Phúc Hắc Yêu Nghiệt

Chương 6




Đúng bảy giờ sáng không kém một giây một phút, một chiếc xe Ferrari màu đỏ rực đậu ngay trước tập đoàn Circle C.

Một người phụ nữ bước xuống, mái tóc dài màu đỏ tung bay trong gió, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng rất thanh tú, hòa với màu tóc đỏ rực cháy lại mang vẻ bất trị, cao ngạo.

Mộc Nhiên xưa nay không thể nói là có gout thẩm mỹ, nhưng cũng không thể nói là không biết cách ăn mặc.

Cô thường mặc theo cảm hứng, thích mặc gì thì mặc, không quan tâm luật lệ quy củ, cũng không để ý người khác nhìn mình ra sao, chỉ cần bản thân thích là được.

Cũng như ngày hôm nay, cho dù là buổi đầu đi làm, cô cũng không có ý định mặc đồ công sở.

Mộc Nhiên mặc một chiếc áo tanktop màu trắng dài qua mông, thản nhiên khoác lên mình chiếc cardigan dài tới gót chân, kết hợp với một chiếc quần short màu trắng rồi tùy hứng chọn lấy đôi Jimmy Choo cao mười phân.

Mộc Nhiên nhìn xung quanh, rồi bỏ mắt kiếng xuống, không nói gì cứ thế đi thẳng vào trong.

Vừa đặt chân vào công ty, Mộc Nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người, mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô.

Không thể gọi là quyến rũ, nhưng cũng không thể nói là tầm thường, Mộc Nhiên khiến cho mọi người khi nhìn vào đều không thể rời được tầm mắt đi.

Mộc Nhiên bước tới quầy lễ tân, nói bằng tiếng Mỹ một cách lịch sự:

- Xin lỗi, tôi có thể gặp chủ tịch của các cô được không?

Một nhân viên nữ lên tiếng:

- Xin lỗi, cô có hẹn trước với chủ tịch của chúng tôi không ạ? Nếu không, tôi rất tiếc khi phải từ chối yêu câu của cô!

Mộc Nhiên bản chất nóng nảy không kiên nhẫn được đã gằn giọng lên:

- Tên Kha Chính Thuần khốn kiếp đó đang ở đâu?

Trong khi nhân viên lễ tân còn không biết nên làm thế nào thì có một cánh tay quàng qua cổ Mộc Nhiên điệu bộ thắm thiết, miệng cười sảng khoái không kìm được giọng nói lớn lên:

- Em yêu! Thật trùng hợp, em ở đây sao!?

Giây tiếp theo Mộc Nhiên xoay người nắm chắc cánh tay Kha Chính Thuần rồi quật ngã về phía trước, tiện chân giẫm lên bụng hắn, quắc mắt nhìn.

Cả công ty trở nên im lặng không phát ra một âm thanh nhỏ nhặt nào, mọi người trong phút chốc câm nín trước cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.

Phải đến mấy phút sau, họ mới bắt đầu la toáng lên, đám bảo vệ từ ngoài ập vào mang theo vũ khí. Có điều còn chưa trong phạm vi bán kính năm mét, đã bị Kha Chính Thuần trừng mắt đuổi ra.

Kha Chính Thuần lại quay sang nhìn Mộc Nhiên với điệu bộ lẳng lơ, âu yếm nói:

- Tiểu Mộc, người ta chỉ là muốn diễn cảnh vợ chồng thân mật với nhau, em giận dỗi cái gì chứ?

Mộc Nhiên cảm thấy như có luồng điện cao thế chạy trong cơ thể cô, toàn thân nổi gai góc, chân phải nhấn mạnh xuống bụng hắn, không quên trừng mắt nhìn hắn.

Mọi người trong công ty lại được phen thất kinh, xì xào bàn tán.

“Này, có nghe không? Là vợ của chủ tịch đấy!!”

“Tôi còn tưởng chủ tịch vẫn độc thân chứ? Tự dưng lại có cô vợ xinh đẹp ở đâu ra thế này?”

“Đó có phải là chủ tịch của chúng ta không thế? Tôi vào công ty mười năm nay mà chưa lần nào nhìn thấy ngài ấy cười, còn cái bộ dạng lẳng lơ đó là sao đây?”

“Chủ tịch ngày nào cũng mang cái bộ mặt lạnh lùng ánh mắt sắc bén đến công ty ấy, sao giờ lại có thể ngọt ngào âu yếm với người phụ nữ kia đến như vậy?”

