Phục Hưng

Chương 9: quyết chiến.




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân “Xoẹt.....AAAAAAA”

Một đao chém bay cánh tay phải của tên lính Chiêm Thành đối diện, tiện thể bồi cho hắn luôn một đá ngã xuống sông, Đại Hải lao lên phía ván cầu.....

“Phựt.....AAAAA”

Tên lính Chiêm dữ tợn đang nhảy từ ván cầu xuống bỗng ngã vật, ôm chân hét thảm thiết. Chân phải y vừa bị chém cụt, máu tuôn xối xả. Đâm vào ngực y thêm một nhát, không rút đao ra, Đại Hải lấy hết sức mình, nâng lên tấm ván cầu rồi hất mạnh xuống sông, mấy tên lính Chiêm đang chạy sang bỗng mất thăng bằng , lao ầm xuống nước, ngấp ngói mấy cái rồi chìm nghỉm....Khắp nơi là cảnh chém giết, quân Chiêm đông như kiến cỏ, giết mãi không hết. Tên này vừa chết, tên khác lao lên thế chỗ ngay, chúng càng đánh càng hăng máu, quân Đại Việt co cụm lại chống đỡ và bắt đầu có dấu hiệu tan tác, không ít thuyền chiến đã rơi vào tay giặc.......Thuyền thuyền sát lại với nhau, dần dần không cần cả ván cầu, chỉ cần nhảy một phát là qua thuyền đối địch, trận chiến càng thêm kịch liệt.

“TRỤ VỮNG.....HẤT BỎ VÁN CẦU ĐI, KHÔNG CHO CHÚNG NÓ SANG”

“GIẾT CHÚNG NÓ......KHÔNG MUỐN LÀM MỒI CHO CÁ THÌ GIẾT HẾT CHÚNG NÓ”

Đã hơn 30 phút kể từ khi 2 quân va chạm, quân Đại Việt tuy ít người yếu thế hơn nhưng vẫn gan lì chống đỡ lại đợt tấn công như vũ bão của người Chiêm..hàng trăm hàng ngàn người đã chết....nước sông đổi sang màu đỏ, xác người nổi lềnh bềnh cùng những mảnh gỗ vụn....

“Hừm...còn gan lì chống lại à...quân bay đâu, toàn quân tiến lên, sát quang lũ quân Việt này cho ta”

Chế Bồng Nga cau mày nhìn trận thủy chiến đang diễn ra trước mắt, chỉ một nhánh quân nhỏ nhoi mà dám cả gan chống lại quân đội tinh nhuệ của y. Phải giết sạch lũ người này, cho Đại Việt biết rằng, quân Chiêm không phải thứ gà đất chó sành gì. Số thuyền còn lại của quân Chiêm từ từ tiến đến, theo sau là lũ phản quân của Trần Nguyên Diệu, lũ này từ nãy giờ vẫn chưa tham chiến......Do chúng không muốn người Việt giết người Việt ư??? Hừ, còn lâu, là do Trần Nguyên Diệu không muốn tổn thất lực lượng của y, làm pháo hôi cho quân Chiêm mà thôi......quân đội trong tay mới cho y vốn để nói chuyện với Chế Bồng Nga, để trở thành vua, mất chúng, y sẽ không còn gì cả.....

Nhìn số chiến thuyền của quân Chiêm đang tiến đến, quân sĩ Đại Việt vốn sĩ khí đã thấp nay càng mất đi tinh thần chiến đấu, không ít người đã nhảy xuống sông bơi đi, hòng thoát khỏi trận chiến, nhưng những kẻ hèn nhát đó chỉ trở thành mồi ngon cho xạ thủ Chiêm Thành mà thôi.......Nhìn chiến thuyền xanh lục của Chế Bồng Nga đang tiến đến, chân mày của Vũ Đại Hải cuối cùng cũng dãn ra, mặt hắn tươi tỉnh lên một chút....Cuối cùng cũng tiến đến à, Hải Triều hôm nay sẽ là mồ chôn của Chế Bồng Nga

“Anh em theo ta giết, giết giặc may ra còn có đường sống, chạy chỉ có con đường chết. Nhanh, viện quân mau tới rồi”

Ai binh tất thắng, chứng kiến số phận của những kẻ đào ngũ, binh sĩ Đại Việt biết rằng có chạy cũng không thể thoát, chỉ còn nước chiến đấu đến cùng thôi, mong sao viện binh mau tới. Nếu không thì.....tất cả sẽ chôn ở đây, chính xác mà nói là chìm ở đây, đến xác cũng không nguyên vẹn......Quân sĩ Đại Việt trở lên điên cuồng như bầy dã lang bị dồn đến đường cùng, lao đầu vào chém giết quân Chiêm, không lo lắng cho tính mạng của mình. Mọi thứ được sử dụng làm vũ khí, không ít người đã dùng răng của mình để cắn xé quân thù......những tên Chiêm quân to lớn hung hãn không ai địch nổi, nay bị người lính khắp người đều là vết thương ôm lấy, lao cả xuống sông. Có chết cũng kéo theo cái đệm lưng.....giết 1 thằng huề, giết 2 thằng có lời.....

