Phục Hưng

Chương 2: sống lại.




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Thây chất đầy đồng, xác ngựa ngổn ngang, vũ khí hư hỏng, cờ quạt đứt gãy...cả chiến địa chỉ còn tiếng quàng quạc của loài chim ăn xác thôi, chúng kêu như cười nhạo loài người, một lũ ngu xuẩn chỉ biết chém giết lẫn nhau, cung cấp cho chúng thật nhiều đồ ăn...Đây đó, còn tiếng rên nhè nhẹ nhưng cũng đầy tuyệt vọng của những thương binh đang nằm chờ chết......Mưa đã dừng từ lâu nhưng nước mưa không mang đi máu tươi, không rửa sạch đại địa mà chỉ làm nó càng thêm kinh khủng......

Hắn nằm đó, lẳng lặng như một xác chết, không biết thời gian trôi qua bao lâu, 1 phút, 1 tiếng, 1 ngày hay 1 tuần, hắn cũng không rõ...Đầu đau như búa bổ, những cơn mộng mị cứ đến lại đi...Những chuyện đã qua từ thật lâu nay cũng hiện về trong giấc mơ...Rồi trong giấc mơ, hắn như trải qua một cuộc đời khác...cuộc đời của chàng trai tên Đại Hải....

Sinh ra ở phủ Thiên Trường, cha là một võ quan nhỏ...gia cảnh không giàu có gì nhưng đủ ăn đủ mặc...tuổi thơ êm đêm chăn trâu cắt cỏ, chọc làng phá xóm cùng chúng bạn...Ngày ngày trôi qua êm đềm, theo cha học võ nghệ, theo mẹ học thơ ca....Rồi chiến tranh, thiên tai xảy ra liên miên, nạn dân ngày càng nhiều, cha được thăng chức...cả nhà chuyển lên kinh đô phồn hoa nhưng cũng đầy hủ bại...Giặc dã nổi lên khắp nơi, quân Chiêm xâm phạm, phá cả kinh thành...Cha tử trận, mẹ tuẫn tiết vì không muốn bị làm nhục, không làm gánh nặng cho hắn trên đường trốn chạy...chỉ có hắn may mắn chạy thoát được cùng đoàn xa giá......

Thù nhà nợ nước, hắn tham gia quân ngũ, xin ra trận giết giặc....võ nghệ hơn người lại có tài cưỡi ngựa nên được chọn vào đội kỵ binh....hắn điên cuồng chiến đấu, phát tiết hận thù trong lòng, kẻ địch chết trên tay hắn không biết bao mà kể, chiến công mang đến cho hắn chức tước cùng lợi lộc.... nhưng vàng bạc, rượu ngon cùng mĩ nữ không làm cho hắn hứng thú, hắn chỉ muốn chém giết, trả thù....Cuộc đời của Đại Hải có lẽ sẽ mãi như vậy đến khi hắn ta chết đi, có lẽ chết đi là một cách giải thoát.....

.........................

“Phựtttttt..”

Một cánh tay nhô lên từ đống xác, những con quạ đang thưởng thức “mỹ thực” giật mình bay nháo nhác...Từ từ, một cách nặng nề cái xác không đầu bị đẩy ra để lộ người nằm bên dưới...một thanh niên khoảng 20 tuổi, , mặt mũi bầm dập khắp người là máu tươi cùng bùn sình, bộ giáp sắt không còn bóng loáng nữa mà hoen ố, nhơ nhuốc, áo bào nhàu nhĩ. Hắn nằm đó, nặng nề hít thở, không biết do thân thể quá mệt mỏi hay là tâm tình không ổn định...Hắn, một sinh viên rất bình thường như bao sinh viên khác ở đất nước VN, cả ngày mỗi việc ăn với học, thi thoảng đọc truyện giải trí , đọc nhiều cũng ảo tưởng xuyên không về thời cổ đại, lấy kiến thức hiện đại, đại sát tứ phương, là vua làm chúa, cưới hết mỹ nhân thiên hạ...nhưng đấy chỉ là tự yy chút thôi, chứ cho hắn cũng không muốn, cuộc sống của hắn bây giờ rất tốt, rất yên bình rồi, không có như cầu thay đổi...Khổ thay, ông trời quá chiều lòng người mà cho hắn xuyên....bao nhiêu dự định, kế hoạch chưa thực hiện, còn gia đình, bạn bè nữa....Hận....

Cơ thể đau nhức, không muốn cử động....chỉ đành nằm than thân trách phận....đã xuyên sao không cho xuyên vào niên đại hòa bình nào đấy a, ít nhất không lo bị giết chết bất cứ lúc nào, có thể kinh doanh chút chút, làm giàu, làm trọc phú,.....sao lại vào cái thời chiến tranh loạn lạc như này, lại còn là lính chiến nữa, kiếm sống trên đầu thương ngọn giáo...Haizzz, chủ nhân thân thể này cũng thật đáng thương, dân thời loạn ai cũng đáng thương như hắn vậy, thôi thì cậu hãy cậu hãy yên nghỉ đi, để tôi thay cậu sống tiếp đoạn đời còn lại, sống cuộc đời đáng sống cho cả 2 ta.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.