Phù Thiên Ký

Chương 677: Cũng đành thúc thủ




"Phụ thân ta, hắn không những không chấp thuận mà còn cho người bắt giam ta. Đám tiểu nhân đó, bọn chúng muốn ngăn ta tìm gặp Hoa Vũ. Bọn chúng sợ ta sẽ phá hoại âm mưu của chúng...".

"Hôm đó, lần đầu tiên ta mới biết được một sự thật vốn vẫn luôn bị cao tầng gia tộc âm thầm che giấu. Rằng thực chất Cao Chính ta cũng không phải đứa con duy nhất của tộc trưởng Cao gia. Ngoài ta ra thì còn có một người nữa. Tên của hắn là Cao Tiệm".

"Ta và Cao Tiệm kia vốn dĩ là huynh đệ song sinh, chào đời bất quá cách nhau chưa tới nửa giờ. Có điều... vẫn rất nhiều sai biệt".

"Năm đó, ta được thế nhân Minh Thành Giới biết đến là một thiên tài tuyệt thế. Tư chất, ngộ tính, thậm chí kể cả cơ duyên, khí vận, hết thảy đều chẳng một kẻ đồng trang lứa nào có khả năng so sánh được. Nhưng, rốt cuộc vẫn chỉ là vật lót nền cho hắn".

"Cao Tiệm, đứa đệ đệ này của ta, thời điểm hắn vừa chào đời liền dẫn khai dị tượng, tư chất càng là cực kỳ khủng bố. Nếu ta được ví bằng bốn chữ "thiên tài tuyệt thế" thì Cao Tiệm có thể gọi là "thiên hạ vô song". Khoảng cách, ngay từ đầu đã phân định rõ".

...

"Cũng bởi chính vì Cao Tiệm có tư chất quá đỗi kinh người nên khi ấy cao tầng gia tộc mới quyết định âm thầm che giấu sự tồn tại của hắn. Thay vào đó, bọn chúng dùng ta để làm bình phong mà qua mặt thế nhân. Một mặt, bọn chúng tỏ ra ân cần bồi dưỡng, ra vẻ tận lực trợ giúp ta tu luyện; trong khi ở mặt khác, những gì Cao Tiệm nhận được còn nhiều hơn ta gấp chục lần".

"Thiếu chủ thực sự của Cao gia năm đó, thực chất không phải ta mà là Cao Tiệm. Trong mắt gia tộc, giá trị của ta bất quá chỉ dừng ở tấm bình phong bảo vệ Cao Tiệm mà thôi. Nói cách khác, một khi Cao Tiệm đã đủ lông đủ cánh thì Cao gia có ta hay không đã chẳng còn quan trọng nữa".

"Danh gia vọng tộc chính là vô tình như vậy. Thời điểm ta cự tuyệt tham gia vào âm mưu cướp đoạt tu la tam bảo cùng tu la huyết hoả thì vị phụ thân kia đã quyết định gạt bỏ ta. Dựa vào những tin tức có được cùng hình hài giống ta như đúc của Cao Tiệm, bọn chúng không khó để thực hiện mưu đồ".

"Mặc dù Hoa Vũ bản lãnh cao cường, tu vi lợi hại, thế nhưng Cao Tiệm thật chẳng đơn giản một chút nào. Những thứ hắn được học, toàn bộ đều là bí pháp, cấm thuật tuyệt mật nhất của Cao gia... Trực tiếp đối đầu, Hoa Vũ có thể đánh bại chứ bằng dụng mưu đối phó...".

...

"Năm đó, ta thân bị giam giữ mà lòng như lửa đốt. May sao nhờ có biểu muội Cao Phương lẻn vào giải cứu nên mới thoát ra được. Tiếc rằng... cũng chỉ là may mắn nhất thời".

"Ta vừa chạy đi không lâu thì gia tộc liền phát hiện. Động thân truy bắt chẳng phải ai khác, đích xác đứa đệ đệ song sinh của ta: Cao Tiệm".

"Đánh, ta dĩ nhiên là đánh không lại. Bằng vào bí thuật, ta cố gắng tháo chạy. Nhưng, cuối cùng vẫn là chạy không thoát...".

