Tại một quán ăn Nhật trong tòa cao ốc Phong Mậu, hai nhân viên nữ trẻ tuổi mặc đồ công sở đang vừa ăn vừa tán chuyện.
"Phó tổng mới tới mà lần trước cậu kể thế nào?"
"Dồi ôi lại nói, người này mới đến có nửa tháng mà đã trở thành chủ đề hot càn quét cả phòng Ngân hàng-Đầu tư bọn tớ rồi!" Người đang nói là Lâm Hàm, một chuyên viên phân tích tài chính của Chứng khoán Minh Thái.
"Là sao?" Ngồi đối diện là Trương Tình Tình, bạn thời đại học kiêm bạn thân của Lâm Hàm, làm ở phòng kinh doanh của Ngân hàng Trung Quốc chi nhánh Phong Mậu. Hai người cùng làm trong Phong Mậu nên thường xuyên rủ nhau đi ăn trưa, tiện thể buôn dưa lê về mấy chuyện lặt vặt ở chỗ làm với nhau luôn.
"Mà cậu biết gì không, năm nay cậu ta mới có 25!" Lâm Hàm khua đũa, kích động nói tiếp, "Đúng là điên rồi, tớ đây 26 vẫn còn làm chuyên viên, thế mà cậu ta 25 tuổi đã là phó tổng!"
Trương Tình Tình ngạc nhiên nói: "Sao có thể? Hay là có ai chống lưng?"
Lâm Hàm: "Không có mới hay!"
Mới đầu biết tuổi của Phó Diên Thăng, bọn họ cũng đã hoài nghi y như vậy, dù sao ở nơi tụ tập toàn anh tài như Minh Thái này, có học ra từ Thanh Bắc Phúc Giao đi chăng nữa thì cũng vẫn cần một lí lịch "mạnh" thì mới vào nổi. Phó tổng 25 tuổi thì cũng quá trẻ rồi.
(*Thanh Bắc Phúc Giao: top 4 trường đại học bên Trung, bao gồm Thanh Hoa, Bắc Kinh, Phúc Đán và Giao thông Thượng Hải)
Mãi cho đến khi có người đào ra được tiểu sử của người kia...
"Tên đó 13 tuổi đã học đến đại học, hẳn khoa Toán trường T luôn. Tốt nghiệp xong thì lại qua London học tiếp về Kinh tế - Chính trị, trước khi đến Minh Thái bọn tôi, cậu ta đã làm ở Hoàn Thịnh bên Cảng Thành được 5 năm rồi..."
(*Cảng Thành: Hong Kong)
Trương Tình Tình trực tiếp ngắt lời: "Hoàn Thịnh? Công ti chứng khoán nổi tiếng nhất Cảng Thành đó hả?"
Lâm Hàm gật đầu: "Với cái lí lịch ấy, cậu ta có đến Minh Thái làm Tổng giám đốc luôn còn được nữa là, nhưng nghe bảo ban lãnh đạo sợ còn trẻ quá nhân viên không phục, nên mới để hắn ngồi tạm chức phó cái đã... Nhưng rồi cũng chẳng khác gì đâu, cậu ta họ Phó mà, kiểu gì bọn tôi chả gọi là Phó Tổng."
Trương Tình Tình không khỏi cảm thán: "Đúng là tuổi trẻ tài cao..."
Lâm Hàm lại nói tiếp: "Trẻ thôi chưa đủ, ngoại hình cũng muốn cạn lời luôn. Cái bữa cậu ta đến nhậm chức á, toàn thể nhân viên nữ còn độc thân đều rúng động một trận."
Trương Tình Tình mắt sáng như đèn pha: "Ồ? Đẹp trai lắm hả?"
Lâm Hàm khoa tay diễn tả: "Cao lắm, da lại còn trắng, mặt đeo một gọng kính màu bạc, giống kiểu anh khóa trên "cao lãnh" hồi mình học đại học... tên Tống Tống gì ấy nhỉ?"
Trương Tình Tình: "Tống Phổ Tâm?"
"À đấy đấy đấy." Lâm Hàm gật đầu lia lịa.
Hai người tốt nghiệp từ Đại học Tài chính - Kinh tế Thượng Hải, Tống Phổ Tâm là đàn anh của bọn họ, cũng là nam thần gây thương nhớ cho gần như toàn bộ nữ sinh trong trường.
Trương Tình Tình mường tượng lại một chút: "Tớ nhớ anh Tống có đeo kính đâu."
