Phục Hưng

Chương 37: hoạch định.




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trăm nhà vui, trăm nhà buồn nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không ai mãi có thể chìm đắm trong vui sướng hay đau buồn được.

Trận chiến này hay đúng hơn là chiến dịch diệt phỉ lần này, có gần 400 người ngã xuống, hàng chục người khác thương tật vĩnh viễn, phải ra khỏi quân ngũ.

Ở thời phong kiến, thương binh liệt sĩ sẽ được cấp một khoản tiền nho nhỏ để trang trải cuộc sống, cùng miễn phú thuế dăm ba năm….Nếu quân địch chiến thắng, diệt quốc thì không có gì hết, có khi người nhà còn chịu liên lụy. Nhưng nói đến khoản tiền an ủi cho thương binh liệt sĩ thời này là quá ít, lại còn bị quan tham cắt xén….liệt sĩ chết đi không nói, thương binh thì cuộc sống sau này sẽ tràn ngập khó khăn. Đây là vấn đề của cả thời đại chứ không riêng gì Đại Việt.

Đại Hải không vậy, hắn cấp khoản tiền an ủi phải nói là quá nhiều so với đương thời, 20 lạng bạc, đủ cho một đại gia đình ăn no uống đủ một năm, ít nhất giúp gia đình thương binh liệt sĩ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất…. Không chỉ dừng ở đó, hắn sẽ có những sắp xếp khác, không để người bán mạng cho hắn sau phải chịu cả đời cơ khó….nhưng tất cả còn cần thời gian, bàn bạc lại để tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất.

………...

Rạng sáng ngày hôm sau, tòa thành náo nhiệt hơn hẳn, thương nhân nhanh nhạy như mèo ngửi thấy mỡ, từ tờ mờ sáng đã bày sạp hàng, ra sức rao bán, trái ngược với thường ngày, mấy mặt hàng “xa xỉ” hôm nay bán rất chạy, nhất là hàng vải, người ra người vào tấp nập. Người bán người mua đều vui vẻ.

Đại Hải gần trưa mới tỉnh dậy, mấy tháng qua suốt ngày chém chém giết giết hoặc bôn tẩu đường dài, cơ thể đã rất mỏi mệt, rất cần một giấc ngủ thoải mái đủ đầy, khốn lỗi điều kiện không cho phép. Sau chiến dịch diệt phỉ, Thuận Hoá coi như yên, hắn có thể kê cao gối mà ngủ một giấc, không cần lo lo phòng phòng.

“Quân đâu, cho mời Lê Toàn, Vũ Tiến, Nguyễn Trí, Phạm Văn Võ đến sảnh đường, ta có chuyện cần bàn.”

“Rõ!!”

Dùng bữa xong, Đại Hải ngồi nhâm nhi bát chè xanh, thích ý hưởng thụ cơn gió nhẹ mơn trớn da mặt. Mới đầu xuân, gió Lào còn chưa kịp tới, chứ để ít lâu nữa thì gió Tây thổi qua, đất miền Trung oi bức không chịu nổi. Lại còn bộ quần áo dài này nữa, vừa dài vừa dày vừa nóng, không được cái tác dụng gì. Mùa đông còn đỡ chứ đến mùa hè mà phong cách vẫn không thay đổi, ai mà chịu được. Đành rằng nó khá là đẹp nhưng mà không hợp a, lụa mát thì quý, có phải ai cũng có để mặc đâu….haizzzz…..Đang lúc Đại Hải đang chê bai bộ quần áo thì chúng bộ hạ đã đến.

“Bái kiến chủ công.”

“Miễn lễ, ngày thường không cần khách khí như vậy làm gì.”

“Phép quân thần nào như vậy được”

Lê Toàn đáp rằng, Lê Toàn cái gì cũng tốt chỉ là còn có chút cứng nhắc do mấy chục năm đèn sách thâm học đạo nho, không dễ đổi, mới hơn 30 chục tuổi mà lúc nào cũng nghiêm nghị đăm đăm như lão nho già.

“Rồi rồi, không cãi lại ngươi. Ngồi xuống cả đi, ta có chuyện cần bàn, về tương lai sau này của chúng ta.”

