Thích Tự: "Nhưng hiện tại tôi muốn nghe đề nghị của anh. Nếu là anh, anh sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Anh thấy tôi làm đúng hay sai?"
Phó Diên Thăng trầm mặc một lát, nói: "Mâu thuẫn giữa cậu và Tư Trạch chủ yếu nằm ở khác biệt về nguyên tắc kinh doanh, điển hình như việc báo giá thu mua Liên Tú khác nhau. Xét về phương diện nguyên tắc, tôi rất ủng hộ cậu, cũng hiểu được lí do vì sao cậu làm thế. Nhưng nhìn từ góc độ của tôi, cậu xử lí việc này chưa được khéo cho lắm."
Thích Tự: "Ở điểm nào?"
Phó Diên Thăng: "Nếu ở vào trường hợp không thể thống nhất mức giá với Tư Trạch, tôi sẽ đích thân bày tỏ quan điểm của mình với Liên Tú, cho biết mình tình nguyện trả một mức giá cao hơn, nhưng không việc gì ngửa bài sớm thế, cũng không vội cấu kết với họ để đối phó Tư Trạch, vì thực tế là chúng ta còn chưa quen Du Liên bao lâu... Nhưng cậu cảm tính hơn tôi, có lẽ chính điểm này đã thành công thuyết phục Du Liên. Chỉ là nhỡ như trong quá trình mà xảy ra vấn đề gì, cậu sẽ rất dễ bị rơi vào thế bị động."
Thích Tự vừa nghe vừa ngẫm nghĩ, không phải hắn chưa từng cân nhắc tới những lo lắng của Phó Diên Thăng—ví như phải biết trước về giao tình giữa Hứa Kính và Lâm Hoán thì hắn mới dám bảo Du Liên Nghiêm Tú mượn tên Lâm Hoán để kích thích Tư Trạch, ví như kí trước thỏa thuận thu mua với Liên Tú để bọn họ không có cơ hội rút lời, ví như sợ việc hắn và Tư Trạch bất đồng quan điểm sẽ bị người khác nắm thóp, ảnh hưởng đến đại cục nên mới phải nói với Hứa Kính đấy là chủ ý của Diệp Khâm Như...
Nhưng cũng như Phó Diên Thăng có nói, cả quá trình vẫn xuất hiện rất nhiều biến số đáng lo khác—ví như hắn không nghĩ Tư Trạch lại sốt ruột nhờ Hứa Kính đi nghe ngóng đến thế, cũng chẳng ngờ mình sẽ phải đối mặt với thái độ phản đối mãnh liệt như vậy từ Hứa Kính. Giả sử mà Hứa Kính không chịu hỗ trợ, hoặc là không hỗ trợ được gì thì cục diện sẽ phức tạp đến nhường nào.
Thích Tự gảy nốt một đợt tàn cuối, nói với vẻ tâm phục khẩu phục: "Thầy Phó, quả nhiên anh vẫn sáng suốt hơn tôi."
Phó Diên Thăng: "Nhưng đây mới chính là cậu."
Thích Tự: "Cho nên vẫn do tôi quá ngây thơ."
Phó Diên Thăng lắc đầu: "Người khéo léo chưa chắc đã chu toàn được mọi việc. Chỉ cần giữ vững nguyên tắc và giới hạn của mình, ở tuổi này của cậu có ngây thơ một chút thì sao?"
Thích Tự dí tắt thuốc, ủ rũ cúi đầu.
Phó Diên Thăng đứng dậy kéo theo đối phương, vòng tay quanh eo hắn, cổ vũ: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, còn có tôi ở đây, cậu mà sai chẳng lẽ tôi lại không nhắc nhở?"
Thích Tự nhướng mày, mấp máy môi, không kìm nổi lòng mà hỏi: "Anh sẽ luôn ở đây chứ?"
Phó Diên Thăng nhìn hắn vài giây, lại rũ mắt hôn lên môi Thích Tự, thấp giọng nói: "Một ngày nào đó, có lẽ cậu sẽ không cần dến tôi nữa."
Thích Tự vô thức siết chặt cánh tay, như để thể hiện tình cảm của mình—Hắn vẫn sẽ cần.
Dẫu biết Phó Diên Thăng lừa mình, biết Phó Diên Thăng tiếp cận mình là vì mục đích khác, Thích Tự vẫn buộc phải thừa nhận rằng bản thân đã yêu người này quá sâu đậm...
