Phù Thiên Ký

Chương 618: Một chút tâm tư




...

"Quả như ta nghĩ, lực lượng của nàng ta cũng đã bị phong ấn".

"Với trạng thái thân thể đôi bên hiện giờ, không biết liệu ta có thể làm được không?".

Tự hỏi xong, Thi Quỷ liền kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, dụng lực điểm lên người hoàng y nữ tử.

"Phốc!".

"Tốt rồi". - Nhìn hoàng y nữ tử bên dưới, Thi Quỷ cuối cùng cũng buông lỏng thốt ra.

Vừa rồi, thử nghiệm của hắn đã cho ra kết quả. May mắn, hắn có thể dùng thủ pháp thường nhân để phong bế huyệt đạo trên người hoàng y nữ tử.

"Xem ra ngươi cũng như ta, hiện tại thân thể đều chẳng khác biệt phàm nhân thế tục bao nhiêu".

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng mình, Thi Quỷ tuyệt không dám triệt để đánh đồng. Giữa hắn và nữ tử đang nằm mê man đây, cả hai vốn dĩ tồn tại khác biệt. Tuy rằng chưa biết tu vi của nàng nằm ở mức nào, thế nhưng bằng vào ẩn nặc thuật cao minh cùng màn "vùng vẫy" mà hắn thấy được trước khi bản thân hôn mê của nàng, hắn tin tưởng chí ít nàng cũng phải là một vị chân nhân hậu kỳ.

Đành rằng hiện tại nàng cũng như hắn, toàn bộ lực lượng đều bị phong ấn, nhưng một vị chân nhân Linh anh cảnh mất đi lực lượng và một tên cao thủ Linh châu cảnh mất đi lực lượng, xét ra vẫn có khoảng cách đấy. Trình độ nhục thân đôi bên, nó khác nhau nhiều lắm. Chỉ e nếu phải công bình đối chiến, vài ba tên như hắn cộng lại cũng chưa chắc làm gì được nàng.

May mắn, hắn hôn mê trước nàng và thanh tỉnh sớm hơn nàng.

"Coi như ngươi xui xẻo".

Bởi do cẩn thận, hoặc không thì là e ngại, Thi Quỷ buông ra một câu như vậy xong liền dồn lực vào ngón trỏ và giữa, tiếp tục điểm lên người hoàng y nữ tử.

"Phốc!".

"Phốc!".

"Phốc!".

"Giờ thì có thể an tâm rồi".

"Ưm...".

Khá trùng hợp, ngay khi lời Thi Quỷ vừa dứt thì một thanh âm khác đã lập tức cất lên.

Hoàng y nữ tử?

Người vừa mở mắt thực ra là Lạc Lâm.

...

"Ngươi tỉnh rồi?".

"Tiểu Quỷ sư phụ?".

Mắt tím mơ màng, Lạc Lâm nhìn Thi Quỷ, giọng nói thơ dại: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi cũng chết rồi hả?".

Giữa lúc Thi Quỷ còn chưa hồi đáp, Lạc Lâm đảo mắt ngó xem trần thạch động, nơi có những viên bảo thạch phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo, nói tiếp: "Đây là địa ngục người ta hay nhắc đến sao? Cũng đẹp há?".

"Trông bộ dạng của ngươi không có vẻ gì là lo sợ nhỉ?".

Chuyển mắt về vị trí cũ, trên người Thi Quỷ, Lạc Lâm xụ mặt: "Dù sao cũng chết rồi, lo lắng, sợ hãi lại có ý nghĩa gì. Ta chỉ là...".

"Thế nào?".

"Ừm... Ta hơi luyến tiếc một chút".

Lạc Lâm thở dài, thanh điệu buồn bã: "Tỷ tỷ của ta, nếu mà biết ta chết rồi nhất định sẽ đau lòng lắm. Ta không muốn tỷ tỷ đau lòng. Với lại...".

"Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ đã luôn chăm sóc cho ta, còn ta thì chưa làm gì được cho tỷ tỷ cả... Tiểu Quỷ sư phụ ngươi không biết đâu, kể từ khi mất đi quyền lực, rồi bị lưu đày đến Đại La, những năm qua tỷ tỷ ta vất vả lắm...".

"Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đấy, ngươi thực là ác lắm... Hức hức... hức...".

Thi Quỷ vốn đang ngồi bên cạnh hờ hững lắng nghe, nay trông thấy Lạc Lâm bỗng chốc giọt ngắn giọt dài khóc lóc thì hai hàng chân mày nhất thời cau lại. Hắn đang nghi hoặc.

"Lạc Lâm". - Một cách trực tiếp, hắn hỏi - "Ta không nhớ mình có làm gì tổn hại đến tình cảm của tỷ muội các ngươi đấy".

"... Hức... Còn nói không... hức...".

Ngập trong nước mắt, Lạc Lâm cố kiềm chế tiếng nấc, nói rõ: "Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đấy... Từ khi gặp Tiểu Kiều... hức... ngươi lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm với ta... khó chịu với ta...".

"... Hức... Ta là công chúa mà... Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?... Ta cũng đã làm gì đâu, bất quá muốn đi nhanh một chút... truy đuổi kẻ đã tới trước kia...".

"Tiểu Quỷ sư phụ ngươi chắc đã nghĩ ta rất tham lam, ích kỷ chứ gì?... Hức... Ngươi đâu có biết chứ... Ta muốn lấy thật nhiều bảo vật... cũng đâu phải để cho mình dùng...".

