Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 29: Chương 29




Thẩm Nhan một cái tát đi xuống, trên má Khương Bích Vân lập tức xuất hiện năm ngón tay ấn.

“Mày… Mày… Mày cư nhiên dám đánh tao?!”

Từ nhỏ đến lớn chỉ có Khương Bích Vân khi dễ Thẩm Nhan, không có Thẩm Nhan khi dễ Khương Bích Vân.

Bởi vậy, Khương Bích Vân bị Thẩm Nhan đánh một cái tát, như là chịu ủy khuất cực lớn, lập tức khóc ra tiếng, “Chờ ba mẹ trở về khẳng định sẽ mắng mày!”

“Vậy chị đi nói a! Đem tất cả những chuyện chị làm đều một năm một mười nói ra!” Thẩm Nhan bắt lấy nhược điểm Khương Bích Vân, bởi vậy căn bản là không sợ cô ả.

“Mày…”

Khương Bích Vân tự biết đuối lý, lại tiếp tục cùng Thẩm Nhan cứng đối cứng người có hại chung quy vẫn là mình, cô ta cứ như vậy bụm mặt xám xịt lui đi ra ngoài.

Chờ Thẩm Văn Bân cùng Triệu Quyên tan tầm về nhà, Khương Bích Vân sớm đã đem tàn cục trong nhà quét tước sạch sẽ, chút nào cũng đều nhìn không ra mấy giờ trước dấu vết nhiều người vận động.

Hai vợ chồng vừa vào cửa, Khương Bích Vân lập tức liền phác gục trong lòng ngực Triệu Quyên khóc đến khóc không thành tiếng, thêm muối thêm dấm vặn vẹo chân tướng sự thật, làm trò trước mặt Thẩm Văn Bân tố cáo Thẩm Nhan.

Triệu Quyên làm mẹ kế, cho dù lại đau lòng con gái ruột của mình, cũng sẽ không làm trò trước mặt Thẩm Văn Bân nói Thẩm Nhan không phải.

Cô làm bộ làm tịch mắng Khương Bích Vân, làm Khương Bích Vân làm chị phải nhường em gái, còn nói chị em hai người mâu thuẫn cũng không có gì ghê gớm.

Thẩm Văn Bân thấy thế, trong lòng càng thêm hổ thẹn.

Kết quả là, hắn lập tức đem Thẩm Nhan từ trong phòng kêu lên, ở trước mặt hai mẹ con kia, lời lẽ nghiêm khắc chất vấn nói: “Con vì cái gì đánh chị gái con?!”

Thẩm Nhan nghe thấy cái từ chị gái này, đều không kìm được cảm thấy một trận ác hàn, cô khinh thường nhìn Khương Bích Vân liếc mắt một cái, xụ mặt trả lời nói: “Cô ta tự mình làm chuyện không biết xấu hổ, còn cần con tới nói cho người sao?!”

“Mày… Mày… Mày… Ngậm máu phun người! Tao nào có làm chuyện gì không biết xấu hổ? Mày nhưng thật ra nói ra làm ba mẹ nghe một chút.

Khương Bích Vân biết Thẩm Nhan cũng không có chứng cứ, cô ta tự nhiên không chịu thừa nhận.

Vì làm Thẩm Văn Bân đứng ở phía mình, Khương Bích Vân ủy khuất bài trừ hai giọt nước mắt nói: “Ba, mẹ, con là thật sự không biết nơi nào chọc tới em gái, cho nên em ấy thế nhưng đối với con như vậy.

Thẩm Nhan nhìn Khương Bích Vân cười lạnh một tiếng, “Chuyện chị làm, nói ra tôi cũng đều ngại ô uế miệng!”

“Mày… Ô ô ô…”

Khương Bích Vân bị tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng cô ta vì tranh thủ sự đồng tình của cha mẹ, không có tiếp tục cùng Thẩm Nhan tranh chấp, mà là ghé vào trong lòng ngực Triệu Quyên khóc lóc nỉ non.