Thế nhưng bất luận có nghĩ thế nào, hắn cũng không thể làm như không thấy thái độ né tránh của Phó Diên Thăng đối với vấn đề này.
Đối phương không cự tuyệt, nhưng lại trao quyền cự tuyệt vào tay hắn.
Thích Tự nhắm mắt lại, như đã mơ hồ thấy được kết cục của bọn họ, không khỏi cảm thấy lòng chua xót.
Lí trí nhắc hắn phải thu hồi xúc cảm của mình, Thích Tự rốt cục thở dài một hơi, ép mình tỉnh táo lại rồi rời khỏi lồng ngực Phó Diên Thăng.
Hai người rửa mặt xong lên giường, Phó Diên Thăng chợt nhớ ra một việc, ôm hắn nói: "Phải rồi, gần đây Tô Cánh có liên lạc với cậu không?"
Thích Tự: "Không, tuần trước tôi có nhắn cuối tháng này mình về thôi... Sao vậy?"
Phó Diên Thăng: "Hôm nay Diệp Khâm Như hỏi tôi cậu còn định đợi phía Tô Cánh bao lâu, lần cuối cùng hai bên gặp mặt đã là hai tháng trước rồi. Trước khi chúng ta về, Tư Trạch đã mấy lần gây áp lực rồi, Diệp tổng vẫn hòa hoãn được, nhưng nếu còn kéo dài nữa, e là Tư Trạch lại hiểu nhầm cậu bỏ bê công việc, làm chậm tiến độ."
Thích Tự sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới những lời Hứa Kính nói hôm nay.
—"Anh không biết Lâm Hoán có nhắm mua Liên Tú hay không, nhưng đúng là nghe nói cậu ta đang để mắt đến Hồng Trang."
—"Cậu gặp Tô Cánh được một lần, về đã lập tức bảo anh mở lời đầu tư để lấy lòng, nhưng rồi thấy đấy, người ta cũng đâu có cần, không phải Sơn Vũ thì anh ta vẫn tìm được nhà đầu tư khác thôi mà."
—"Căn cứ vào tần suất hoạt động bên ngoài của Tô Cánh dạo này thì không cần dùng đến những thủ đoạn bên lề nữa đâu, khả năng Tư Nguyên nắm được Hồng Trang là rất thấp. Anh khuyên cậu đừng hi vọng có thể đả động được anh ta với ngón tình cảm, cần gì thì để cấp dưới lo liệu đi."
...
Thích Tự nhíu mày, nghĩ bụng gần đây bọn họ đang lo giải quyết Liên Tú, có lẽ Tư Trạch không rảnh hỏi đến tình huống phía Tô Cánh, bèn nói: "Chờ thêm một chút đi, mấy ngày tới tôi sẽ tìm cơ hội liên lạc với Tô Cánh, thăm dò xem ý định của anh ta thế nào rồi."
Phó Diên Thăng: "Được."
Nhưng không đợi Thích Tự liên hệ, Tô Cánh đã chủ động gọi hắn trước.
Khoảng ba ngày sau, Thích Tự nhận được điện thoại của Tô Cánh: "Cậu về nước chưa?"
"Từ tuần trước rồi." Thích Tự đáp.
"Ở Hải Thành à? Hai ngày tới rảnh không, tôi bay qua đó rồi chúng ta gặp mặt." Tô Cánh nói.
"Bay qua? Chỉ để gặp tôi?" Thích Tự hỏi.
"Tiện thể thôi." Tô Cánh vẫn không hề vòng vo.
Thích Tự ngừng lại một chút: "Được, anh qua đi, để tôi bảo Diệp tổng đặt khách sạn trước cho."
Tô Cánh vội ngăn cản: "Không cần, tự tôi đặt được. Phải rồi, ngoài thân tín thì đừng nói cho ai là tôi muốn gặp mặt cậu."
Thích Tự có phần thấp thỏm, hình như thái độ này của đối phương không giống đến bàn chuyện hợp tác với Tư Nguyên cho lắm.
Có điều nghĩ nhiều vô ích, Tô Cánh đã bảo vậy thì hắn cũng chỉ nói với mình Phó Diên Thăng và Diệp Khâm Như, cũng dặn bọn họ kín tiếng về chuyện này.
