thiết kế bất quy tắc, một bên là đai đeo, mặt khác một bên là lá sen nhỏ bé, trong ưu nhã mang theo tia gợi cảm.
“Rất đẹp!”
Ánh mắt Diệp Hạo Hiên mỉm cười tinh tế đánh giá Thẩm Nhan, đồng thời cũng vì ánh mắt thẩm mỹ của chính mình mà cảm thấy có chút tự đắc.
“Em cũng cảm thấy rất đẹp! Bất quá tổng thể nhìn có vẻ có điểm thành thục, cùng phong cách ăn mặc ngày thường của em hơi có điểm bất đồng.
”
Thẩm Nhan cúi đầu nhìn nhìn chiếc váy trên người mình, sau đó duỗi tay kéo cánh tay Diệp Hạo Hiên, nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: “Bất quá, em mặc như vậy khi cùng anh đứng chung một chỗ lại rất xứng đôi, hắc hắc…”
“Chúng ta vốn dĩ đã rất xứng.
”
Diệp Hạo Hiên cúi đầu ở trên trán Thẩm Nhan nhẹ nhàng ấn liên tiếp mấy cái hôn, sau đó kéo cô cùng nhau ngồi vào trong xe, đánh xe hướng tiểu khu nhà cô chạy đến.
Chiếc Land Rover màu đen mới vừa ở cửa tiểu khu dừng lại, Diệp Hạo Hiên còn không kịp xuống xe cùng Thẩm Nhan từ biệt, liền thấy Khương Bích Vân bước nhanh hướng phía hắn chạy tới.
.