Phục Hưng

Chương 56: trận chiến cuối cùng.




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Đại Hải cưỡi ngựa vọt lên trước, dẫn đầu đại quân lao thẳng về phía quân thù. Chỉ mấy nhịp thở ngắn ngửi thôi mà bao suy nghĩ ngổn ngang lướt qua đầu, từ bao giờ một thanh niên ăn no chờ chết lại biến thành vị tướng rong ruổi trốn xa trường, từ bao giờ tên thư sinh giữ gà không chặt lại trở thành tên đao phủ giết người không ghê tay vậy? Là thời đại này thay đổi hắn hay hắn vốn chính là như vậy......Không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi, mùi rơm rạ, mùi dầu mỡ cháy khét...của người và của cả động vật nữa.....còn đâu không khí tràn ngập bụi bặm xăng xe nữa.......mà....Chiêm quân trước mặt rồi!

“GIẾT!!!!!” Đại Hải hét lớn, vung tay ném mạnh ngọn giáo ra ngoài, vút qua bức tường lửa đang dần lụi tàn. Rơm rạ thêm tí dầu mỡ cháy vượng đấy, nhưng mà lụi nhanh quá.....

Mũi giáo lao vun vút với tốc độ không tưởng, đâm thẳng vào đầu con chiến tượng hung dữ phía trước. Rính đòn đau, tuy chưa chết ngay nhưng con voi nổi điên lên, hất bay tên quản tượng cùng mấy tên cung thủ đang vất vả giữ thăng bằng xuống đất, dẫm nát bét thành thịt vụn.

Ngựa cất vó bay qua đám lửa tàn, lửa chiếu sáng rọi áo giáp Đại Hải, nếu là ban đêm thì hắn không khác gì thần binh hạ phàm, tiếc rằng đây là ban ngày, lại là mùa hè nên ngoài nóng ra thì cũng không buff thêm được gì. Đại đao ra khỏi vỏ là thấy máu, tên cung thủ Chiêm Thành vừa ngã từ trên lưng voi xuống, số may không bị dẫm chết, vừa lơ mơ đứng dậy đã thành oan hồn dưới đao của hắn. Thi thể không đầu đổ ầm xuống, máu phun xối xả.

Thân binh phía sau theo lại thấy chủ tướng đại triển thần uy thì sĩ khí càng ngẩng cao, lao giáo không cần tiền ném mạnh về phía chiến tượng hay kỵ binh quân Chiêm. Tất cả đều là người thông minh, không ít kẻ dày dặn kinh nghiệm trận mạc, đều nhằm thẳng đầu voi hay ngựa mà ném, kiểu gì cũng trúng, quản tượng, kỵ sĩ phía trên may mắn lắm thì còn nguyên, còn đâu thì sẽ bị hất ngã hết, không chết cũng trọng thương.

“DỒN VOI, DỒN VOIIII!!! ĐỪNG DỪNG NGỰA LẠI!!!1” Đại Hải vừa vung đao gạt đi ngọn giáo một tên lính Chiêm đâm đến, vừa hét. Ngựa không dừng vó, hắn chạy tiến lên chém một tên lính khác, rồi cúi người cướp luôn ngọn giáo của y. Kỵ binh sau khi xung kích khối bộ binh sẽ rất nguy hiểm nếu không giữ được tốc độ, bị mắc kẹt trong biển người, với tầm cao vượt trội không khác gì bia ngắm cho bộ binh địch tới tiêu diệt. Bởi vậy hắn không dám ham chiến mà liên tục quất ngựa di chuyển. Dừng ngựa giữa trận địch đại chiến 300 hiệp cứ để Triệu Tử Long hay Quan VŨ trong phim trong truyện làm đi thôi.

Bị lửa lớn làm sợ, lại bị kỵ binh quấy rối, quân Chiêm lúng túng, chậm chạp không triển khai được trận hình hữu hiệu để phản công. Từng giây từng phút trên chiến trường đều rất quý giá, sự chậm chạp của quân Chiêm lại là thời cơ của quân Việt, bộ binh Đại Việt đã đến, tiếng hô giết vang vọng, khiến Chiêm quân phải chùn bước.

“GIẾT SẠCH BỌN CHIÊM!!!!!!!” Binh lính, dân phu gào thét nắm chặt vũ khí lao đến, thế như sấm sét muốn quét ngang trời đất. Dòng máu chiến binh của Việt tộc trong người họ lúc này đã thức tỉnh, sẵn sàng bán hành cho bất kì đội quân hay đế chế hùng mạnh nào trên thế giới.

Quân sĩ đi đầu nhảy qua tàn lửa, lao thẳng về phía mấy tên Chiêm đang ngơ ngác, triển khai chém giết, máu tươi, chân tay cụt lủn bay tứ tán, tiếng la thét, chém giết, tiếng kêu rên, binh khí va chạm, những tiếng hú quái dị như của loài dã thú.....Ai có giáo có lao thì đi săn voi, lùa voi, ai mang đao kiếm thì đi PK chân nhân, cung thủ đứng ở ngoài, liên tục bắn tỉa vào quản tượng, cung thủ trên lưng voi, những nhân vật nguy hiểm bậc nhất trên chiến trường, nếu để chúng kiềm được voi lại thì tận thế sẽ đến với quân Việt.

