Cuộc sống thống khổ nhất là gì?
Diệp Vũ đáp: Bị người khác tước đoạt mất quyền lợi ngủ nướng.
Nhớ năm đó cô nỗ lực đe dọa khủng bố uy hiếp để có thể lựa chọn một nghề tự do, mở đường cho sự nghiệp hưởng thụ, cuộc sống bỗng nhiên vô cùng tốt đẹp, rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Bây giờ thì như thế nào, không cẩn thận liền trở lại những tháng ngày trước giải phóng!
“Ông ngoại...” lão nhân gia luyện công buổi sáng có lợi cho sức khỏe, nhưng thật sự không cần thiết phải kéo đồ lười biếng như cô chứ.
Lôi Lôi ở sau lưng cô dụi mắt: “Muốn chạy bộ sáng sớm, chị, người ta muốn ngủ nướng.”
Diệp Vũ trong lòng nói: Chị càng muốn được ngủ hơn.
Trong lòng liên tục ồn ào phản kháng, Diệp Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài chạy bộ với lão thủ trưởng.
Chạy bộ cái gì, thật là đáng ghét.
Xui xẻo nhất là còn có Lôi Lôi cản trở, cô bé chạy được gần mười phút liền bỏ gánh không làm, ỷ vào tuổi nhỏ để ăn vạ, trực tiếp nằm dài trên lưng chị họ mình.
Diệp Vũ đáng thương chẳng những phải chạy, còn phải mang nặng, cái này không phải chỉ có 5kg.
Em họ, em xác định không phải tới gây oán thù chứ?
Ông Tiếu luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, cuối cùng là tản bộ như đi bộ trong thao trường.
Nhưng là, lão thủ trưởng đi bộ không tỏ vẻ để đồng chí Diệp Vũ cũng có thể đi theo thừa nước đục thả câu, lão thủ trưởng nhìn chằm chằm đấy.
“Lôi Lôi em gái yêu quý của chị, sáng sớm ngày mai ngàn vạn lần ngài đừng chạy bộ theo nữa, chị em coi như là bị em hãm hại rồi.”
“Tố chất sức khỏe chị quá kém, phải tăng cường rèn luyện, chị chính là tấm gương của chúng em.”
“Đừng có nói tấm gương với chị, đời này chị không đội trời chung với nó.”
Lôi Lôi nằm trên lưng cười hì hì, “Năng lực của tấm gương là vô cùng.”
“Về sau em ít quan hệ với Diệp Kiếm, cô bé ngoan ngoãn cũng bị nó làm cho sai lệch.”
“Với anh Hai được không?”
“Mặt than đó...” Thật sự không thể để lẫn dì dượng để nó trở thành mặt than được, không thể, “Đừng, em vẫn nên tiếp tục rút lui khỏi hàng ngũ thôi.”
“Em thích nhất được nghỉ hè.”
Hot girl em đúng là tự ngược mới trông chờ nghỉ hè đen tối tới?
Trong lòng Diệp Vũ than khóc, nghỉ hè trong sinh mệnh cô thực sự như đám mây mù. Khi còn bé lúc bị ba mẹ khổ luyện cô cũng chỉ có thể vất vả chịu khổ làm cây cải thìa im lặng chịu đựng.
Sau đó, số lượng anh chị em từ từ tăng lên, cô được kiêm luôn chức cải thìa bảo mẫu, còn là một tấm gương cải trắng.
Phải biết, gia đình nhỏ kia tư tưởng đạo đức không đạt tới mức tiêu chuẩn, cô sẽ bị bọn họ cho lao vào cuộc sống khổ ép đủ loại. ‘Tấm gương’ cuộc sống thực ra là một kiểu căm thù đến tận xương tủy.
Những năm tháng tuổi xuân cô bị áp bức, cho nên nửa điểm lưu luyến cũng không tìm được.
“Vừa nghỉ hè là có thể sống chung một chỗ với các anh các chị.” Lôi Lôi bé nhỏ nằm trên lưng chị họ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc mơ màng ôm cổ cô.
