Phù Thiên Ký

Chương 673: Muôn nỗi hoài nghi




...

"Ực...".

"Ực...".

...

Phía bên này, sau lưng nam tử tóc bạc, đám người Lạc Lâm, Âm Cơ chứng kiến cảnh tượng Tư Đồ bị thiên địa linh khí nghiền thành thịt nát thì vô thức nuốt liền mấy ngụm nước bọt. Bọn họ bị chấn động. Cõi lòng, nó đang dậy sóng...

"Nhận thức sụp đổ", đấy hẳn là cụm từ thích hợp nhất lúc này.

...

Đối với những ánh nhìn khác lạ của chúng nữ, nam tử tóc bạc xem chừng cũng chả mấy để tâm. Bước chân nhẹ chuyển, hắn hướng vị trí Thi Quỷ - người duy nhất vẫn giữ được khuôn mặt điềm tĩnh sau cái chết đột ngột của Tư Đồ - đi đến.

"Soạt...".

"Nữ nhân ngốc, mau tránh ra".

Mặc dù trong lòng rất e ngại nam tử tóc bạc nhưng Tiểu Kiều vẫn ngoan cố lắc đầu. Nàng sợ hắn sẽ lại làm gì đó Thi Quỷ.

"Tiểu Kiều, không sao đâu".

"Công tử, nhưng mà...".

Ngó thấy Tiểu Kiều còn chưa chịu nhường đường, Thi Quỷ đành tạm rời Nghinh Tử, đứng dậy rồi đặt bàn tay lên vai nàng.

"Nếu y thực muốn ra tay, Tiểu Kiều ngươi có thể cản được không?".

Tiểu Kiều nghe thế thì đảo mắt nhìn trái phải mấy lượt, sau đấy mới rất không tình nguyện lui sang một bên. Dù vậy, sự chú ý thì vẫn như cũ đặt trên người Thi Quỷ và nam tử tóc bạc.

"Nữ nhân ngốc ngươi đúng là giỏi làm chuyện vô bổ".

Dành cho Tiểu Kiều một câu đánh giá như vậy xong, nam tử tóc bạc tiến sát tới trước mặt Thi Quỷ, im lặng vài giây rồi nói:

"Tiểu tử, tốt hơn hết là lát nữa ngươi nên trả lời cho thành thật".

Dứt câu, hắn tùy tiện vung tay đem sợi xích vô danh đang trói buộc mấy người Lạc Lâm, Khổng Lăng thu hồi, kế đấy thì bước qua khỏi người Thi Quỷ, chính thức tiếp cận Nghinh Tử.

Vậy là đã rõ. Nam tử tóc bạc đã chấp nhận thoả hiệp, đồng ý ra tay cứu Nghinh Tử.

...

Vài phút sau.

Trải qua một hồi cẩn thận kiểm tra, bước đầu ổn định thương thế, nam tử tóc bạc đem tay thu hồi. Chân mày khẽ nhíu, hắn lẩm bẩm: "Như vậy mà vẫn không chịu chết, đúng là đồ ngoan cố lì lợm".

Thành thực từ trong thâm tâm, nam tử rất mong rằng Nghinh Tử đã chết đi. Hắn cảm thấy như vậy mới là tốt nhất. Đỡ phải hao phí hơi sức, tiêu tốn chân nguyên của hắn.

Tất nhiên đấy là nam tử nghĩ, chỉ mình hắn. Bằng những người khác, mong muốn nó lại khác.

Thay mặt mọi người, Thi Quỷ hỏi: "Nàng... cứu được phải không?".

"Tâm mạch đứt đoạn, chân nguyên suy kiệt, sinh mệnh bị bào mòn, nàng ta còn chưa chết đã là kỳ tích rồi".

Dừng trong giây lát, nam tử hạ giọng nói tiếp: "Tiểu tử, cho ngươi hay, đại tu sĩ cũng không phải vạn năng, bất cứ chuyện gì cũng làm được đâu. Nếu đổi lại là người khác, trong tình trạng giống ta ở đây thì tuyệt đối sẽ phải thúc thủ đứng nhìn".