Đúng vậy, đêm qua trong tiệc tẩy trần, mượn rượu tỏ lời, chúng thuộc hạ tôn xưng Đại Hải lên làm chủ, tỏ rõ trung thành cùng ý nguyện đi theo hắn làm đại sự. Đây là quan hệ vua tôi, quân thần chứ không phải kiểu cấp trên cấp dưới như bình thường. Tất cả đều là người tinh minh, ai cũng biết khí số triều Trần đã tận, khó mà xoay mình được.....họ cũng nhìn ra Đại Hải cũng không phải vật trong ao, nếu không thì không ra sức chiêu dân tăng quân như thế. Không cần nhiều lời, quân thần trong lòng đều hiểu rõ, chỉ cần một cái cớ để bộc lộ. Và rượu là cái cớ tuyệt vời. Nếu Đại Hải không đồng ý thì đó chỉ là lời nói mơ trong cơn say, tỏ rõ sự trung thành, Đại Hải sẽ không phận lòng hay phản cảm, dù gì đi nữa họ cũng là người có lời.

“Lê Toàn, báo xem thu hoạch của chúng ta sau chiến dịch diệt phỉ lần này.”

“Rõ.”

“Lần này diệt phỉ, ta thu được 3047 lượng vàng, 57 vạn 4389 lượng bạc, lụa là 1215 xúc, một số nữ trang đá quý khoảng 1 vạn lượng, ngoài ra còn hơn 7 vạn thạch lương cùng một số dê bò lợn gà.”

“Nhiều như vậy!!!!”

“Đúng, nhiều như thế. Gần bằng thu thuế một năm của triều đình.”

“Tôi nghĩ có khi còn hơn ấy chứ gần trăm vạn lượng bạc, không ít đâu, chất đống lên phải thành toà núi nhỏ.”

“Sự thật thì nó chính là toà núi nhỏ.”

“Bọn thổ phỉ này thật giàu. Mẹ kiếp. Đi làm cướp lại giàu như thế à.”

Mọi người đều là người từng trải nhưng số liệu trực tiếp kia sức đánh vào quá lớn, làm người ta hít thở không thông. Ấy còn chưa kể đến vạn lượng vàng bạc châu báu Đại Hải lấy được từ Đảo giấu vàng. Chỉ dẹp lũ phỉ này thôi mà số lượng thật khủng khiếp, dẹp hết phỉ ở Đại Việt thì không biết thu được bao nhiêu.

Nói đến, thu thuế thời phong kiến, đặc biệt là mạt kỳ, khi các triều đại suy yếu thì thất thoát rất nhiều, số mà quan tham giữ lại, nhiều hơn số nộp lên triều đình rất nhiều lần. Điển hình là nhà Minh, thời Minh mạt, có hơn 100 triệu dân, thương buôn vô số ấy vậy mà mỗi năm chỉ có 2 triệu lạng bạc tiền thu thuế, nói ra người ta cười rụng răng. Còn Đại Việt, nhân khẩu cuối thời nhà Trần có khoảng hơn 5 triệu người, tiền thuế cũng sẽ không ít hơn 100 vạn lạng bạc, chưa kể số thất thoát do tham nhũng. Triều đình sẽ không quá nghèo, nếu nghèo thì sẽ không 2 3 năm phái quân Nam tiến đánh Chiêm Thành một lần, nuôi sống mấy chục vạn đại quân, gồm cả dân phu dù trong một tháng cũng không phải số lượng nhỏ, chưa kể đến việc trang bị vũ khí áo giáp cho binh lính.

“Đám thổ phỉ ở đất Thuận Hoá cũng là có số có má ở Đại Việt, đây là vùng đất giao tranh liên tục giữa Đại Việt và Chiêm Thành nên phỉ tặc nhiều như cỏ dại, có nhiều trại lớn. Theo xung đột leo thang, mấy chục năm đánh cướp, tài sản tích tụ không ít, chúng cướp sạch dân chúng trong vùng, nhiều khi tấn công cướp phá cả thành trì, bất kể Đại Việt, Chiêm Thành hay Ai Lao….chưa kể đến việc đánh cướp đoàn tải lương hay chở chiến lợi phẩm của các bên…..Thời gian dài, của cải tích tụ nhiều, lại càng hung hãn, trang bị càng tinh lương…..Vô vàn lí do dẫn đến việc đánh dẹp thổ phỉ lại thu được của cải kếch xù như vậy, mà cũng chỉ có thổ phỉ ở Thuận Hoá mới như vậy, các vùng khác thổ phỉ cũng một nghèo hai trắng, tiêu diệt cũng không có gì mà thu.”

Đại Hải giải đáp thắc mắc cho chúng thuộc hạ đang ảo tưởng với việc vào rừng làm cướp.

“Chủ công nói đúng, ở đâu ra chuyện một trại mà có mấy nghìn tặc phỉ, đông hơn cả quân binh. Lại trang bị tinh lương, ăn đứt quân các lộ.” Nguyễn Trí đáp lại

“Còn nữa không Lê Toàn.”