Hôm sau Tô Cánh đến Hải Thành, hẹn Thích Tự tại một nhà đồ Tây trong khu thương mại, còn muốn hắn phải đi một mình.
Thích Tự hỏi: "Cả mấy người Diệp tổng không thể đi cùng à?"
Tô Cánh: "Thôi, có bọn họ rồi cậu lại vùi đầu vào ăn cơm, mình cậu đến thì hai chúng ta mới nói chuyện được."
Thích Tự: "..."
Thích Tự tới nơi như đã hẹn, thấy Tô Cánh bèn hỏi: "Tô tổng, rốt cục anh có cái gì mà phải thần bí thế?"
Tô Cánh cười cười: "Ngồi đi, hôm nay tôi mời."
Thích Tự: "Hải Thành là địa bàn của tập đoàn Tư Nguyên mà, ai lại để người làm khách lặn lội đến đây như anh còn phải mời cơm, để tôi đi."
Tô Cánh kiên quyết nói: "Tôi còn chưa cảm ơn cậu vì lần đánh tiếng với Đầu tư Sơn Vũ đâu."
Thích Tự nhíu mày: "Nếu là vì chuyện ấy, anh cũng biết tôi không làm vậy vì một bữa cơm mà."
Tô Cánh cười nhẹ: "Tôi biết, cho nên lần này mới muốn bàn giao cụ thể với cậu đây."
Hắn cầm li lên rót cho Thích Tự ít rượu đỏ, sau đó mới ngẩng lên đối mắt, chân thành nói: "Bên cậu đừng đợi Hồng Trang nữa, tôi đã quyết định bán cho người khác rồi."
Thích Tự thấy lòng trùng hẳn đi, tuy đã đoán được phần nào kết quả từ những ám chỉ của đối phương, nhưng trực tiếp nghe được tuyên bố này vẫn không khỏi mất mát.
Hắn giơ li rượu lên, cười khổ nói: "Bán cho Lâm Hoán rồi sao?"
Tô Cánh ừ một tiếng, nói: "Đã có tin rồi sao?"
Thích Tự: "Tôi cũng mới nghe Hứa Kính kể chuyện Lâm Hoán muốn thu mua Hồng Trang tuần trước thôi, chỉ không ngờ lại nhanh đến thế."
Tô Cánh: "Cậu ta là một người hào sảng, đề cao hiệu suất."
Thích Tự hỏi: "Tôi có thể tò mò chút không, rốt cục là Lâm Hoán đã làm cách nào mà đả động được anh?"
Tô Cánh lắc đầu: "Không phải do Lâm Hoán đả động, mà là tôi nhận thức hiện thực. Tôi biết mình không đủ khả năng giữ lại Hồng Trang được nữa, cho nên quyết định bán đi với một cái giá tốt. Lâm Hoán trả 200 triệu, cho tôi giữ lại 30% cổ phần và quyền quản lí, còn kí kết cả một thỏa thuận hai năm nữa—tôi sẽ được quản lí tiếp nếu làm cho Hồng Trang đạt được mức lợi nhuận theo yêu cầu, sẽ nhận được đền bù chênh lệch nếu cậu ta bán lại công ti, đồng thời cũng có thể dứt áo ra đi bất kì lúc nào trong thời vòng hai năm này.
Thích Tự nhớ bọn họ định giá toàn bộ Hồng Trang mới được 200 triệu, vậy mà Lâm Hoán lại bỏ ra 200 triệu chỉ để mua một bộ phần cổ phần, quả là một cái giá đắt.
Tô Cánh nhấp một ngụm rượu, lại nói: "Thích Tự, nói thật là sau buổi gặp mặt lần trước, tôi không chỉ bị cậu đả động mà còn cảm nhận lại được nhiệt huyết dâng trào của thời trẻ, rất muốn cùng cậu phấn đấu tiến lên nữa kìa..."
Thích Tự cười nói: "Anh đã già với ai."
Tô Cánh: "Ý tôi là cái thời hơn 20 ấy... Có điều sau đó ngẫm nghĩ cẩn thận, đồng thời nghiên cứu lại kết cấu quyền lực trong tập đoàn Tư Nguyên, tôi phát hiện tuy ba cậu là cổ đông lớn nhất, nhưng công việc của bộ Công nghệ thì không chỉ do mình cậu định đoạt, hứa hẹn cậu cho tôi cũng rất khó mà thực hiện được trong thời gian ngắn."
