Phục Hưng

Chương 19: đầy đất vàng bạc.




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trận đồ sát của quân Đại Việt diễn ra đến chiều muộn, Chiêm quân chết không biết bao nhiêu mà kể. Suốt chục dặm là xác người, xác voi, máu tươi nhuộm đỏ đại địa. Trên cao, nào quạ, nào kền kền bay rợp trời, dưới đất chó hoang, lợn rừng, beo sói đi thành đàn…..

Chạy trốn gần trăm dặm mà quân Việt vẫn không thả, quân Chiêm tuyệt vọng muốn chết, quân đi 10 thành về không được 3 4, phần thì chết, phần đi lạc, phần bị bắt làm tù binh.

Đoàn quân thua trận chạy liền trăm dặm không ngơi nghỉ, sĩ tốt mệt mỏi, voi ngựa cũng không khá hơn, binh khí, áo giáp thất lạc không biết bao nhiêu mà kể, tất cả đều bị vứt lại trên đường tháo chạy, dẫu vậy, hàng chục xe chở vàng bạc cướp được lại không bị bỏ. Có câu “chim chết vì ăn, người chết vì tiền” lòng tham nhiều khi hại chết con người.

La Khải ngao ngán nhìn cảnh này, đời y chưa bao giờ thảm như hôm nay. Vàng bạc ai chả thích nhưng cứ như này, vừa kéo chậm đại quân, có khi lại làm béo cho bọn tướng Việt!

“Rỡ vàng bạc tiền lụa các thứ ra, rải ra đất. Nhanh!’

“Bọn ngu, chớ có tham, mang theo chỉ chóng chết thôi, để lại may ra còn giữ được mạng!”

La Khải hét mấy tên lính tham lam, thấy nhiều vàng bạc là không nhịn được, bị vứt như vậy há lại không tiếc. Dẫu La Khải có la hét thì không ít tên vẫn cố nhét vào người, y cũng mặc, không cản, mang nặng thì chết sớm! Chính y cũng không đành lòng, vẫn đem theo chút vàng ngọc mà không ném đi tất, những thứ quý nhất y vẫn để voi ngựa chở.

Dọc bờ sông, khắp nơi đều là vàng bạc lụa là, ánh nắng chiếu vào sáng chói cả một vùng. Đâu đâu cũng là những nén vàng, nén bạc, những sốc lụa, rồi ngọc ngà mã lão, chen lẫn vào đó là binh khí áo giáp, ai đi qua cũng thấy loá mắt choáng ngợp…..Phía bên kia bờ, Chiêm quân qua sông liền tức tốc bỏ chạy,thi thoảng lại có chút vàng bạc nữ trang rơi vãi xuống đất...không ít tên tiếc nuối quay đầu nhìn đầy đất vàng bạc nhưng vẫn phải dặn lòng lại mà chạy, không chạy Việt quân đến chẳng những vàng không có, mà mạng cũng không luôn.

Nửa canh giờ sau, mặt đất chấn động, hùynh hùynh từng tiếng vang rội. Từ xa, quân Việt ùn ùn kéo tới, đen kịt chân trời như đám mây đen trước bão…..chả mấy chốc đã đến bờ sông. Này đây, những vàng, những bạc trải khắp nơi, quân tướng hoa hết mắt thi nhau nhặt nhạnh. Ai đây mặt cười vui như Tết, đúng là không có gì vui hơn bắt được tiền, đặc biệt là nhiều tiền như vậy.

Tiền bạc đầy đất tranh nhau nhặt, không ít tranh chấp xảy ra, có kẻ còn sẵn gươm giáo lao vào nhau tranh giành, chém giết. Tiền bạc làm cho con người ta mờ mắt, ở thời đại nào cũng vậy, tiền bạc dễ dàng làm tan nát cả gia đình họ hàng, chớ nói chi giữa những người xa lạ, chỉ họp với nhau chưa bao lâu, đồng đội cũng chưa tính. Quân Việt có lòng nào truy đuổi Chiêm quân nữa, cả quân tan tác, khắp nơi là cảnh quát tháo tranh cướp, rồi cả chém giết….Buồn thay, bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng tiêu diệt hoàn toàn Chiêm quân.

Đại Hải ngơ ngác nhìn đám binh sĩ đang lăn xả vào nhau tranh cướp vàng bạc, nghẹn đắng không nói gì. Đoàn quân oai hùng khi nãy nay trở thành đám ô hợp, nào huynh nào đệ quay ra chém giết nhau vì nén vàng, nén bạc. Chỉ cần chút vàng bạc rải đường là Chiêm quân đã thoát ngay khỏi sự truy sát của quân Đại Việt. Quá cao tay, quá dứt khoát!

Nói là chút nhưng cũng đến hàng chục xe chứ ít ỏi gì, là gia sản cả đời của chục vạn dân Việt bị Chiêm quân cướp đoạt. Nhìn xem khắp đất vàng bạc, ai không động lòng, dẫu thánh nhân đến đây cũng vậy thôi chớ nói chi mấy anh nông dân đi lính, cả đời chưa cầm được một nén bạc trắng chứ đừng nói vàng ngọc. Chỉ cần chiếm được một chút thôi là nửa đời sau khỏi lo ăn uống. Ai mà không lao vào tranh đoạt chứ.

Đội quân có kỷ luật nghiêm minh có lẽ sẽ kìm được lòng tham không lao lên tranh đoạt hoặc là lấy rồi nộp lại cho thượng cấp. Nhưng đấy là đội quân thời hiện đại, của thế kỉ 20, 21 chứ không phải thế kỉ 14 Thời đại này không đội quân nào trụ được trước chiêu rải tiền thế kia. Đặc biệt đội quân mới họp này của Đại Việt cũng không có kỷ luật nghiêm minh gì cho kham. Nhìn xem, kỵ binh, tượng binh tinh nhuệ cũng lao xuống ngựa tranh nhau nhặt rồi.

Đại Hải xem tất cả vào mắt, quân của hắn sau này tuyệt đối không được như vậy, nếu không, dù có trăm vạn quân cũng quá dễ tan tác, chỉ có nước chôn thây nơi chiến địa…..

Trần Khát Chân bối rối nhìn cảnh hỗn loạn này mà không làm gì được, nhìn sang chúng tướng, mắt cũng đang không chớp nhìn đống vàng bạc, nếu không phải thân phận không cho phép, có khi họ cũng đã lao lên tranh cướp. Sức dụ hoặc của tiền tài quá đáng sợ. Ánh mắt Khát Chân chạm phải mắt Đại Hải, cả 2 đều nhìn thấy trong mắt nhau sự bối rối cùng bất đắc dĩ…

“TẤT CẢ DỪNG LẠI. AI TRÁI LỆNH GIẾT”

Khát Chân hét to đối với đám binh lính đang chém giết tranh cướp lẫn nhau. Thân binh của y rút đao ra chém chết mấy tên hung hãn nhất răn đe. Cục diện dần được kiểm soát, vàng bạc ngọc ngà được tập hợp lại một chỗ, tuy nhiên cũng thiếu đi khá nhiều, không phải ai cũng thành thực nộp lại hết nhưng cũng không ai truy tra. Biết không đuổi được Chiêm quân nữa, y ra lệnh thu quân, dọn dẹp chiến trường. Đợt chiến tranh Việt - Chiêm lần này coi như hạ màn với phần thắng thuộc về Đại Việt nhưng cũng là thắng thảm, tổn thất quá nhiều…...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.