Lâm Hàm: "À ừ, ý là giống nhau ở cái khí chất ấy, đều kiểu nhã nhặn, thông minh tài trí, với ai cũng xa cách."
Trương Tình Tình che miệng thì thầm: "Nói đến là trái tim thiếu nữ của tớ lại tổn thương, hồi trước chính tớ cũng crush anh Tống đây." Cô thẫn người trong chốc lát, rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng, "Nhưng người như vậy mà lại đi làm Phó tổng? Phó tổng bên Đầu tư các cậu toàn phải đi kết nối với khách hàng mà? Cậu ta không giỏi xã giao cũng không biết dùng thủ đoạn thì làm thế nào được?"
"Nhìn không giống người đã thành cáo lâu năm trong nghề lắm... nhưng ai biết được, cũng có thể chỉ là nguỵ trang thôi mà." Dù gì thì Lâm Hàm cũng chẳng tin Phó Diên Thăng nhã nhặn đơn thuần như vẻ ngoài của hắn, đơn giản vì không có thủ đoạn hay dã tâm thì đâu thể trụ lại được cái ngành Tài chính này.
"Nhưng phải công nhận một điều, cái vẻ ngoài ấy quá lừa tình, mới vào công ti có mấy ngày mà phòng nào cũng cử đại diện đến hỏi han về chuyện yêu đương của cậu ta." Lâm Hàm nói.
"Quả diện mạo vô song kĩ năng toàn tài như này thì hẳn là hoa đã có chủ rồi phỏng?" Trương Tình Tình hỏi.
Lâm Hàm: "Có chuyện này tớ mà kể cũng chưa chắc cậu đã dám tin đâu—Thứ hai tuần trước, mấy quản lí phòng Đầu tư bọn tớ mới đưa cậu ta lên bar Skyline trên kia một chuyến, đại khái là lấy lòng để sau còn nhờ vả ấy, hôm ấy tớ cũng đi theo, mọi người uống được mấy chập thì bắt đầu bày ra chơi Truth or Dare, bọn tớ lấy đà mãi mới dám hỏi cậu ta có đang yêu đương gì không, thế mà cậu biết câu trả lời là gì không?"
(*Truth or Dare: sự thật hay mạo hiểm, chắc mọi người đều biết trò này rồi he)
Trường Tình Tình: "Là gì?"
Lâm Hàm: "Cậu ta chọn Dare!"
Trương Tình Tình bật cười: "Thế thì sao đâu, người ta muốn giấu cũng là chuyện bình thường mà."
"Không không không, đây chưa phải trọng điểm..." Lâm Hàm quét mắt nhìn bốn phía, dịch lại gần người kia một chút, nhỏ giọng nói, "Hôm ấy có một cậu trai cực phẩm khác ngồi cách đó không xa, nhìn cùng lắm là 20 thôi, trong nhóm bọn tớ có quản lí Sở đã để mắt một lúc rồi, thấy Phó tổng chọn Dare mới bảo cậu ta đi xin số hộ mình, rốt cục không hiểu cậu ta qua đó nói gì, mà chỉ chốc lát sau hai người bỗng hôn nhau! Lại còn là hôn miệng, hôn 7 8 giây luôn đó!"
Mặc dù đã hạ giọng hết mức có thể, Lâm Hàm vẫn diễn tả lại cực kì sinh động, khiến cho Trương Tình Tình nghe xong cũng trợn mắt há mồm: "Má, gì mà kinh thiên động địa vậy!?"
Lâm Hàm: "Công nhận không? Cả đám bọn tớ cũng hết hồn! Đến khi quay về, cậu ta mới bình tĩnh kể lại là do cậu trai đó bảo hôn, hôn xong mới cho số..."
Trương Tình Tình: "..."
Lâm Hàm gắp một miếng salad trước mặt bỏ miệng, nói tiếp: "Ầy, cậu thử nói xem, rốt cục là cậu ta nghĩ cái gì trong đầu vậy? Vụ hôn người đồng giới trong bar đó đã truyền đi khắp công ti rồi, giờ chắc không ít người nghi cậu ta là gay đâu... Tuy là cậu trai kia cũng tuyệt sắc thật đấy, nhưng thẳng nam bình thường đâu dễ gì mà đồng ý hôn người cùng giới như vậy? Không thể nào luôn ý!"
Trương Tình Tình: "Khó đoán đấy... Nhưng dù sao thì cả hành động lẫn lời nói của cậu ta đều thể hiện rõ thái độ từ chối mọi tình cảm từ bên ngoài rồi... có vẻ không phải với ai cũng sẽ tùy tiện mở lòng đâu..."