Thích Tự vốn định phản bác rằng dù không phải Tư Nguyên thì hắn vẫn còn Đầu tư Sơn Vũ, ba đã xác nhận hắn có cả 600 triệu ở Sơn Vũ để tùy tiện lưu động—Thích Tự cũng có thể cho Tô Cánh những điều kiện mà Lâm Hoán hứa hẹn, chẳng qua là đối phương không cho hắn cơ hội đàm phán...
Nhưng ngay sau đó, Tô Cánh lại nói một câu: "Chưa kể cậu cũng biết về những lời đồn về tôi rồi đấy, giữ tôi lại chắc chắn sẽ mang đến cho cậu áp lực rất lớn..."
Bất giác nghĩ tới thái độ của Hứa Kính đối với Tô Cánh, Thích Tự không khỏi siết chặt li rượu trong tay, rốt cục chỉ đành nuốt lại những lời phản bác chưa nói ra.
Hắn biết Tô Cánh nói đúng, Sơn Vũ thuộc về hắn nhưng Hứa Kính mới là người điều hành hiện tại. Nếu cứ cố chấp nắm lấy Hồng Trang bằng Sơn Vũ, hắn sẽ không chỉ nhận lấy sự phản đối từ Hứa Kính, mà còn chẳng khác nào đắc tội xúc phạm Tư Trạch.
Thích Tự thở dài, thả lỏng nói: "Không sao, Tô tổng, mua bán không thành thì còn tình nghĩa, tôi vẫn muốn cảm ơn anh vì đã hẹn gặp để bày tỏ suy nghĩ và quyết định cuối cùng của mình... Như đã từng nói, tôi đánh giá rất cao năng lực của anh, hi vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu, sau này nếu cần gì thì cứ liên hệ với tôi."
Những lời này của hắn đều chân thành khẩn thiết, khiến Tô Cánh cũng không khỏi cảm động, giơ li rượu lên nói: "Rất sẵn lòng, đã vậy từ giờ cậu gọi thẳng tên tôi đi, chúng ta cách nhau kha khá tuổi, nếu muốn thì gọi là anh Tô cũng được."
Thích Tự gọi một tiếng "anh Tô", hai người cùng nhau uống cạn rượu trong li, coi như quên hết khúc mắc trước đây.
Thích Tự nhìn thức ăn trên bàn, lại rũ mắt nói: "Bảo gọi "anh Tô" rồi mà chỉ bao mỗi bữa cơm này thì hình như em hơi thiệt đấy nhỉ."
Tô Cánh bật cười, móc ra một món đồ nhỏ đưa hắn: "Tặng thêm cái này đã đủ chưa?"
Thích Tự nhận lấy xem xét, thấy là một chiếc móc khóa hình di động nho nhỏ bằng kim loại: "Thứ gì thế này?"
Tô Cánh: "Phát minh của anh đấy, có chức năng ghi âm và định vị, vốn làm cho một người anh em cấp dưới là dân mù đường đi đâu cũng lạc, đã thế còn chuyên môn người một nơi điện thoại một nơi, anh mới bảo đeo cái này lên người để cả team còn biết cậu ấy ở đâu. Thiết kế một bản mà làm tận mười mấy, tặng cậu một cái đấy, về cho người khác cũng được, chỉ cần tải app về di động là biết hết hành tung của đối phương."
Thích Tự cảm thấy rất mới lạ: "Các anh còn làm cả cái này nữa à?"
Tô Cánh cầm dao dĩa lên, vừa cắt steak vừa nói: "Trước kia anh làm kĩ thuật ở Trung Đạt phức tạp hơn nhiều, mấy thứ này làm chơi chơi thôi."
Thích Tự ngạc nhiên, bỗng lại nhớ đến phần mềm chống giám sát khiến Davis chịu chết kia, chần chừ một lát mới nói: "Các anh có thể bẻ khóa phần mềm không?"
****
<Epilogue>
Tô Cánh chìa thiết bị định vị ra: "Cho cậu, gắn lên người chồng mình đi."
Thích Tự hỏi Tô Cánh: "Các anh có bẻ khoá phần mềm được không?"
Phó Diên Thăng: *Run rẩy kéo lại vỏ bọc*
-
vtrans by xiandzg
T/N: Với tình trạng kẹt văn thường xuyên của Hi dạo này thì mình đoán là không kịp hoàn theo dự định bả nói hôm trước đâu:))))