Cảnh chém giết máu me kích thích con dã thú trong Chế Bồng Nga, y không phải kẻ chỉ biết chỉ tay năm ngón, thời trai trẻ y cũng nam chinh bắc chiến suốt mấy chục năm, kẻ thù chết trên lưỡi gươm của y không phải số ít......Nay đã già đi, nhưng sức vẫn còn dẻo dai, thanh niên đôi mươi chưa chắc đã thắng được....Y muốn chiến đấu, khát vọng chiến đấu, lưỡi gươm của y đã quá lâu rồi chưa được uống máu tươi.......Không phải y hung hăng ngạo mạn, không biết nguy hiểm, mà là bên cạnh y, hàng trăm tên thị vệ, trang bị tận răng, giáo gươm sáng loáng cho y cái tự tin đó.....Y đã đánh quân Trần không biết bao nhiêu trận, vua tôi nhà Trần nghe đến tên y đã khiếp vía, tên y dọa cho những đứa trẻ con người Việt ương bướng nhất phải nín khóc, quân đội Đại Việt thấy y là tan rã.....Sao y có thể lo sợ trước nhánh quân nhỏ bé sắp bị tiêu diệt kia được...dù chúng có chiến đấu hăng hái thế nào đi chăng nữa, cũng không thay đổi nổi kết cục làm mồi cho cá........

Đoàn chiến thuyền của Chiêm Thành chậm dãi tiến đến, quân Chiêm thấy thêm viện binh đến càng trở lên hung hãn...khi thấy đức của vĩ đại của chúng cũng tiến đến càng trở lên kích động, sĩ khí cao đến tận mây xanh, cả lũ hú hét, va đập vũ khí như đang thể hiện sự kiêu dũng thiện chiến của mình trước quốc vương.....nhưng ai biết được.....

“Oành oành....Rầm Rầm......”

Bỗng đạn đá, đạn sắt, tên nỏ từ hai bãi lau sậy bên bờ sông bắn ra như mưa, từ hai nhánh sông nhỏ bên cạnh, không biết từ đâu, từng đoàn từng đoàn chiến thuyền của quân Đại Việt lao đến, dễ phải đến hàng trăm chiếc....Nào tên, nào đá, nào bi sắt bắn ra như vãi trấu, khói mù cả một phương trời.....Tên đá như mưa chút xuống đầu đoàn thuyền chiến mới tới của quân Chiêm, khiến cho đội hình chúng hỗn loạn....không ít thuyền đã va đập vào nhau, quân Chiêm kẻ bị tên bắn chết, người bị đá đập nát, không thì bị rung lăc, hất xuống sông, chết không biết bao nhiêu mà kể......

Ngự thuyền của vua Chiêm, chiếc chiến thuyền ngoại hình không nổi bật nhưng rắn chắc nhất như được quân Đại Việt đặc biệt ưu ái....không biết bao nhiêu tên đạn đá bắn vào nó, cột buồn nát tan, khắp nơi là tên cùng đạn.....đoàn hộ vệ trang bị tận răng của nhà vua không một tên lành nặn, tấm khiên sắt, áo giáp sắt cũng không cứu chúng khỏi đầy trời tên đạn của quân Việt...và vua Chiêm...Vị vua vĩ đại cuối cùng của người Chiêm đã chết.....dù cho hộ vệ không tiếc tính mạng bảo vệ nhưng y vẫn chết, không thoát khỏi mưa tên, loạn đạn của quân Việt.......y nằm đó, máu nóng vẫn đang tuôn ra từ cơ thể y, thẫm đẫm áo choàng, mặt y còn nguyên nét kinh nghi bất định cùng không cam lòng....một đời kiêu hùng, đánh cho Đại Việt tan hoang cứ thế chết tại đây, chết tại dòng sông vô danh này...Có lẽ, cái chết của y sẽ làm cho dòng sông này được lưu truyền sử sách....Nơi đây, vị vua vĩ đại cuối cùng của Chiêm Thành đã chết, kéo theo đó là sự sụp đổ của vương triều Chăm pa.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.