Lâm Hàm vuốt cằm nói: "Cũng không biết có phải do bị mọi người bàn tán nhiều quá hay không, mà gần đây trông cậu ta không vui cho lắm. Đầu tuần vừa rồi, quản lí Sở mua bánh Lady M đến khao mọi người, lúc vào đưa cho cậu ta một phần xong ra kể Phó tổng đang ngẩn người cầm điện thoại cạnh cửa sổ, không biết tức ai mà không khí trong phòng cứ như thể động băng ngàn năm ấy..."
(*Lady M: một hãng bánh ngọt nổi tiếng)
"Xong sáng hôm trước, tổ bọn tớ phải báo cáo giám định tài chính của một công ti mà Phó tổng chuẩn bị tổ chức IPO, vừa nghe xong cậu ta đã chỉ ra một loạt số liệu cần hạch toán cẩn thận lại rồi nói, "Tốt nhất từ giờ trước khi làm báo cáo thì đưa tôi xem qua SA đã, nếu công ti nào gặp phải vấn đề tài chính ở mức độ cơ bản như thế này thì khỏi cần lãng phí thời gian của mọi người."—Nghe xong mà tớ toát mồ hôi lạnh luôn ấy."
(*IPO: Initial Public Offering—lần phát hành cổ phiếu công khai đầu tiên của một công ti
*SA: Self-Audit—kiểm toán nội bộ)
Trương Tình Tình sững sờ: "Cậu ta phát hiện ra số liệu có vấn đề ngay trong lúc họp á?"
Lâm Hàm: "Ừ đấy, mẫn cảm với số má lắm, mặc dù không thể hạch toán chính xác luôn trong đầu, nhưng cậu ta phát hiện vấn đề rất chuẩn... Ban đầu bọn tớ cũng không tin đâu, nhưng về xác thực lại thì không còn gì để bàn cãi."
Trương Tình Tình: "Vãi thật, quả này vượt xa tầm với của bộ não tầm thường trong đầu tớ rồi!"
Lâm Hàm: "Ầy, thì cũng đâu phải tự dưng trẻ thế mà ngồi được vào vị trí ấy... Mà thôi, chúng ta cũng về làm việc đi, buôn nữa rồi tối lại bục mặt ra tăng ca."
Hai người thanh toán rồi đi ra thang máy trong sảnh.
Đúng giờ ăn trưa, rất nhiều người cũng đang chờ thang máy. Trương Tình Tình nhận ra người quen trong đám người đứng đó, bèn tiến đến chào hỏi: "Hứa tổng dùng bữa chưa?"
Người kia mặc chiếc sơ mi màu khói của Bvlgari, Lâm Hàm nhìn mặt cũng quen quen.
"Đồng nghiệp của cậu à?" Cô thì thầm hỏi.
"Không phải." Trương Tình Tình giới thiệu cho cô, "Đây là CEO của Đầu tư Sơn Vũ, bên tớ từng hợp tác với tập đoàn sở hữu công ti anh ấy nên có gặp nhau vài lần."
Thấy Hứa Kính mỉm cười với mình, Lâm Hàm cũng vội chào hỏi: "Hân hạnh được biết Hứa tổng!"
Về công ti, đến lúc vào toilet Lâm Hàm mới đột nhiên nhớ ra mình đã gặp người kia ở đâu.
Trùng hợp gặp được Sở Mộng đang dặm lại trang điểm, Lâm Hàm thuận miệng hỏi: "Quản lí Sở, em vừa gặp được cái người ngồi uống rượu với cậu soái ca trong Skyline hôm nọ đấy!"
"Ai cơ?" Sở Mộng chưa nhớ ra.
"Thì hôm bữa ấy..." Lâm Hàm nhanh chóng giải thích lại.
Lúc chơi Truth or Dare ở Skyline, vừa phát hiện ra Thích Tự là Sở Mộng lập tức kích động kéo Lâm Hàm nhìn theo, đối diện cậu trai kia còn một người đàn ông nữa, vì chuẩn gu của Lâm Hàm nên cô nàng mới càng có ấn tượng với người ta.
"Không ngờ lại là CEO của công ti đầu tư, vừa nãy em gặp anh ta trong sảnh chờ thang máy, nhìn gần trẻ lắm."
Sở Mộng thoa xong son môi liền hừ lạnh: "Em đừng có để vẻ ngoài của anh ta mê hoặc, chị nghe nói không ít quản lí cao cấp trong cái tòa nhà này là gay đâu, chưa biết chừng vị CEO này chính là ô dù của cậu trai trẻ trẻ kia đấy!"