Diệp Vũ không nghe thấy, cô rất hận những tháng nghỉ hè như vậy.
Buổi sáng binh sĩ cùng luyện tập chạy bộ, luyện công, thỉnh thoảng còn vang lên từng khẩu hiệu vang dội.
Chứng kiến cảnh Diệp Vũ chạy bộ buổi sáng hộ cũng không nhịn được dùng ánh mắt tò mò kinh ngạc, còn có cảm giác 囧囧không cùng một trình độ.
Vác nặng chạy bộ buổi sáng còn khí thế bừng bừng nói chuyện phiếm, cô gái này đúng là không thể tin nổi, trực tiếp phá hỏng lòng tự tin trong lòng binh sĩ.
Trên lưng cô chính là một cô bé vẫn thỉnh thoảng kêu lên: “Chị, cố gắng lên, em sẽ chạy đến cuối cùng với chị.”
Xuất hiện 囧囧 !
Cô bé rốt cuộc có biết kết quả của việc em chạy theo người ta là hại người ta khổ sở thế nào không hả ?
Trong lòng Diệp Vũ xuất hiện vạch đen, em gái họ và em gái khóa dưới đúng là một kiểu tồn tại lừa bịp người.
“Hot girl, nếu như ngày nào em cũng chạy đến cùng với chị như lời em nói, bây giờ chị sẽ cho em quỳ ngay lập tức.” Chị không thể phản trời như vậy được, chị không phải bộ đội đặc chủng cả ngày có thể xem việt dã như một trò chơi.
“Phụt…” Đúng lúc có một đám binh lính trẻ tuổi chạy qua bên người cô.
“Lúc nghỉ hè em cũng im lặng cho chị cõng em chạy đến cuối đó.”
“Lôi Lôi, có phải em nghĩ…” Diệp Vũ thật lòng hãm hại không nổi, cải thìa bảo mẫu không phải là người sao, toàn là công việc của người hầu gái, “Mỗi năm em đều lớn từng chút một, cân nặng cũng gia tăng theo từng năm.”
“Dượng Cả từng nói, năng lực của tấm gương là vô cùng.”
Thời đại lừa bịp sẽ không tiếp diễn, hôm nay là lúc con gái nhảy hố sao ?
Lão đầu, không cần ngài phải hãm hại con gái mình như vậy, không phải chỉ là do con không thi trường cảnh sát thôi sao ? Về phần ngài còn canh cánh trong lòng nên vẫn còn muốn trả đũa sao ?
“Lôi Lôi, về sau phải cố gắng học tập tốt, tinh thông Hán ngữ, như vậy thì em không thể giải nghĩa lung tung được.” Diệp Vũ không nhịn nổi, ân cần hướng dẫn cho em gái họ, “Năng lực tấm gương là vô cùng, nghĩa là để cho em vô hình có một lòng tin có thể đạt được kết quả, cũng không nói năng lực bản thân tấm gương chính là của chín trâu hai hổ.”
Chị thật sự cho em quỳ.
“Em mặc kệ, em nhỏ nhất, mọi người đều muốn chăm sóc em.”
Đúng là chơi xấu lừa bịp.
Tiếng nói Diệp Vũ không có trọng lượng.
Aii, gì cũng nói qua rồi, tiếp tục vác nặng chạy thôi.
Đợi đến lúc ông Tiếu hài lòng đồng ý cho cô dừng lại, Diệp Vũ cả người bốc mùi, đây chính là nguyên nhân cô ghét vận động nhất. Tuyến mồ hôi của cô hoạt động quá hiệu quả, vận động hơi kịch liệt là có thể như vớt cô từ trong nước ra.
Ướt sũng có biết không ?
Hình tượng tiêu tan, hình tượng thục nữ chính là phù vân.
“Ông ngoại, ngài tha cho cháu đi, cháu thật sự không thích hợp vận động, cháu có thuộc tính ‘trạch’, đời này không thể cứu vãn.”
“Nhìn không thấy thở gấp.”