Chiêm quân lần này cũng không phải tay mơ hay phu dịch già yếu bị bắt cầm vũ khí, chúng đều là thanh niên trai tráng hay đàn ông trung niên, sức dài vai rộng, và đặc biệt lũ thanh niên, ở bất cứ thời đại nào cũng vậy, đều thừa thãi máu liều. Sau phút đầu bỡ ngỡ vì thế lửa cũng như đợt tấn công chớp nhoáng của kỵ binh, chúng hoàn hồn lại và lao vào chém giết, tuyệt đối không kém phía Đại Việt. Kẻ thù truyền kiếp thấy nhau là đỏ mắt, chưa kể mấy chục năm lại đây hai bên PK liên tục, vua đều chết trận, tàn sát dân chúng bình thường là không thể thiếu, hai khối bộ binh va vào nhau là triển khai tàn nhẫn quyết chiết, quyết giết sạch phía đối phương, không thương hại, không chùn tay. Những tên lính Chiêm thân mặc giáp mây, giáp tre, tay cầm song đao hay những tên cởi trần, người toàn sẹo, khua khoắng chiến phủ đều mang lại khó khăn thật lớn cho lính Việt.

Khó khăn thì khó khăn, nhưng đối diện là ai chứ, chính là Việt tộc, một dân tộc mà quá nửa thời gian tồn tại là chiến tranh, mỗi thế kỉ đều triển khai đại chiến với các triều đại hùng mạnh hơn mình hàng chục hàng trăm lần nơi phương Bắc, không thì mang gươm vào Nam mở cõi, dân tộc đó làm sao có thể chùn bước trước quân thù cho được. Chết, ai cũng sợ, nhưng hy sinh vì tổ quốc là cần thiết, một người ngã xuống, người khác lại đứng lên, tầng tầng lớp lớp, dù cho chiến binh mạnh nhất nơi thảo nguyên cũng bị mài chết chớ nói đến dăm ba tên song đao người Chiêm, hiếp yếu sợ mạnh.

“CHẾT ĐI!!!!!” tên lính Chiêm cao lớn dữ tợn cầm rìu chém mạnh vào người dân phu Đại Việt phía trước, khiến nửa bên vai y gần như đứt rời, máu tuôn như suối, mặt vặn vẹo vì đau đớn.

“GIẾT NÓ ĐI!!!!” người dân phu Đại Việt đau đớn muốn chết nhưng cắn răng nắm chặt cán rìu, không cho tên Chiêm kia rút ra, gào thét với đồng đội.

Không để hắn đợi lâu, một tên dân phu khác mặt mũi non choẹt, tay cầm giáo còn run rẩy đã lao lên, đâm ngọn giáo cùn xuyên qua hốc mắt tên lính Chiêm, khiến y chết không thể chết thêm được nữa. Hai đánh một không chột cũng què, võ vẽ dù mạnh đến đâu nhưng giữa nơi chiến địa hỗn loạn, kẻ thù khắp nơi khắp chốn, không có trận hình hay đồng đội sát cánh thì cũng sẽ chết rất nhanh, không phải ai cũng là chiến thần mà có thể lao giữa trận địch cướp đầu chủ tướng được.

Tiếng la hét chém giết dậy trời, những cảnh lấy mạng đổi mạng như người dân phu Đại Việt kia không hề hiếm lạ, đặc biệt khi đối mặt với những tên lính Chiêm hung hãn thiện chiến hơn nhiều lần, một đổi một, hay hai đổi một thì vẫn có lời. Nên nhớ họ chỉ là dân phu không qua huấn luyện, solo 1 1 chắc chắn sẽ không thắng được mấy tên lính Chiêm thiện chiến trải bao trận mạc đó, chỉ có thể lấy số đông mà đè ép. Năm xưa quân Sở mạnh mẽ thiện chiến như vậy, lấy một địch mười không phải vẫn bị Hàn Tín dùng trăm vạn quân Hán mài chết đó ư. Quân đông chưa chắc đã là tốt nhất, mạnh nhất nhưng sẽ rất có lợi thế khi đối đầu. Một đàn cừu nếu được sư tử lãnh đạo thì cũng sẽ trở lên mạnh mẽ, chớ nói đến người Việt chảy xuôi máu rồng tiên.