Lâm Hàm giật mình: "Hả? Không thể nào..."
"Sao không? Ở đây thì có gì mà không thể." Hai người sấy tay rồi cùng đi ra ngoài. Sở Mộng lại cay đắng nói: "Mà cậu trai trẻ kia cũng ghê gớm thật, có chống lưng rồi mà còn tranh thủ trêu ghẹo Phó tổng bọn mình, thế người ta gọi là "cưỡi lừa kiếm ngựa, được cả đôi đường" đấy, chậc chậc, người trẻ bây giờ thiệt tình..."
(*cưỡi lừa kiếm ngựa: lợi dụng dùng tạm "lừa" trong lúc đi tìm "ngựa"—đại khái là tranh thủ làm xong/được cả hai)
Hai người đang tán phét thì gặp phải Phó Diên Thăng ngay đối diện.
Lâm Hàm vội vàng giật giật tay áo Sở Mộng, nghĩ bụng thôi xong, quản lí Sở nói oang oang như thế đảm bảo Phó tổng đã nghe được hết rồi. Trái lại, Sở Mộng chẳng hề thấy áy náy khi bàn tán sau lưng đối phương, thậm chí còn ung dung chào hỏi Phó Diên Thăng.
Phó Diên Thăng cũng gật đầu lại, rồi sải bước đi qua hai người.
Đến khi trở lại phòng làm việc, sắc mặt hắn mới trầm hẳn đi.
...Cưỡi lừa kiếm ngựa?
Phó Diên Thăng rút điện thoại ra từ túi quần, kéo danh bạ đến một dãy số đã sớm không thể gọi được nữa, ánh mắt lóe lên.
Vài giây sau, hắn lên trang web của tòa nhà Phong Mậu, tìm ra được ba công ti Đầu tư trong danh sách, sau đó lần lượt điều tra từng cái một với công cụ tìm kiếm chuyên nghiệp, rốt cục cũng xác định được mục tiêu—
Công ti TNHH Đầu tư Sơn Vũ
Vốn đăng kí: XXXX vạn NDT
Cổ đông
Tập đoàn Tư Nguyên: 50%
Hứa Kính: 50%
CEO: Hứa Kính
...
Phó Diên Thăng nhìn chằm chằm vào cái tên này, thoáng có điều suy nghĩ.
*
Tháng 5. Đã qua lập hạ, chưa đến tiểu mãn.
(*tiểu mãn: 1 trong 24 tiết khí, bắt đầu vào khoảng 21-22/5 dương lịch)
Một chiều cuối tuần, trời xanh gió nhẹ, hương bạch ngọc lan thoang thoảng trong không khí.
Phó Diên Thăng hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, lại "được" khách hàng quen biết từ hồi làm việc ở Cảng Thành hẹn đi uống nước.
"Tiểu Phó, đến Hải Thành sao không nói với bọn tôi một tiếng? Hôm đó mà Vương Đống không gặp cậu ở khách sạn Dụ Phủ thì tôi còn chẳng biết cậu chuyển công tác đấy."
Người hẹn gặp hắn là CEO họ Lưu của một công ti nhà mạng, dự án niêm yết năm ngoái của bọn họ ở Cảng Thành là do team của Phó Diên Thăng phụ trách.
"Ha ha, cũng mới một tháng thôi, căn bản cũng chưa có thời gian."
"Sao cậu lại quyết định đến Minh Thái vậy? Tôi nghe bảo hình như Minh Thái còn không lớn bằng Hoàn Thịnh cậu làm hồi trước mà." Lưu tổng đưa cho hắn một điếu thuốc.
Phó Diên Thăng nhận lấy, nhưng chưa châm lửa luôn, cong cong khóe miệng thản nhiên đáp: "Căn bản là đổi chỗ ở thôi, chứ đâu chẳng như nhau."
"Như nhau?" Lưu tổng lắc đầu cười, "Đúng là chỉ có cậu mới nói vậy."
Góp mặt còn có một vài thương nhân khác, Lưu tổng quay ra giới thiệu Phó Diên Thăng cho bọn họ, kể lại lúc trước nhờ có hắn mà công ti mình được nâng tầm ra sao, thêm vốn thế nào, giọng điệu đầy tán thưởng và cảm kích.