"Hôm đó, Cao Tiệm truy đuổi ta ra khỏi tinh không vũ trụ, thời điểm bay qua ranh giới giữa Kim Phiên Giới và Lôi Phong Giới, chúng ta đã vô tình lọt vào một vùng không gian kỳ lạ. Pháp tắc bên trong không gian này, nó hoàn toàn sai biệt với những gì ta từng nhận thức. Thậm chí dù với tu vi Đại hải ta vẫn chẳng thể nhìn ra được chút gì. Cao Tiệm, thiết nghĩ cũng là như thế".

"... Giây phút sinh tử cận kề, ta đã không còn lựa chọn, buộc phải trốn vào vùng không gian kỳ lạ kia. Kết quả... ta bị lôi điện công kích, phong hoả thiêu đốt, chật vật đến suýt nữa thì thần hình câu diệt...".

"Tuy rằng cuối cùng ta cũng bảo toàn được mạng sống, nhưng là từ đó trở đi, ta vĩnh viễn bị trói buộc ở đây - bên trong Đà Lan Giới này...".

...

Khép mắt, rồi lại mở ra, nam tử, cũng tức Cao Chính chậm rãi xoay lưng, nhìn sang Thi Quỷ, nói:

"Hài nhi, người mà Na Trát nhắc đến, kẻ đã cướp đi tu la tam bảo, hại mẫu thân con phải chịu đoạ đày dưới Đại Lôi Âm, tuyệt đối không phải ta. Cao Tiệm, hắn nhất định là đã giả dạng ta. Nhất định là hắn...".

"Hài nhi...".

Im lặng. Như cũ vẫn là im lặng.

Thi Quỷ, hắn chẳng hề mở miệng. Mắt hắn, nó thậm chí còn không nhìn Cao Chính.

Trước thái độ hững hờ xa cách ấy, ít ra là theo như bản thân mình cảm nhận, Cao Chính hụt hẫng, thanh âm lạc đi hẳn:

"Ta hiểu... Ta hiểu... Tất cả đều là do ta không tốt. Tất cả đều là do ta đã không giữ được lời hứa, không thể trở về tìm mẫu thân con...".

"Hài nhi, nếu như con... Hài nhi?".

Đang nói, Cao Chính bỗng bất ngờ chuyển giọng, thần tình nghi hoặc. Từ phía Thi Quỷ, hắn vừa nhìn thấy có điều khác lạ: biểu cảm của sự đau đớn.

...

"Công tử...".

Theo sau Tiểu Kiều, những người khác cũng nhanh chóng chạy sang.

Ngay lập tức, một trong số bọn họ, cụ thể là Âm Cơ liền bị một bàn tay níu giữ.

"Mau nói cho ta biết. Nó đã xảy ra chuyện gì?".

"Tiền bối, ta...".

Bất ngờ bị người giữ lấy, Âm Cơ hơi hoảng, nhất thời ú ớ chẳng biết phải đối đáp ra sao. Nói thế nào đôi bên cũng là lần đầu gặp mặt, thực lực thì chênh nhau như trời với đất, thân phận đối phương lại còn rất có khả năng là phụ thân Thi Quỷ - chủ nhân mình, Âm Cơ nàng há có thể giữ được bình tĩnh?

Đừng trông nàng xuất thân đạo tặc, thường ngày hung hăng càn quấy, miệng hay chửi tục mà nghĩ nàng già dặn. Thực ra thì tâm linh Âm Cơ nàng vẫn còn non nớt lắm.

Sự thể nó là như thế, Âm Cơ đang bị hành động của Cao Chính hù doạ, nói không được. Xui thay, bản thân Cao Chính thì lại chẳng có thời gian bận tâm đến cảm xúc của nàng. Lúc này hắn chỉ muốn biết căn nguyên khiến cho nhi tử mình phải chịu đau đớn. Chậm trễ mà nói... thật làm hắn rất không vừa ý.

Những ngón tay đặt trên vai Âm Cơ bất giác siết chặt, Cao Chính lạnh lùng nhắc lại câu hỏi:

"Mau nói cho ta biết, nó đã xảy ra chuyện gì?!".

"Tiền bối".