“...”

Mộc Nhiên hận lúc này không thể cho hắn một phát đạn giữa mi tâm, cô nghiến răng bặm môi mắt long song sọc nhìn hắn.

Kha Chính Thuần khẽ cười rồi đứng dậy, khi nhìn thấy toàn bộ nhân viên trong công ty tập trung đầy đủ tại đại sảnh, hắn hắng giọng nói:

- Giới thiệu với mọi người, đây là Mộc Nhiên, hai mươi hai tuổi, là phiên dịch viên, từ giờ sẽ là thư kí riêng của tôi!

Mọi người vỗ tay tán thưởng, vừa xinh đẹp lại thông minh tài giỏi như vậy, rất xứng với chủ tịch của bọn họ, hung dữ có thể cho qua.

Kha Chính Thuần lại nói tiếp:

- Bắt đầu từ giờ, mọi công việc lớn nhỏ trong công ty, có thể làm được thì tự mình giải quyết, không làm được thì xin ý kiến của cô ấy, lời nói và quyết định của cô ấy thay cho lời nói của tôi. Ở trong công ty này, nếu tôi là chủ tịch thì cô ấy đương nhiên sẽ là…

Nói đến đây, Kha Chính Thuần khẽ hắng giọng, mắt liếc nhìn mọi người, thấy họ tủm tỉm cười gật gật đầu hiểu chuyện, sau đó lại liếc nhìn Mộc Nhiên, thấy cô còn đang ngáp ngủ.

Kha Chính Thuần khẽ cười:

- Nói tóm lại, bề ngoài là thư kí của tôi, thực chất quyền lực lại hơn tôi. Mọi người đối với tôi ra sao sau này đối với cô ấy phải gấp mười lần như vậy! Đã hiểu chưa?

Mọi người cùng đồng thanh:

- Vâng!

Nhân viên trong công ty không khỏi cảm thấy buồn cười, chủ tịch của bọn họ đúng là yêu chiều vợ hết mức.

Kha Chính Thuần hất hàm ra hiệu mọi người trở lại làm việc, còn hắn thì dẫn Mộc Nhiên đi xem công ty và giới thiệu từng bộ phận làm việc.

Sau khi đi xem hết một lượt, Mộc Nhiên không chịu nổi hung hăng nói:

- Kha Chính Thuần, rốt cuộc tôi làm việc ở đâu vậy hả?

Kha Chính Thuần mỉm cười:

- Tôi làm việc ở tầng 60. Thư kí của tôi đương nhiên cũng sẽ làm việc ở đấy.

Đây chính là điều cô lo sợ nhất. Cái công ty của hắn có tất cả 60 tầng, tại sao phải chọn làm ở tầng cao nhất chứ? Mộc Nhiên cô cái gì cũng không sợ, duy chỉ có độ cao là rất sợ.

Chính vì hồi nhỏ muốn bỏ nỗi sợ hãi này cho cô mà lão Q và Killer đã buộc cô lên khinh khí cầu ở độ cao một nghìn mét rồi cho rơi tự do, đến khi đáp xuống mặt đất, toàn thân cô rã rời nôn mửa không yên, sau đó phải nhập viện mất mấy tháng, đây đúng là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời cô!

Tuy nhiên, mang theo điểm yếu bên mình của một sát thủ đúng là rất bất lợi, ngoại trừ lão Q, Killer, Phương Lục Nghi và Vũ Long ra thì không ai biết được bí mật này.

Mẹ kiếp, tên Kha Chính Thuần này mà biết được điểm yếu của cô coi như đi đời.

Kha Chính Thuần nhìn biểu cảm cô hết sức thú vị, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn, tôi mời!

Chỉ bằng một câu nói đã kéo Mộc Nhiên ra khỏi những ám ảnh, thay vào đó lại là sự rùng mình đến tột đỉnh. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà bệnh tình của hắn đã trở nên rất nghiêm trọng rồi.

Mộc Nhiên nhịn không được bặm môi nói một hơi:

- Kha Chính Thuần, anh ăn phải bả chó đúng không? Quen với anh, hai tuần cũng đủ dài, mẹ kiếp, bản tính của anh tôi còn lạ gì nữa? Nói xem, ở đây có camera theo dõi à? Là của ai? Phóng viên đúng không? Anh yên tâm, là con người với nhau đã không nói làm gì, huống hồ anh còn là cộng sự của tôi, tôi dù sao cũng còn nhân tính, không nỡ nhìn anh phải giả bộ khổ sở như vậy, nói đi, tôi không mang theo súng đạn nhưng thuốc nổ thì không bao giờ quên, anh gật đầu một cái, cả tòa nhà sáu mươi tầng này trong phút chốc tan tành ngay thôi, anh sẽ được sống đúng với con người thật của mình!