Trong lúc đối phương thao thao bất tuyệt, Phó Diên Thăng lại chú ý đến một cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Quán nước bọn họ đang ngồi nằm trên tầng 7 của một tòa nhà phía nam bến cảng Tinh Nguyệt, qua lớp cửa kính sát đất là nhìn thấy gần như toàn bộ dòng người quanh cảng.
Trong cửa hàng đồ nam tầng dưới của tòa nhà đối diện, có hai thanh niên đang chọn chọn lựa lựa ở khu hàng mới về. Một trong hai có dáng người cao ráo, cùng ngoại hình đẹp đến lóa mắt—là "Thích Phong" mà Phó Diên Thăng gặp được ở Skyline một tháng trước.
Phó Diên Thăng ngậm điếu thuốc trên môi, rít nhẹ một hơi, hai mắt dần nheo lại.
Lưu tổng bên cạnh vẫn chưa dứt lời: "Trước đây tôi có mời cậu ấy về làm với mức lương gấp đôi bên Hoàn Thịnh, thế mà vẫn bị từ chối. Tôi lại tưởng người này cao ngạo, không thèm cái vị trí ấy, ai ngờ bây giờ lại đầu quân cho Minh Thái..."
Một người khác uyển chuyển bình luận: "Minh Thái cũng không tệ mà, vậy hiện tại Phó tổng đang giữ nhiệm vụ gì ở Minh Thái?"
Phó Diên Thăng: "Cũng vẫn hợp tác với nội bộ các công ti, làm mấy công tác bảo tiêu cổ phiếu sáp nhập thu mua các thứ thôi."
"Phó tổng, đây là danh thiếp của bọn tôi, nếu có công ti chất lượng nào lên sàn, mong sẽ được Phó tổng đánh tiếng trước cho."
"Không thành vấn đề..."
Phó Diên Thăng vừa xã giao với bọn họ, vừa phân tâm theo dõi động tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy thanh niên nào đó đang bận ướm áo lên người đi cùng, xong còn ghé tai đối phương thầm thầm thì thì, từ nụ cười cho đến động tác đều quá mức mờ ám.
Phó Diên Thăng bỗng cảm thấy bực bội, hạ thuốc uống vào một ngụm trà bạch mẫu đơn trước mặt mà vẫn không hạ hỏa nổi.
Một lát sau, hắn nhấn điếu thuốc chỉ còn lại một nửa xuống gạt tàn, quay ra đánh tiếng với Lưu tổng: "Trùng hợp quá, tôi có một người bạn cũng đang ở cảng Tinh Nguyệt, định xuống chào hỏi một câu, Lưu tổng không để bụng chứ?"
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Online xin tư vấn một chút, tiểu yêu mà tôi vừa gặp đã yêu trong quán bar cho tôi số điện thoại không gọi được thì làm sao đây?"
>Hãy để đồng nghiệp tốt cho bạn manh mối!
Sở Mộng: "Có khi nào tên CEO kia chính là chống lưng của hắn không."
Hứa Kính: "Không không không mấy người hiểu lầm rồi." (〒▽〒)
Sở Mộng: "Thằng nhóc kia nhất định là đang cưỡi lừa đi kiếm ngựa!"
Phó Diên Thăng điều tra ra Hứa Kính: "Thế cho nên đây là "lừa" hả?
Hứa Kính: Tiên sư nhà cậu, cậu mới "lừa" ấy!
Nửa tháng sau, Phó Diên Thăng tình cờ chạm mặt Thích Phong và Lăng Khả gần cảng Tinh Nguyệt.
Phó Diên Thăng *nhíu mày*: Một tháng không gặp mà cậu ấy đã lại tìm "ngựa" mới rồi?
Lăng Khả: Mẹ nhà anh, anh mới "ngựa" ấy!
Thích Tự ở nước Mĩ xa xôi: "Gây chuyện xong chạy thẳng, ẩn "thành tích" lẫn tên."
(*chế từ một câu thơ trong "Hiệp khách hành" của Lý Bạch về người làm chuyện nghĩa hiệp xong mà không cần lưu lại tên tuổi—"Xong chuyện phủi áo đi, thân lẫn tên thâm tàng")
—Nhắc nhở từ Hệ thống:
Bởi vì hành vi ghẹo xong chạy quá xấu xa, 2 chương này anh trai xác định khỏi lên sóng đi. *doge*
Thích Tự:???
-
vtrans by xiandzg
T/N: Dân mù kinh tế tài chính như mình gặp phải bộ này mà méo mặt, hi vọng là không khiến mọi người bị rối với mấy thuật ngữ chuyên ngành, đoạn nào cần sửa thì mọi người cứ góp ý he.