Chiêm quân dù mạnh mẽ hung hãn đến đâu nhưng trước đấu pháp không sợ chết của quân Việt cũng phải khiếp vía. Có tên vừa đâm xuyên ngực người lính Việt, giáo chưa kịp rút ra đã bị cả chục ngọn giáo khác đâm thành nhím. Có người lính Việt bị chém trọng thương, ngã ra đất vẫn cố ôm ghì lấy chân tên lính Chiêm, tạo cơ hội cho đồng bạn kết liễu kẻ thù, rồi hàng trăm hàng nghìn người khác sẵn sàng xả thân đỡ đường đao mũi kiếm của lính Chiêm, cốt hòng giành lấy 1 2 giây quý giá cho đồng đội.....những người con Đại Việt như thế đó, khi hòa bình họ là những anh nông dân chân chất, hiền lành như cục đất....nhưng trong chiến tranh họ lại là những chiến binh kiêu dũng thiện chiến nhất, khiến bất cứ kẻ thù nào cũng phải kiêng dè khiếp sợ khi đối đầu....

Dĩ nhiên, có người dũng cảm ắt có kẻ nhát gan, đó là lẽ tự nhiên, không ít dân phu hay binh lính Đại Việt thấy cảnh chém giết sợ hãi bủn rủn chân tay, không cầm chặt nổi vũ khí. Có người sau phút đầu bị dọa sợ, cố lấy lại tinh thần lao vào quyết chiến, có kẻ thì vứt vũ khí ôm đầu, mong sự khoan thứ từ quân Chiêm, buồn cười thay, những kẻ đó sẽ chỉ nhận được lưỡi đao vô tình mà thôi, hoặc nhận được bàn chân voi to tướng, hay bị giẫm đạp chết trong loạn quân. Giữa chiến trường ác liệt ngồi ôm đầu thì âu cũng khó mà sống nổi. Còn kẻ nào vứt vũ khí chạy trốn về phía sau thì sẽ bị kết liễu bởi chính những người lính chấp pháp Đại Việt. Họ chấp nhận sự hèn yếu của bọn hắn nhưng không chấp nhận đào binh, ảnh hưởng đến quân tâm, sĩ khí, những kẻ đó, chết vạn lần không hết tội.....Buồn thay, số đào binh cũng không phải ít, và bọn chúng đều phải phơi thây nơi đây, thành oan hồn dưới đao đồng đội, bị người đời phỉ nhổ.

Cuộc chiến tiếp tục đến chạng vạng, Chiêm quân hết đợt này đến đợt khác lao đến tấn

công, càng ngày càng nhiều, có vẻ như đại quân quân Chiêm đã đến. Dẫu vậy, quân Việt cũng quyết tử chiến không lùi, thanh đao ngọn giáo trên tay đã trĩu nặng nhưng không ai buông bỏ, lấy hết sức mà chặt chém quân thù, giờ phút này đã không có khái niệm đào binh nữa rồi, không ai có sức chạy trốn , cũng không ai buồn chạy. Binh sĩ chấp pháp cũng đã từ bỏ chặn hậu, lao lên tuyến đầu tác chiến, cung thủ không giương nổi cung nữa, cũng đã rút đao lên trợ chiến, chỉ còn nỏ binh phía sau, dù tay xước xát đầy máu vẫn cố kéo giường nỏ, nắp tên nắp lao bắn về phía quân thù, xe nỏ thì ngày càng ít, đa phần đều đã hỏng hóc do thời gian dài sử dụng chiến đấu.....Cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu, 3 ngày 3 đêm hay vô tận? Không ai biết, Chiêm quân không biết, quân Việt lại càng không, họ chỉ biết lao vào nhau mà chém giết thôi......

Từ đầu trận đến bây giờ, có không ít tàn binh quân Việt từ phía trước rút về cũng tham gia chiến đấu cùng hậu quân, dễ đến cả vạn người. Trận chặn hậu này lại trở thành cuộc quyết chiến giữa hai quân Việt-Chiêm. Trận hình từ lâu đã tán loạn, hai quân xen lẫn nhau chém giết, người ngựa, voi chiến chết không biết bao nhiêu mà kể, máu tươi nhuốm đẫm đại địa, trên trời chim ăn xác thôi càng ngày càng nhiều, bay qua bay lại từng đám như mấy đen nặng nề. Khói lửa, tiếng la hét, máu tươi,....khung cảnh như ngày tận thế, là trận chiến cuối cùng của thế giới......Giờ chỉ còn chờ xem, ai là người kiên nhẫn đến cuối cùng, Chiêm hay Việt.!!!!!

“TÙUUUUUUUUUUUUU” Từ phía sau, tù và rúc lên từng hồ,i từng hồi dài, thê lương, phần nào át đi tiếng chém giết nơi xa.

Quân Chiêm như được đặc xá, lũ lượt lui lại phía sau, là lui lại chứ không phải rút chạy, chúng lui lại từ từ, quân Việt cũng không đuổi đánh, thật ra là không có sức để đuổi đánh nữa. Cả vạn người cứ đứng vậy, tay vẫn cầm chặt binh khí, lặng lẽ như những bóng ma giữa chiến trường, lẳng lặng nhìn Chiêm quân dìu dắt nhau lui lại, không khí tĩnh mịch, chỉ còn tiếng đàn chim quang quác trên cao.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.