Càng nói, Lạc Lâm lại càng kích động, những tiếng nấc nghẹn ngào rất nhanh đã chẳng còn kiềm được nữa: "... Hức hức... Từ nhỏ đến lớn... hức... ta sống ở Đại La Thành, được tỷ tỷ chăm sóc, bảo bọc... Nay ta chỉ muốn tặng cho tỷ tỷ... một ít tài bảo thôi mà... Hức... Vậy mà Tiểu Quỷ sư phụ ngươi lại lớn tiếng với ta... bỏ mặc ta... hức hức...".

...

Thi Quỷ nghe xong những lời chân tâm thật dạ nọ thì lâm vào trầm mặc. Sau một đỗi im lặng, hắn chợt đưa tay đặt lên khuôn mặt diễm kiều của Lạc Lâm, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

"Được rồi, là lỗi của ta. Giờ thì nín đi".

"Ta cứ khóc đấy". - Lạc Lâm bướng bỉnh đáp lại - "Lúc sống ta bị Tiểu Quỷ sư phụ ngươi ức hiếp, giờ chết rồi... ngươi đừng hòng hiếp đáp ta nữa".

"Ồ, coi bộ trong lòng tiểu công chúa ngươi rất có thành kiến với ta".

"Ta ghét ngươi, hận ngươi đấy. Ngươi có thể làm gì ta? Dù sao ta cũng đã chết rồi...".

"Chết?".

Thi Quỷ cảm thấy buồn cười: "Tiểu công chúa, ngươi đã bao giờ nghe nói địa ngục nhỏ hẹp và tươi sáng thế này chưa?".

Trong lúc Lạc Lâm bắt đầu định thần quan sát xung quanh, hắn tiếp tục: "Theo ta thấy thì ngươi cần một vị đan sư xem xét lại thần trí đấy, tiểu công chúa ạ".

...

"Này...".

Từ nằm, Lạc Lâm hiện đã ngồi hẳn dậy. Vẻ mặt nồng đậm hồ nghi, nàng hướng Thi Quỷ, hỏi: "Tiểu Quỷ sư phụ, chúng ta chưa chết sao?".

"Thay vì hỏi ta thì sao ngươi không tự mình kiểm tra?".

"Vậy... đưa tay đây".

"Làm gì?".

"Ta cắn xem ngươi có đau không, có chảy máu không".

...

Sau khoảnh khắc lặng thầm ngắn ngủi, Thi Quỷ đột nhiên cười khì: "Lạc Lâm, ta chưa thấy ai ngốc như ngươi cả".

Không như tưởng tượng, Lạc Lâm dù nghe và thấy rõ nhưng lại chẳng mảy may tức giận. Thay vì bực tức thì nàng lại giống như Thi Quỷ, hé môi bật cười.

"Ta cũng chưa thấy ai đáng ghét như Tiểu Quỷ sư phụ ngươi cả".

"Thực rất đáng ghét?".

"Rất rất đáng ghét".

...

Một đỗi sau.

Nụ cười thiếu nữ sớm đã khép, Lạc Lâm hướng Thi Quỷ, nhỏ giọng: "Vừa nãy... những lời kia... toàn bộ Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đều nghe hết rồi?".

"Những lời nào?".

"Những lời ta nói trong lúc... trong lúc ta mơ hồ...".

"À, là mơ hồ".

Thi Quỷ điềm nhiên đáp: "Thực ra ta cũng chẳng muốn nghe, thế nhưng chúng lại vang lên bên tai, thật không nghe không được".

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi...".

"Làm sao?".

"Những lời ta nói lúc nãy, chỉ là do nhất thời thần trí không được tỉnh táo thôi. Ngươi xem như chưa có nghe gì hết được không?".

"Lời nói đã nghe, ta sao có thể coi như chưa từng? Tuy nhiên...".

Thần sắc trở nên nghiêm túc, Thi Quỷ bảo: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giữ kín. Xem như là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta".

"Ừm, vậy chúng ta ngoéo tay đi".

"Được rồi".

...

Đã có được sự đồng thuận của Thi Quỷ, trong lòng Lạc Lâm rốt cuộc cũng hoàn toàn buông lỏng. Thở nhẹ một hơi, nàng chỉ tay về phía hoàng y nữ tử vẫn còn đang nằm hôn mê, thắc mắc:

"Tiểu Quỷ sư phụ, nàng ta là ai vậy? Tại sao cũng ở trong này?".

"Cuối cùng cũng nhìn tới rồi sao? Nãy giờ ta còn tưởng mắt ngươi có vấn đề chứ".

"Vấn đề gì... Chẳng qua nãy giờ ta chưa...".

Bỏ ngang câu nói, Lạc Lâm quay lại vấn đề trước đó: "Tiểu Quỷ sư phụ, mau nói cho ta biết đi. Nàng ta là ai vậy?".

"Nàng ta à...".

Thi Quỷ chuyển mình đứng lên, mắt nhìn hoàng y nữ tử, nói: "Lai lịch của nàng ta cũng chưa rõ. Tuy nhiên...".

Thoáng ngưng giây lát, hắn tiếp tục: "Nếu ta đoán không lầm thì nữ tử này rất có khả năng chính là kẻ đã đi trước chúng ta một bước. Một đường phương bắc cổ tích cho tới tế đàn, mật cảnh, Hoan Nhạc Thần Cơ, nàng đều đến sớm hơn chúng ta".

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói...".

Hít vào một hơi thật sâu, Lạc Lâm mím môi trợn má. Ném cho hoàng y nữ tử một ánh nhìn chất chứa thành kiến sâu nặng, nàng hậm hực: "Thì ra nàng ta chính là kẻ đã lấy linh mạch, hái hết linh điền, cuỗm đi toàn bộ thiên tài địa bảo một đường phương bắc a...".

"Hừ, để bổn công chúa ta cho ngươi biết tay!".

Quyết liền làm, Lạc Lâm hung hăng nhấc chân nhắm hướng hoàng y nữ tử tiến qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.