“Còn bắt sống được 7439 tên thổ phỉ, không phận tội nặng tội nhẹ, tất cả đều bị đưa đi sửa đường hoặc đào quáng hết rồi.”

“Tốt lắm, Phạm Văn Võ, bên ta tổn thất thế nào.”

“Quân ta chém địch hơn 2000 nhưng có 379 binh sĩ hy sinh, 53 người thương tật vĩnh viễn phải ra quân, số bị thương nhẹ nay đã khỏi hẳn và vẫn ở trong quân. Thương vong chủ yếu là tân quân mới chiêu mộ tại Thuận Hoá.”

“Được rồi, binh lính giải ngũ ta sẽ có sắp xếp khác. Tuyệt không để họ chịu thiệt.”

“Thay mặt anh em binh lính, thuộc hạ cảm ơn chủ công. Thực sự tiền an ủi chủ công cấp cho anh em thương binh liệt sĩ là quá nhiều rồi, thực không dám đòi hỏi thêm.”

“Sao nói thế được, anh em binh sĩ cùng ta vào sống ra chết há có thể bỏ mặc, làm như thế ta nào có mặt mũi gặp lại anh em nơi cửu tuyền.”

“Đa tạ chủ công.”

Tất cả đồng thanh cảm tạ Đại Hải, càng kiên định hơn đi theo hắn, đi theo một người như vậy còn tiếc gì nữa, có chết cũng cam lòng. Ít nhất nếu mình chết đi hoặc chẳng may thương tật nặng, cả nhà không phải chết đói đầu đường hay lâm vào cảnh sống dãy dụa.

“Rồi, không cần cảm ơn ta. Ơn huệ gì, đây đều là các ngươi xứng đáng được hưởng. Giờ chúng ta coi như có chút vốn, các ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp đây?”

“Xin hỏi chí của chủ công là ở đâu?” Lê Toàn hỏi ngay

“Chí của ta là Đại Việt.”

“Nếu chí chủ công chỉ là Thuận Hoá hoặc thêm mấy phủ, mấy lộ xung quanh thì không cần làm gì nhiều cả, cứ yên ổn phát triển như bây giờ là được. Nhưng chí của chủ công là Đại Việt thì khó nói. Đất Thuận Hoá nhìn như dễ thủ khó công nhưng không phải đất làm đại sự, Thuận Hoá hẹp dài, ruộng ít, nuôi không đủ chục vạn đại quân. Muốn bình yên Đại Việt không có chục vạn đại quân không được, chục vạn là ít nhất. Thuận Hoá nuôi được nhiều nhất là vạn quân, nhiều hơn có thể nhưng gom đi hầu hết tráng đinh trong vùng, sức lao động mất hết, chưa nói đến thành đại nghiệp, sợ rằng chúng ta tự sụp đổ.”

Không thể không nói Lê Toàn có cái nhìn chuẩn xác về Thuận Hoá, trải qua chiến tranh Chiêm Việt liên miên mấy chục năm, cả vùng còn không đến chục vạn dân, gom góp cả số nạn dân Đại Hải mang tới cũng chưa đầy 12 vạn, đừng nói góp mười vạn đại quân, góp một vạn quân đã khó. Thời phong kiến, nếu cố khuếch quân thì có thể huy động ⅕ đến ¼ dân số tham chiến nhưng đánh như vậy thì kinh tế trong nước sụp đổ, chỉ khi có hoạ diệt quốc quân vương mới cắn răng làm như vậy, tiêu diệt địch một ngàn, tự tổn tám trăm, có thắng cũng thắng thảm.

Thời hiện đại, khu vực Thuận Hoá hay chính là Quảng Trị cùng một số vùng phụ cận, dân số mới hơn 60 vạn người, chừng ấy góp 10 vạn đại quân vẫn khó chớ nói chi mười mấy vạn như bây giờ. Đại Hải có 5000 quân đã là cực hạn lúc này, muốn khuếch nhiều hơn cũng không được. Có thời điểm Thuận Hoá tụ tập hơn chục vạn đại quân nhưng lương thảo là từ cả nước cung cấp, chứ riêng Thuận Hoá sợ không tự nuôi nổi số quân đó một tuần.

“Việc này khó. Muốn có vùng đất nuôi được chục vạn đại quân thì chỉ có đồng bằng quanh kinh đô, hoặc mãi phía nam nơi Chiêm Thành, Chân Lạp. Thuận Hoá ta nếu thu thập lưu dân cũng có thể khuếch quân lên chục vạn nhưng lương ăn sẽ phải mua hết từ bên ngoài, rất đắt. Như thế thì rất tốn kém, chúng ta cũng không có nhiều bạc như vậy.”