"Tiền bối, nói vậy tức là người cứu được đại nương con phải không?".

Liếc sang Tiểu Vương - người vừa lên tiếng, nam tử hờ hững đáp: "Phải, ta cứu được".

"Tiền bối, Tiểu Vương cầu xin người hãy cứu đại nương con!".

Theo sau câu nói, Tiểu Vương cũng lập tức dập đầu quỳ xuống.

...

"Trước một tên sau lại thêm một tên, các ngươi rất thích quỳ lạy khóc lóc lắm sao?".

"Thằng nhóc ngươi còn chưa chịu đứng dậy? Có phải muốn ta giúp hay không?".

Đứng gần bên Tiểu Vương, Tiểu Kiều nhận thấy nam tử tỏ ra không vui liền vội vàng đưa tay đem Tiểu Vương kéo về phía mình.

"Không nghĩ trên đời còn có loại nữ nhân ngốc nghếch thế này".

Thầm nghĩ, nam tử tóc bạc thở nhẹ một hơi, xoay người qua hướng khác.

Cùng Thi Quỷ mặt đối mặt, hắn nói: "Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ: Để cứu nữ nhân của ngươi, ta buộc phải hao tốn rất nhiều lực lượng. Nếu như lát nữa ngươi dám giở trò hoặc là lừa dối, dù chỉ một chữ thì ta cũng sẽ lập tức đem toàn bộ đám người các ngươi trừu hồn luyện phách!".

Đối với lời cảnh báo nọ của nam tử, Thi Quỷ trước sau như một, không hề biến sắc: "Câu trả lời của ta nhất định sẽ vô cùng thành thật".

"Hừ, vậy thì phải chờ xem".

...

...

Vị trí hiện vẫn bên trong mật cảnh, tuy nhiên, thay vì chỗ Hoan Nhạc Thần Cơ sụp đổ thì nơi mà đám người Thi Quỷ đang đứng, nó lại nằm ở một góc khác. Quang cảnh xét ra đẹp đẽ hơn nhiều.

Trên thảm cỏ, dưới một tàn cây, Tiểu Kiều chăm chú nhìn vào dòng nước xanh xanh tựa ngọc vừa bay ra từ người nam tử tóc bạc, nghi hoặc hỏi:

"Công tử, đó có phải là...?".

Hiểu ý, Thi Quỷ gật đầu: "Đích thị là một linh anh".

"Phụ thân, Linh anh này thật đặc biệt. Tiểu Vương cảm nhận được bản thân nó chứa đựng sinh cơ vô cùng lớn, so với Tiểu Vương còn muốn lớn hơn gấp mấy mươi lần".

"Con nói không sai".

Thi Quỷ chuyển mắt trông về dòng nước xanh xanh tựa ngọc đang uốn quanh thân thể Nghinh Tử trên không trung, đoạn tiếp tục:

"Đạo pháp ngàn vạn, cốt cách muôn trùng, vậy nên linh anh sinh ra, sai biệt hình dạng cũng là điều tất yếu. Thú hình, nhân hình, cụ hình,..., hết thảy đều có thể. Trong số đó dĩ nhiên sẽ xuất hiện qua một bộ phận mang đặc tính tương tự như bảo đan, thánh thủy, công dụng chữa thương, giải độc cực kỳ hiệu nghiệm... Dòng nước màu xanh ngọc mà chúng ta đang thấy, nó chính là một loại linh anh như vậy. Xét trên toàn bộ các giới diện, người sở hữu tin tưởng cũng chẳng nhiều, nếu không muốn nói là vô cùng ít ỏi".

"Thì ra là vậy".

Sau khi đã hiểu thêm đôi chút về linh anh của nam tử tóc bạc, Tiểu Vương càng thêm tràn trề hy vọng: "Nếu như linh anh của tiền bối tựa như thánh thủy, hơn nữa còn chứa đựng đại lượng sinh cơ nhường ấy, như vậy... đại nương nhất định sẽ được cứu. Phải, nhất định là như vậy".

