Phù Thiên Ký

Chương 76: Một cái phẩy tay




Sau khi gào lên mấy tiếng đinh tai nhức óc, từ miệng Trư yêu kia, một thanh âm khàn đục phát ra:

"Nhân loại, dựa vào lớp linh khí hộ thể mỏng manh trên người thì cùng lắm ngươi cũng chỉ mới bước vào Linh châu cảnh mà thôi. Ngươi tưởng dùng một ít thủ đoạn là có thể dọa được ta sao?".

Lăng Tố nghe nó nói xong, không phản bác cũng không xác nhận, chỉ bảo:

"Trư yêu, ngươi nên buông tay chịu trói đi".

Đáp lại nàng là tiếng quát giận dữ của Trư yêu: "Để ta giết ngươi rồi hẳn tính đi!".

Lời còn chưa dứt, cả người Trư yêu đã phóng thẳng về phía Lăng Tố bằng một tốc độ kinh người, so với thời điểm giao đấu với đám người Vương Chi, Hoàng Nữ Tú Anh thì phải nhanh hơn gấp ba, bốn lần. Rõ ràng là trước đó nó đã không sử dụng toàn lực, hoặc có thể nói trước đó nó chỉ đang đùa giỡn với đám người Vương Chi mà thôi. Bây giờ, khi gặp phải đối thủ lợi hại là Lăng Tố thì nó mới chính thức dốc hết toàn lực ra chiến đấu.

Khí thế của Trư yêu hiện tại phải nói là cực kỳ hung hãng và đáng sợ. Thậm chí, mặc dù đã di chuyển ra xa nhưng mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh vẫn bị nó làm cho choáng ngợp.

Thế còn Lăng Tố thì sao?

Nàng chẳng sao cả. Một tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng như nàng há có thể bị khí thế của một yêu thú Linh châu cảnh sơ kỳ ảnh hưởng? So với nàng, Trư yêu kia bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Và thật không may cho "đứa trẻ" kia khi mà nó đã ra tay đánh bị thương đệ tử và hậu bối của nàng, hơn nữa lại còn muốn lấy mạng họ. Nó đã chọn nhầm mục tiêu và nó phải trả giá cho sai lầm của mình.

Ánh mắt từ mềm yếu bỗng chuyển sang kiên quyết, Lăng Tố động. Nàng đưa tay phải lên, phẩy nhẹ một đường vòng cung về phía trước. Mặc dù động tác của nàng cực kỳ đơn giản đến mức gần như là tùy tiện, thế nhưng kỳ lạ thay, chính cái đơn giản ấy lại khiến cho Trư yêu kinh hãi. Bản năng sinh tồn vừa mách bảo rằng nó đang đối đầu với một kẻ địch có tu vi cực kỳ đáng sợ!

Ngay lập tức, Trư yêu đột ngột dừng thế công lại, vội vã quay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc, tất cả đã muộn. Một tầng xung kích với áp lực khủng khiếp đã đánh lên người nó.

"Rầm... m...!".

"Sột soạt...".

Từ trong đống cây đổ nát, Trư yêu gắng gượng đứng lên, chỉ là còn chưa nâng thân thể lên được một nửa thì đã quỵ xuống lại. Nó chẳng còn đủ sức để làm cái việc đơn giản ấy nữa. Đôi mắt đen ngòm chứa đầy sự bất cam, nó nhìn Lăng Tố, cố mở miệng:

"N... Ng... Ngươi... Ngươi không... phải...".

Thốt ra được bấy nhiêu thì Trư yêu liền gục xuống. Nó đã không bao giờ còn có thể nói thêm được nữa.

"Sư phụ".

"Trưởng lão".

"Trưởng lão".

...

Mắt thấy Trư yêu đã chết, đám người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh nhanh chóng chạy tới.

"Sư phụ, yêu thú kia...?".

Lăng Tố thoáng nhìn qua Trư yêu, bảo: "Nó là một con Ô Nha, một loài thuộc họ Trư yêu".

"Ô Nha...". Hoàng Nữ Tú Anh hơi nghĩ ngợi, kế đó thì hỏi: "Sư phụ, theo con biết thì Ô Nha là một yêu thú cấp thấp, khi trưởng thành, thực lực tối đa của nó cũng chỉ có thể đạt tới Linh tuyền cảnh sơ kỳ là cùng, tại sao con Ô Nha này...?".

Quả thật nàng đang cảm thấy khá nghi hoặc. Nàng chưa bao giờ nghe nói một con Ô Nha lại có khả năng tu luyện đến Linh châu cảnh. Nó đã nằm ngoài nhận thức của nàng.