“Nhưng mồ hôi đầm đìa như mưa.” Diệp Vũ không chịu khuất nhục.
Ông Tiếu không khỏi bật cười, đại khái ông đã hiểu tại sao cô từ chối vận động, “được, chỉ cần cháu đánh ngã tất cả người của ông thì cháu có thể không phải chạy nữa.”
“Ông ngoại vạn tuế.”
Người bạn nhỏ Lôi Lôi một bên bối rối nhìn ông Tiếu, nói: “Ông ơi, dì Cả nhà cháu không để cho chị lén lút đánh nhau.”
Đánh nhau…
Mọi người nghe được đều im lặng, bọn họ quyết định bỏ qua năng lực lý giải của cô bé.
Diệp Vũ nghĩ dù chỉ cũng chỉ là đánh nahu, cô chỉ quan tâm đến cuộc sống được ăn được ngủ sung sướng như tiên, muốn nhận thì phải cho, cho nên quyết định lát nữa sẽ không nể tình gì cả.
Lôi Lôi nhìn tinh thần chị họ như nuốt phải thuốc lắc, rất ngây thơ nói với ông Tiếu: “Ông ơi, chị đánh người cũng rất lợi hại, nếu đánh hỏng chú giải phóng quân thì thế nào ?”
“…” ông Tiếu cười cười, đưa tay ôm lấy cô bé như cục bông, nói, “Không sao, chú giải phóng quân đều có khả năng chịu đựng rất lớn.”
Cảnh vệ đứng cửa và nhóm chiến sĩ không sợ bị ông Tiếu ném vào hố sâu.
Đánh nhau với con gái, ra tay cũng phải có chừng mực, các chiến sĩ đều nghĩ như vậy, huống chi Diệp Vũ rất giống như một tiểu bạch hoa, đúng là gài bẫy một đám người.
Cảnh vệ và nhóm chiến sĩ ở đại viện quân đội này bị một cô gái hung hăng đánh lộn, một mình cô đấu với bọn họ, hơn nữa còn….toàn thắng !
Tiểu đoàn cảnh vệ mũi nhọn ra tay, cuối cùng đã kinh động đến toàn bộ mọi người.
Diệp Vũ hai tay chống bắp đùi, hơi gấp người, mồ hôi nhỏ giọt trên đất, mệt như con cún le lưới, “Ông ngoại, không được, thật không xong rồi…” Cậy đông hiếp yếu như vậy là không được, có thể là chiến sĩ giải phóng quân sao ?
“Ông ơi, chị cháu thật không đánh được rồi, người xem chị cháu mệt như con chó rồi.”
“…” hot girl, chị muốn đánh nhau với thầy dạy ngữ văn của em.
“Ông Tiếu, cô dâu của cháu ngoại ông xem ra không tệ, đơn vị nào vậy ?” Đây là lời hỏi thăm quần chúng không rõ chân tướng.
“Không đúng, ông Tiếu đã từng nói qua cô ấy là tác giả.”
“Nghe anh tán dóc thôi, tác giả có thể đánh nhau với binh lính đang trong thời gian thi hành nghĩa vụ quân sự sao ?”
“tôi thật sự là người dân lương thiện.” Diệp Vũ nói rõ.
“Cháu làm chứng.” Lôi Lôi xen vào.
….
Cô gái, chúng tôi không nói cô không phải là người dân lương thiện, chỉ là cô ở trong đám dân lương thiện có chút khác thường thôi.
“Mấy người này đúng là như hàng hóa, dù gì mấy người cũng được xem như là đội quân mũi nhọn, một nhóm người còn không đánh lại nổi một người, không biết xấu hổ còn nói mình là đội quân mũi nhọn hay không ?” Đây là lời giáo huấn của đoàn trưởng nói với đám binh lính.
Binh lính kinh sợ tỏ ý: tiểu bạch hoa chính là một con chó BUG, thực sự không có khoa học.