Thẩm Văn Bân làm việc cả ngày, trở về nhìn đến trò khôi hài này, đầu đều ong ong, hắn chỉ nghĩ nhanh lên kết thúc trò khôi hài, liền trừng mắt nhìn Thẩm Nhan lạnh giọng nói: “Đi! Cùng chị con xin lỗi!”

“Con không sai, dựa vào cái gì muốn con cùng cô ta xin lỗi?!”

Thẩm Nhan thấy Thẩm Văn Bân thiên vị Khương Bích Vân như thế, trong lòng càng thêm tức giận, cô quật cường không phục.

“Ba lặp lại lần nữa, đi xin lỗi!”

Thẩm Văn Bân phảng phất đã mất đi kiên nhẫn, mà lúc này Khương Bích Vân đúng lúc tăng lớn tiếng khóc, làm cho Thẩm Văn Bân càng thêm giận chó đánh mèo với Thẩm Nhan.

“Con không!”

Thẩm Nhan nhìn Thẩm Văn Bân, trong lòng ủy khuất cực kỳ, hốc mắt cô không khỏi ửng hồng, đây là lần đầu tiên cô chính diện cãi lời của hắn.

Thẩm Văn Bân thấy thế, cảm thấy uy quyền của người làm cha đã chịu uy hiếp cùng khiêu chiến.

Làm cho hắn cảm thấy thực không có mặt mũi, vì thế, hắn giơ lên tay, hung hăng mà đánh Thẩm Nhan một cái tát.

Thẩm Nhan đầu tức khắc bị đánh đến nghiêng một bên, tai trái ầm ầm vang lên, trên má trắng nõn xuất hiện rõ ràng năm ngón tay, má trái nhanh chóng sưng đỏ, cô bị đánh đến nửa ngày không phục hồi tinh thần.

Sau một lúc lâu sửng sốt.

Cô mới che lại nửa bên mặt, hồng vành mắt, thất vọng lại bi thương nhìn Thẩm Văn Bân một cái, sau đó đổi giày liền chạy ra ngoài cửa.

Cô lang thang không có mục tiêu, ở bên đường đi tới, chiều càng ngày càng tối.

Cô căn bản là không biết muốn đi đâu, có thể đi nơi nào.

Giống như toàn thế giới đều vứt bỏ cô, cô lẻ loi cô đơn như người tìm không thấy đường về nhà.

Nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, nghĩ đến ủy khuất từ nhỏ đến lớn đã chịu, nghĩ đến bà nội đã qua đời, cô rốt cuộc không khống chế được, cứ như vậy không coi ai ra gì khóc lên, càng khóc càng khó coi, càng khóc càng lớn tiếng.

Người qua đường chung quanh thấy thế, đều sôi nổi nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một đạo tia chớp, ngay sau đó, một đạo tiếng sấm vang dội lướt qua phía chân trời.

“Trời mưa! Mưa to a!”

Xôn xao, hạt mưa từ không trung dày đặc rơi xuống, gió càng lúc càng lớn.

Trên đường người đi đường sôi nổi chạy mau tìm chỗ trốn, mà Thẩm Nhan lại dường như không có cảm giác được trời mưa, như cũ thong thả hướng phía trước bước đi, nước mắt trên mặt cùng nước mưa giao hòa bên nhau.

Rầm rập…

Hai cái lôi điện liên tiếp lướt qua phía chân trời, sắc trời hoàn toàn ám trầm xuống biến thành mưa to tầm tã.

Thẩm Nhan đầu tóc cùng quần áo trong khoảnh khắc ướt đẫm toàn bộ, cô bị xối như gà rớt vào nồi canh.

Không biết đã đi bao lâu, cô cảm giác rốt cuộc đi không được nữa, liền ôm đầu gối ngồi xổm bên đường cái, không tiếng động mà nhúc nhích bả vai.

Tích tích tích …

Một chiếc Land Rover màu đen ngừng ở trước mặt Thẩm Nhan, cô ngẩng đầu, liền thấy một người cầm dù, trong mưa to hướng cô chạy tới ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.