Phúc Hắc Tiên Sinh

Chương 9-2: Bão táp gia đình (Trung)




Dung Tiểu Xuân mặc dù ở trước mặt Bảo Du thề son thề sắt khoe khoang khoác lác, nhưng vừa về nhà gặp ba mẹ đã rụt đầu. Đặc biệt ba mẹ Dung lúc ăn cơm còn hỏi: “Con với Mạc tiểu thư thế nào?” “Cảm thấy có thể có kết quả không?” “Còn so sánh với lực chọn gì nữa?” “Thấy hai đứa có vẻ không tồi đâu!” Dung Tiểu Xuân quả thực muốn chạy trối chết.

Dung Hạ lần nảy tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp nạn: “Anh phải đối đáp cho khéo, đừng làm hỏng thanh danh của Mạc Vân nha.”

“Tiểu Hạ Tiểu Hạ, nghĩ cách giúp anh đi!” Dung Tiểu Xuân bắt chéo hai tay thành hình chữ thập.

Dung Hạ đưa ra ý kiến dở hơi: “vậy bảo anh chia tay Mạc Vân rồi cũng được!”

“Lý do chia tay là gì?”

“Cô ấy có niềm vui mới!”

“Em vừa bảo anh không được làm hỏng thanh danh của người ta cơ mà!” Dung Tiểu Xuân chỉ trích.

Dung Hạ nghiêm trang: “Anh phải ra vẻ thất tình nhìn thương tâm muốn chết, cha mẹ nhất định sẽ tha một mạng cho anh, cho anh có thời gian để giải sầu. Thế là chuyện tình cảm của anh trở nên phức tạp, sau này sẽ đục nước béo cò thôi!”

Dung Tiểu Xuân lắc đầu: “Nếu bảo cha mẹ là anh thất tình, lại càng nhiệt tình giới thiệu đối tượng mới cho anh thì phải làm sao?”

Dung Hạ thở dài: “Đây thời gian cần kỹ xảo đóng kịch! Càng thương tâm càng tốt, đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy*! Tuy lừa gạt tình cảm cha mẹ là không tốt, nhưng vì cú sốc tinh thần quá lớn trong tương lai, anh nhất định phải thành công!”

Dung Tiểu Xuân trình bày lại ý kiến của Dung Hạ cho Bảo Du và Mạc Vân. Bảo Du tỏ vẻ ý kiến này tuy rằng không ổn, nhưng vẫn có khả năng. Mạc tiểu thư thì dở khóc dở cười: “Dung Hạ và tôi có thâm thù đại hận gì chăng?”

Tóm lại khả thi nhất bây giờ là chủ ý dở hơi của Dung Hạ, nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Dung Tiểu Xuân chỉ đơn phương yêu người khác, tuy rằng lúc ấy trong lòng có khổ đau, nhưng cảm xúc vẫn chỉ giấu trong lòng. Việc này cần biểu hiện phần nào sự thống khổ sau khi chia tay, cảm xúc phải bộc lộ ra ngoài để cha mẹ biết khiến Dung Tiểu Xuân lâm vào khó khăn!

“Kỹ xảo diễn xuất! Chỉ cần kỹ xảo diễn xuất thôi!” Bảo Du tỏ vẻ vô cùng đau đớn.

“Anh không có kinh nghiệm, không biết phải diễn thế nào nữa!” Dung Tiểu Xuân phiền não.

Dung Hạ chen vào: “Giả sử anh bị Bảo Du đá...”

“Này! Điềm xấu đó, im mồm!” Dung Tiểu Xuân đột ngột lao đến gõ thước vào đầu Dung Hạ.

Dung Hạ ôm đầu lầm bầm bảo: “Chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ! Bình thường xem nhiều phim truyền hình như vậy đều vô ích sao?”

Dung Tiểu Xuân cố gắng nhớ lại.

Bảo Du liệt kê: “Tinh thần hốt hoảng, khóc không lý do, không đói, mất ngủ buồn bực, thần sắc tái nhợt, nét mặt tiền tuỵ...”

“Tâm thần phân liệt hả?” Dung Tiểu Xuân chịu không nổi phì một cái.

Bảo Du bất mãn nói: “Những điều này đều là thứ yếu, chủ yếu dựa vào kĩ năng diễn, em biết cái gì!”

Mạc Vân không ưa nhìn bọn họ dài dòng, gõ mạnh thước một cái rồi bảo: “Dù sao phải diễn bi kịch, Tiểu Xuân tự bản thân anh phát huy đi!”