Vừa lên tiếng chẳng phải Âm Cơ. Hồi đáp là một người khác: Khổng Lăng. Ở đây, ngoài Thi Quỷ ra thiết nghĩ cũng chỉ duy nhất mình nàng mới hoàn toàn giữ được sự trấn định khi đối diện cùng Cao Chính.

Chừng như đã hiểu rõ tình hình, nàng thay Âm Cơ giải đáp:

"Tình trạng của Thi Quỷ nhất định là do độc tố của Đoạn Truờng Cổ gây nên".

"Độc tố?".

Không cần nghe thêm gì nữa, Cao Chính ngay lập tức gạt Âm Cơ ra, ngồi xuống bên cạnh Thi Quỷ.

"Hài nhi, để ta xem qua".

"Công tử, người để tiền bối xem đi".

Thi Quỷ thoáng chần chừ nhưng rồi cũng nén đau gật đầu chấp thuận.

Có được sự đồng ý, Cao Chính một giây không nán thêm, vội dùng tay kết quyết, nhẹ nhàng đặt lên người nhi tử mình.

Hơn mười phút sau...

Trải qua một đỗi lâu cẩn thận tra xét toàn thân Thi Quỷ, Cao Chính thu tay, khuôn mặt âm trầm bất định...

"Độc tố thật quái dị, không bạo phát đồng loạt mà chậm rãi gia tăng từng chút một, hơn nữa đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, lẫn trong kỳ kinh bát mạch. Chưa kể còn có một cỗ lực lượng ngấm ngầm kiểm soát đan điền cùng huyết mạch...".

Cúi xem một viên đan dược lấy ra từ chiếc lọ cất giấu bên trong giới chỉ đính trên pháp bảo Túy Linh Lung mà Khổng Lăng vừa đưa, cũng đồng thời là thứ mà Thi Quỷ vừa uống để trì hoãn độc tố, Cao Chính nói tiếp:

"Thành phần viên đan dược này rất phức tạp, có một vài loại ta không phân biệt được...".

"Tiền bối, nói vậy người cũng không cách nào hoá giải được ư?".

Liếc lên nhìn Khổng Lăng - người vừa mới hỏi, Cao Chính đáp: "Nếu là trước kia, đừng nói Đoạn Trường Cổ này, cho dù độc tố lợi đại hơn nữa ta cũng có thể giải trừ. Bằng như hiện tại... Bảo đan chẳng còn, tu vi của ta lại chịu sự áp chế... Mặc dù linh anh ta là thánh thủy chi anh nhưng công năng chủ yếu, phần nhiều hiệu nghiệm ở tổn thương do chiến đấu, giải độc mà nói... tác dụng chả đáng bao nhiêu".

Nói đoạn, Cao Chính ngó qua Thi Quỷ hiện đang còn ngồi khoanh chân điều tức hòng mau chóng bình ổn độc tố, mắt lộ rõ lo lắng:

"Các ngươi hãy cho ta biết, nó tại sao lại trúng phải Đoạn Trường Cổ này".

"Tiền bối, để ta nói".

Như cũ, hồi âm vẫn là Khổng Lăng.

"Chuyện là như vầy...".

...

...

Qua lời kể của Khổng Lăng, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng hơn đối với Cao Chính.

Biểu hiện của hắn, phải nói là có phần khác lạ. Từ đầu đến cuối, Cao Chính hắn đều luôn bảo trì im lặng. Cảm xúc, nó bộc lộ chẳng đáng là bao. Thậm chí thời điểm nghe xong, hắn cũng không buồn thốt ra tiếng nào. Thanh âm nếu có cũng chỉ là hơi thở đều đều lặng lẽ.

Qua thêm một đỗi, sau một hồi lặng im, rốt cuộc thì Cao Chính cũng chịu mở miệng. Dành cho Thi Quỷ một ánh nhìn xót xa, hắn bảo chúng nữ:

"Chăm sóc cho nó".

Dứt câu, Cao Chính liền đứng dậy, một mình bước đi. Trên khuôn mặt hắn, máu tươi dần chảy. Không chỉ miệng mà từ trong mũi, máu cũng đang chầm chậm xuôi dòng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.