Biết rõ sự nghi hoặc trong lòng nàng, Lăng Tố cũng không chần chừ mà giải thích ngay:

"Con nói không sai. Theo lý thì đúng là Ô Nha chỉ có thể tu luyện tới Linh tuyền cảnh sơ kỳ, tuy nhiên, lý thuyết là chết, thực tế mới là sống. Tu đạo giới có vô số những thứ thiên kỳ bách quái, chuyện lạ vốn là không hiếm. Sở dĩ Ô Nha không thể vượt qua được Linh tuyền cảnh sơ kỳ là bởi nó bị hạn chế về huyết mạch, hay nói cách khác thì đó là do hạn chế về tư chất. Nhưng như ta đã nói, tu đạo giới là một thế giới rất kỳ diệu, những thứ có thể cải biến tư chất không phải không có".

"Trưởng lão, ý người là Ô Nha kia đã ăn được một loại thiên tài địa bảo có công dụng cải biến huyết mạch, đề thăng tư chất?". - Lần này người lên tiếng là Hà Khương.

Lăng Tố gật đầu: "Ta nghĩ đó là khả năng duy nhất".

"Thật đáng tiếc". - Bên cạnh Hà Khương, Cao Cường đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hà Khương nghe hắn nói thế thì không khỏi nghi hoặc: "Cao sư đệ, ngươi nói đáng tiếc cái gì?".

Cao Cường hơi ngượng ngùng: "Ý đệ là thứ thiên tài địa bảo đã giúp Ô Nha kia đề thăng tư chất. Nếu mà chúng ta cũng tìm được thì tốt biết mấy".

Ra là vậy.

Giờ thì mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh đã hiểu được suy nghĩ của hắn. Loại thiên tài địa bảo có thể đề thăng tư chất, vừa liên tưởng thôi cũng đã khiến người ta muốn sở hữu rồi.

Đối với những kẻ tu đạo như bọn họ, tư chất thật sự là rất quan trọng. Nó quyết định tốc độ tu luyện nhanh hay chậm, quyết định thời điểm đột phá là thuận lợi hay khó khăn, dễ dàng hay hung hiểm, thậm chí nếu bảo nó quyết định luôn cả không gian phát triển lẫn tương lai của tu sĩ thì cũng không sai biệt lắm. Tất nhiên, nếu tư chất không tốt thì tu sĩ có thể sử dụng đan dược để đề thăng tốc độ tu luyện hoặc là cả tu vi, thế nhưng rốt cuộc ngoại vật vẫn là ngoại vật, trừ phi là loại vô cùng trân quý hoặc nghịch thiên, nếu không thì chẳng thể bì được với người có tư chất tốt sẵn. Lùi một bước mà nói, nếu một kẻ tư chất kém cỏi có khả năng sở hữu những loại thiên tài địa bảo trân quý ấy thì lý nào một người có tư chất tốt lại không?

Chung quy thì huyết mạch, tư chất vẫn là cái cốt lõi và trọng yếu nhất. Cũng chính vì tầm quan trọng ấy mà phàm những thứ có thể đề thăng tư chất thì đều được xếp vào hàng trân bảo, chí bảo. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho Cao Cường cảm thấy tiếc nuối khi nhận định rằng Ô Nha kia đã ăn được một loại trân bảo, chí bảo như vậy. Chỉ là, tiếc nuối thì ích gì? Mổ bụng con Ô Nha kia ra mà tìm ư? Nếu thật sự có thì cũng đã bị nó tiêu hóa sạch sẽ từ đời nào rồi, còn đâu chờ bọn họ tìm.

Tiếc nuối thì vẫn chỉ hoàn tiếc nuối a.

Cảm nhận được tâm tình mất mát của mấy hậu bối, trong lòng Lăng Tố không khỏi có chút buồn cười. Nhớ trước kia nàng cũng từng có lúc như vậy...

"Hừm".

Nhẹ hắng giọng để "đánh thức" mấy người Hà Khương, Cao Cường, nàng hỏi:

"Tú Anh, Ni Na ổn rồi chứ?".

Nghe gọi, Hoàng Nữ Tú Anh lúc này mới thầm mắng bản thân tâm chí kém cỏi. Lấy lại tâm thái bình tĩnh, nàng hướng Lăng Tố hồi đáp:

"Sau khi uống linh đan sư phụ đưa cho thì tình trạng Ni Na sư tỷ đã tốt lên nhiều rồi ạ".

"Ừm".

Lăng Tố khẽ gật đầu, kế đó thì đưa mắt nhìn về chỗ Ni Na và Vương Chi đang nằm, cũng chẳng biết do vô tình hay cố ý mà ánh mắt nàng lại dừng trên người Vương Chi lâu hơn một chút.

"Khục khục...".

Không một dấu hiệu báo trước, Ni Na vốn đang nằm bất động đột nhiên tỉnh lại. Ngay khi vừa lấy lại ý thức, nàng lập tức bật người dậy, gương mặt khẩn trương nhìn ngó xung quanh...

"Trưởng lão?".

Sau khi nhìn thấy đám người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh vẫn bình an vô sự, hơn nữa lại còn có Lăng Tố bên cạnh, lúc này Ni Na mới dần bình tĩnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.