Nếu như đội quân mũi nhọn cũng giống sói như bộ đội đặc chủng KAO, bọn họ sẽ không nói gì, nhưng hôm nay đây gọi là chuyện gì đã xảy ra ? Bị tiểu bạch hoa đánh bại ?
Trong lúc một nhóm người trong đại viện vây xem náo nhiệt, mấy bóng dáng màu ô-liu xa xăm ngừng đóng quân, chốc lát có vài người không chút động tĩnh rời đi.
Sau đó, ở một căn cứ, Tiêu Triệt đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện trở về liền bị đại đội trưởng gọi đến gặp.
Đại đội trưởng và một vài người đứng đầu đi xung quanh anh như đang nghiên cứu một sinh vật trân quý, làm cho Tiêu Triệt thấy phải rùng mình, cảm giác có chút rợn tóc gáy.
“Được rồi, cậu, Tiêu Triệt, rốt cuộc đã cưới một cô dâu thế nào về nhà đó hả ?”
“Vợ tôi làm sao ? Xảy ra chuyện gì ?” Tiêu Triệt suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Hôm nay xem như tôi được mở mang kiến thức, vợ cậu ở trong đại viện trụ sở quân đội được gọi là một Đại sát tứ phương, đánh ngã một đám cảnh vệ trong đội quân mũi nhọn, mặt đoàn trưởng Phương cũng đen lại.”
“…” Tiêu Triệt nghĩ mình nghe nhầm, cô dâu lắm mồm lắm mép thật sự không có võ công cao như vậy chứ, “Đại đội trưởng, anh nói là vợ tôi sao ? Cô ấy có thể có sức lực dữ dội như vậy sao ?”
“Cậu cho rằng hai khe hở trên mặt tôi và cậu là cái gì ?”
“Mắt.”
“Tận mắt thấy, lão thủ trưởng và một nhóm vây xem, hành động cũng chấn động cả Trung quốc rồi.”
“chuyện này… quá khoa trương.”
“Cậu cũng không phát hiện ra là cô ấy có bản lính này sao ?”
“Tôi vẫn cho rằng người thân cảnh sát không có tính uy hiếp.” Lúc đầu vợ anh có thể nói về trước học bắn để chém gọt đầu anh, thì ra cô là người sắt đây ?
“Vợ cậu chính là một đại sát khí, người bên trong đội chúng ta sợ là cũng không dễ dàng bắt được cô ấy.”
“Vợ tôi là một người chuyên ở trong nhà, sẽ không nhiễu loạn trị an xã hội.”
“Cao thủ ở nhân gian.” Trung đội trưởng đứng ở một bên cảm thán.
“Lão Tiêu, anh thật sự không phát hiện ra vợ anh lợi hại như vậy à?”
“Nói thật, thật là không nhận ra lại lợi hại như vậy.” Phân đội trưởng nghĩ lại ngày gặp Diệp Vũ thẳng thắn trả lời.
“Tiểu Tiêu, về sau nghỉ phép đừng quên nói với cô dâu của cậu là luyện tay một chút, sẽ có thu hoạch, công phu trong tay cô ấy không tệ.”
“Đội trưởng, đừng, vợ lấy về là để thương yêu, tôi không thể về nhà liền thay áo tìm người đánh nhau.”
“Đúng thật là không chừng còn bị người nào chỉnh đốn, Tiêu, nếu không, anh em giúp cậu mua thêm một bảo hiểm thân thể?”
“Khoan hãy nói, khả năng Tiêu bị chém gọt là rất lớn, chúng ta đang huấn luyện thực chiến, vợ cậu cũng là một người theo chủ nghĩa hình thức, hoàn toàn có thể thực chiến ở bên ngoài.”
“Khó nhất chính là cô ấy ra chiêu rất gọn ghẽ, phong cách hoàn toàn không có chút sơ hở.” người như vậy thành thật mà nói chính là tài liệu tốt của quốc gia, bọn họ là những người lĩnh lăn lộn trên chiến trường, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết.
Đại đội trưởng và chính ủy nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đều có cùng một suy đoán.
Có thể thật sự là người của quốc gia hay không?