Vũ Tiến nói ra cách nhìn của mình.

“Đất Ai Lao kể cũng nuôi được chục vạn quân, nhưng khi xưa tiên đế tiến đánh phải huy động chục vạn quân,Thuận Hoá ta binh mới 5000, chưa kể xứ đó rừng thiêng nước độc, beo hùm độc trùng rất nhiều.” Nguyễn Trí nói.

“Binh quý hồ tinh không quý hồ đa, quân ta tinh nhuệ thì có thể áp chục vạn đại quân. Võ tôi cho rằng ta nên tăng mạnh thao luyện binh sĩ, quân ta tinh nhuệ, trang bị tinh lương thì dễ dàng chiếm được vùng đất rộng để mà khuếch quân. Nhưng trước hết ta cần bạc, có bạc thì mới nuôi quân được,nếu không chỉ bàn binh trên giấy.”

“Võ huynh nói đúng, gần trăm vạn lạng tưởng nhiều nhưng miệng ăn núi nở. Chừng ấy tiền chỉ đủ lo cho một vạn quân mà thôi, muốn khuếch quân lên cần càng nhiều tiền hơn nữa. Ấy còn chưa kể đến việc dân sinh, cuộc sống của bình dân bá tánh nữa.”

“Không có tiền một bước có đi, không có bạc không làm được anh hùng. Nhưng Thuận Hoá lương chẳng đủ ăn, ta lấy gì để kiếm tiền. Dân còn nghèo, thu thuế cũng không đáng là bao.”

Đại Hải yên lặng ngồi nghe chúng thuộc hạ bàn bạc, người làm vương làm tướng chỉ quyết định cuối cùng, không cần việc gì cũng lao đầu vào làm, có thuộc hạ để làm gì nếu không giúp sức.

“Muối, chúng ta buôn muối kiếm tiền. Đầu năm nay diêm thương là giàu nhất.”

“Nhưng muối, sắt chỉ triều đình quản rất chặt. Giàu đó là buôn lậu.”

“Thì chúng ta buôn lậu, huynh đừng quên, chúng ta cũng chính là triều đình. Lại ở nơi khỉ ho cò gáy này, cách kinh đô cả ngàn dặm, ai quản, ai kiểm cơ chứ. Làm kín kín vào là được.”

“Ừm, hay lắm, ta vốn còn nghĩ đi đen ăn đen đây này.”

“Nguyễn Trí, huynh chết cái ý tưởng đấy đi được rồi. Dân ta thì không thể cướp, người Chiêm, người AI Lao cũng chẳng giàu có gì cho cam, có cướp thì cướp người Tàu, mà Tàu thì quá xa.”

“Nhưng nấu muối rất tốt kém, làm ruộng muối thì lâu, không biết bao giờ mới gom đủ bạc.”

“Cái này không lo, ta có cách làm ruộng muối hay nấu muối nhanh mà được nhiều. Chỉ cần kiếm một chỗ bí ẩn mở ruộng là được. Nhưng các ngươi đều quên dựa vào mấy người chúng ta, có hàng cũng không bán được.”

“Đúng đúng, hạng võ biền như chúng thuộc hạ biết buôn bán gì đâu.”

“Thì ra chủ công kêu tôi tìm kiếm thương nhân trong thành là vậy.” Lúc này Lê Toàn mới vỡ lẽ ra.

“Đúng, ta đã tính trước việc này, ta còn tìm được một người phù hợp để đứng ra tổ chức nữa, hôm nay hắn bận, không có mặt ở đây được.”

“Thứ 2, Thuận Hoá người biết chữ quá ít, tạm thời còn đủ sử dụng nhưng lâu dài thì không được, quá thiếu. Các chữ Hán Nôm học lâu, không tiện sử dụng, nay ta có bộ chữ mới, dễ học dễ nhớ hơn, người sáng dạ dăm ba tháng là thành thạo.”

“Lại còn có kiểu chữ lạ như vậy.”

“Ở đời thiếu gì chuyện lạ đâu, các ngươi trước cho trăm người học thử trước, sau trăm người này lại dạy những người khác. Ta yêu cầu từ cấp đội trưởng trong quân lên phải thạo chữ này, trong dân gian từ cấp thôn trưởng, lý chính lên phải rõ. Còn bình dân ai học thì học, hiện ta không ép.”

“Rõ!”

“Được rồi, ta sẽ đưa kế hoạch cụ thể cho từng người sau. Giờ ai về nhà lấy nghỉ ngơi đi. Tháng này các ngươi vất vả rồi, mỗi người nhận 300 lạng bạc tiền thưởng.”

“Đa tạ chủ công.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.