Vừa nói, cô vừa bỏ thuốc nổ ra trước mặt Kha Chính Thuần, nguyên liệu đầy đủ, chỉ cần một vài thao tác là có thể sử dụng được.

Kha Chính Thuần không biết nên diễn tả như thế nào, chỉ là muốn thay đổi hình ảnh đẹp đẽ một chút trong cô, không ngờ lại phản tác dụng, thật không biết nên vui vì Mộc Nhiên quan tâm tới mình hay là nên khóc vì cả gia tài sự nghiệp lẫn tính mạng chuẩn bị tiêu tan nữa!

Hắn hắng giọng, lấy lại tư thế:

- Tiểu Mộc, thôi bỏ đi, tôi giỡn thôi. Mà mẹ kiếp, cô mang theo cả thuốc nổ bên mình sao, lỡ gặp chất xúc tác thì tính sao?

Giây sau Kha Chính Thuần giật mình hét lớn:

- Không phải là plutoni đấy chứ?

Mộc Nhiên trừng mắt:

- Tôi đâu có ngu! Plutoni phóng xạ cao như vậy, lại còn phân hạch hạt nhân, là không sợ chết chứ không phải muốn chết! Chỉ là một ít TNT thôi.

Kha Chính Thuần nhíu mày:

- TNT không phải rất độc hại sao? Cô đúng là coi thường sự sống quá đấy.

- Tôi đương nhiên có cách của mình.

Kha Chính Thuần thở dài:

- Vứt hết đống thuốc nổ đó đi, chúng ta về nhà! Tôi đã cho người mang hành lý của cô tới rồi, từ giờ cô sẽ sống chung với tôi! Cô đừng quên, tôi có thể nói lão đại của cô kêu cô tới đây làm việc, đương nhiên cũng có quyền quản lý cô, từ giờ nếu không phải công việc quan trọng, tuyệt đối không được động tay chân đến đống thuốc nổ đó nữa, chết lúc nào không hay.

Mộc Nhiên không nói lại được, lão đại khuôn mặt ra sao hình thù thế nào cô chưa từng nhìn qua, đối với cô danh xưng ấy có cũng như không, có điều lão Q tôn sùng hắn ta như vậy, một lòng sống chết bảo vệ hắn nên cô cũng mới quy về dưới trướng hắn ta, bằng không, lão đại là cái mẹ gì chứ!

Mộc Nhiên sực nhớ ra chuyện, nói:

- Tôi có khởi động thiết bị laze, chỉ cần sai sót một bước, cả căn phòng sẽ lập tức nổ tung, anh mang hành lý của tôi sang bằng cách nào?

Kha Chính Thuần vừa đi vừa nói:

- Lão Q là thầy của cô, nếu vô hiệu hóa thứ cỏn con như vậy còn không xong, cô nghĩ xem có xứng tầm là quân sư của Quỷ Vương không?

Mộc Nhiên giật mình, mắt hằn lên tia máu, giơ tay đấm vào bụng Kha Chính Thuần, giận dữ nói:

- Kha Chính Thuần! Lão Q già yếu như vậy rồi, anh còn bắt ông ấy phải làm mấy công việc như vậy sao? Mẹ kiếp, nếu lỡ may không giải được thì chẳng phải là mất mạng sao? Đồ khốn, tôi cấm anh từ giờ làm phiền đến lão Q, bằng không, tôi giết luôn cả lão đại lẫn anh đấy!!!

Lão Q là người đã nuôi cô lớn và dạy cho cô rất nhiều thứ, có thể nói, lão là tất cả đối với cô, nếu không có lão, cô thật không biết mình có thể sống đến tận ngày hôm nay hay không. Nếu lão Q mà xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ giết cả nhà tên Kha Chính Thuần lẫn tên lão đại khốn kiếp đó mà rửa hận!

Thấy Mộc Nhiên tức giận, còn đòi phản chủ giết lão đại để trả thù cho lão Q, xem ra đúng là không nên dây dưa với lão Q nữa rồi, Kha Chính Thuần khẽ cười, nói:

- Được được! Là lỗi của tôi, tôi mời cô đi ăn cơm, nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.