"Ừm, Tiểu Vương. Đại nương con nhất định là sẽ không có chuyện gì đâu". - Mang chung nỗi niềm, Tiểu Kiều kế bên cũng lên tiếng tán đồng.

Trong thâm tâm, nàng cầu mong là như thế. Nếu bảo lòng tin chi bằng nói xuất phát từ hy vọng.

Mà, đâu chỉ nàng, đâu chỉ Tiểu Vương, những người khác, từ Lạc Lâm, Âm Cơ cho đến nữ nhân còn mang nhiều bí ẩn là Khổng Lăng cũng đều y như vậy, mong Nghinh Tử sẽ hiểm tử hoàn sinh. Hơn trăm năm gắn bó cùng nhau, cảm tình sao chẳng chút đậm sâu?

Riêng phần Thi Quỷ...

Tâm tình hắn lúc này, so với chúng nữ thì phức tạp hơn nhiều. Trong đầu hắn đang không ngừng tự hỏi, cũng không ngừng suy tính. Một tu sĩ Đại hải bỗng dưng lại xuất hiện tại Đà Lan giới này, hơn nữa còn có nhận thức rất rõ về chủng tộc Kim Nguyệt Tu La, đây tuyệt đối chẳng phải vấn đề được phép xem nhẹ.

Lại nói, một tu sĩ Đại hải thần thông quảng đại cớ gì phải quanh quẩn ở đây, bên trong Đà Lan Giới này? Theo như những gì đã xảy ra, qua những lần đối thoại thì rõ ràng y không phải không muốn mà là không thể tự mình thoát đi.

Y... đang bị giam cầm.

Nhưng, nó hợp lý sao?

Nên nhớ là hơn trăm năm trước, sở dĩ Thi Quỷ hắn có thể từ nhân giới xuyên qua đến đây là bởi do lực lượng khổng lồ từ cuộc đại chiến giữa Thánh tử Cửu Âm Giáo và tứ a di Na Trát của hắn đã làm ảnh hưởng đến không gian pháp tắc, từ đó tạo ra một thông đạo. Thi Quỷ hắn chính là vô tình bị ném cuốn vào đây - thế giới vốn từ lâu đã bị cô lập này.

Hắn từng suy đoán, rằng chỉ cần tái hiện lại cuộc đại chiến, hay chính xác hơn là cỗ lực lượng khổng lồ như năm đó thì nhất định có thể tác động lên không gian pháp tắc của Đà Lan Giới, từ đấy mở ra thông đạo, thoát khỏi chỗ này.

Nhưng...

Thi Quỷ hắn sai rồi. Nam tử tóc bạc kia rõ ràng là một vị tu sĩ Đại hải cảnh hàng thật giá thật. Với tu vi của đối phưong, lực lượng tạo ra há sẽ thua kém Thánh tử Cửu Âm Giáo và tứ a di Na Trát của hắn năm xưa?

Ấy thế mà... Nhìn đi. Y hiện vẫn còn đang bị giam cầm ở đây.

Sức mạnh của đại tu sĩ còn vô phương thoát khốn thì lực lượng chân nhân, nó lại đáng gì? Làm sao có thể?

Nhưng, lại một lần nữa nhưng, nếu thật sự là không thể, vậy chuyện Thi Quỷ hắn xuyên không năm đó phải lý giải thế nào?

Lẽ nào nói từ bên ngoài tiến vào Đà Lan Giới thì được còn bên trong đi ra là việc bất khả thi hành?

Hay là nói năm đó, Thi Quỷ hắn cũng không phải nhờ vào lực lượng từ vụ nổ kinh thiên trong trận đại chiến mà xuyên qua? Rằng việc hắn xuất hiện ở đây là do một bàn tay vô hình thao túng?

Cuộc đời hắn, ngay từ đầu vốn đã bị người ta sắp đặt cả rồi ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.