Chuyện kể rằng Dung Tiểu Xuân là một thanh niên tốt lại chính trực, dưới sự hướng dẫn của mấy kẻ thích giở âm mưu quỷ kế, đã thành mưu ma chước quỷ không lối thoát.

Dung Tiểu Xuân chỉ có thể ở tự nhủ chính mình: là nói dối có thiện ý!

Thế là, Dung Tiểu Xuân bắt đầu diễn một màn đại bị kịch.

Mấy ngày đầu, Dung Tiểu Xuân kêu rên thảm thiết, mày ủ mặt ê thở dài, ba mẹ Dung chỉ cho là công việc không thuận lợi, cũng chưa hỏi nhiều. Dung Tiểu Xuân đành phải tăng mức độ, lại thêm vài ngày bắt đầu cơm nuốt không trôi, nửa đêm ở trong phòng khách đi tới đi lui, đêm đêm dậy uống nước làm ba Dung mẹ Dung sợ đến kinh người!

Thế này là không ổn, ba Dung mẹ Dung liền quan tâm: “Tiểu Xuân, dạo này có chuyện gì vậy con?”

Dung Tiểu Xuân rầm rì cả buổi: “Không có gì.” Đây chính là khả năng diễn xuất muốn nói lại thôi, lạt mềm buộc chặt của Dung Tiểu Xuân đó!

Lại tiếp tục vài ngày, Dung Tiểu Xuân bắt đầu có phần gầy yếu.

Dung Hạ tỏ vẻ bản thân mất kiên nhẫn: “Ba mẹ thử hỏi xem gần đây anh trai lại bị bệnh gì rồi không biết!”

Ba Dung và mẹ Dung đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mẹ Dung đánh tiếng: “Dung Tiểu Xuân, thật thà sẽ khoan dung, còn kháng cự nhất định phải xử nghiêm, hôm nay con nhất định phải nói.”

“Vậy, chuyện...” Dung Tiểu Xuân trước mắt bao người trong nhà, vòng vo cả buổi, cuối cùng mới khẽ hừ một tiếng, “Với Mạc tiểu thư có chút không thuận lợi.”

Ba Dung và mẹ Dung thở dài một hơi nhẹ nhõm, aida, hóa ra là chuyện với Mạc tiểu thư không thuận lợi… Hả? với Mạc tiểu thư không thuận lợi? Hai người lại rối rít: “Sao lại không thuận lợi?”

“Ây, ” Dung Tiểu Xuân cũng không muốn nói xấu Mạc tiểu thư, lại nói quanh co một chút mới mơ mơ hồ hồ đáp, “Có lẽ là có người muốn giới thiệu đối tượng mới cho cô ấy.”

“Hai đứa chẳng phải đang rất tốt sao?” Mẹ Dung nóng nảy, con dâu đã gần như chắc trong lòng bàn tay vậy mà lại bay mất…

“Có phải con bắt nạt người ta không vậy?” Ba Dung truy hỏi.

Dung Tiểu Xuân không biết trả lời ra sao, thật sự đau đầu, thế là cố tạo ra một nụ cười miễn cưỡng đáng thương: “Ba mẹ đừng hỏi trước, một thời gian ngắn nữa con sẽ cho ba mẹ biết được không?”

Tuy nói không đành lòng để cha mẹ lo lắng vì mình, nhưng Dung Tiểu Xuân vẫn là phải nỗ lực diễn cho xong màn kịch này. Vì tương lai cha mẹ sẽ không chịu cú sốc quá lớn, bây giờ mình làm phải có chất lượng! Dung Tiểu Xuân chỉ có thể ôm đầu tự an ủi. Thế là cậu lại vượt qua mấy buổi “đai áo lỏng cài không hối hận” chẳng thiết cơm nước.

Dung Tiểu Xuân diễn màn bi kịch này thực sự nhập tâm, thật sự gầy đi rất nhiều. Ông chủ Bảo đau lòng: “Tiểu Xuân này, cứ tỏ vẻ làm bộ làm tịch là được rồi, không cần trở nên tiều tụy như vậy đâu!”

“Không được, ” Dung Tiểu Xuân chắc như đinh đóng cột, “Đã làm phải làm từ những khâu nhỏ nhất, hơn nữa em không muốn lừa dối ba mẹ, cho nên phải diễn đến trình độ này.”

“Được rồi, ” Bảo Du thở dài, “Cố chịu đựng, chờ anh giải quyết xong Tiểu Chiếu liền đưa em về nhà gặp cha mẹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.