Phù Thiên Ký

Chương 559: Độc Nhãn Âm Cơ (3)




Tất nhiên, cảm thấy "tuyệt" không chỉ riêng mình Diệp Lang Khải, đám người Trần Đức, Thác Ban, Phong Bất Bình cũng đều cùng chung nhận định. Chẳng phải hôm nay, chẳng phải bây giờ mà đã rất lâu rồi, từ thời điểm bọn chúng mới bắt đầu nhận thức nữ thủ lĩnh đạo tặc Di Thù tộc kia. Có khác chăng là so với Diệp Lang Khải, cặp mắt của bọn chúng an phận hơn mà thôi.

Biết sao được. Tu vi thua kém, xuất thân càng là chênh lệch, bọn chúng dẫu muốn không an phận cũng khó.

Lúc này, dám "nhòm ngó" nữ thủ lĩnh đạo tặc chỉ có mỗi một mình Diệp Lang Khải. Tuy xét cấp bậc chủng tộc, Lam U của hắn đúng là không bì được với Di Thù của nàng, nhưng nếu là bàn tới thân phận, hậu trường... chẳng ngoa khi bảo rằng mười người như nàng gộp lại cũng vẫn còn thua xa hắn.

Diệp Lang Khải hắn có tư cách để "nhòm ngó". Một cách nghiễm nhiên, hắn cho là như vậy. Và thực tế thì hắn đã làm như vậy, "nhòm ngó" nàng.

Gương mặt diễm lệ, cổ thon yêu kiều, vai trần trắng muốt, mỗi một tấc da thịt mà nàng để lộ ra ngoài thì mười y như một, toàn bộ đều trở thành mục tiêu của hắn. Nhưng trên tất cả, vị trí khiến hắn phải chú ý nhiều nhất có lẽ vẫn là ngực. Căng tròn và đầy đặn...

Diệp Lang Khải, hắn thích "nhòm ngó". Một sự thật hiển nhiên chẳng cần bàn cãi. Có điều, đấy là hắn thích, đám Thác Ban, Trần Đức hẳn cũng là như thế, đều thích, nhưng... bọn chúng không đại diện cho hết thảy. Những nữ nhân còn lại sao chưa rõ chứ riêng với nữ thủ lĩnh đạo tặc Di Thù tộc thì nàng quả rất không thích rồi đấy.

Đương nhiên chẳng phải mới đây, sự khó chịu của nàng đã phát sinh từ nãy giờ, thời điểm Diệp Lang Khải bắt đầu dùng cặp mắt dâm tiện của mình mà liếc ngang quét dọc khắp thân thể nàng cơ. Nói thế nào thì nàng đây cũng là nữ nhân, gốc gác còn là một đại ác ma cao quý chứ đâu phải hàng hóa, vật phẩm đem ra trưng bày để cho người nhòm ngó, xăm soi.

Muốn nhìn? Nếu vậy thì cũng phải tự coi lại bản thân xem bổn sự tới đâu chứ.

Bất quá chỉ là một tên Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ vắt mũi chưa sạch...

"Hừ".

Trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, nữ thủ lĩnh đạo tặc Di Thù tộc rốt cuộc đã không thể chịu đựng thêm được nữa, hé môi cất tiếng: "Diệp Lang thiếu chủ".

Ngồi ở chiếc ghế kế bên, Diệp Lang Khải nghe gọi tên mình thì liền mỉm cười, nho nhã đáp lại:

"Âm Cơ, chuyện gì vậy?".

"Chuyện gì?".

Nữ thủ lĩnh đạo tặc, tức Âm Cơ nhè nhẹ lắc đầu, cười khẽ mấy tiếng, kế đấy thì khuôn mặt đột ngột nghiêm lại, buông ra một câu:

"Con mẹ ngươi".

...

Một câu, ba chữ, rất ngắn gọn và súc tích.

"Con mẹ ngươi", một câu nói đơn giản, dễ nghe và dễ hiểu. Nhưng, chính nó - câu nói đơn giản ấy, ngay lập tức nó đã khiến cho người ta phải sợ hãi.

Thác Ban sợ, Trần Đức sợ, Phong Bất Bình sợ, những vị thủ lĩnh đạo tặc khác sợ, đám nữ nhân đàn ca múa hát, ôn nhu hầu hạ cũng là như thế, đều sợ.

Tất cả bọn họ sợ hãi tới nỗi ly rượu đang nâng, chưa kịp uống đã ngưng; sợ tới nỗi tay vừa mới vươn, thức ăn chưa kịp gắp đã ngừng; sợ tới nỗi khúc nhạc đang gảy, điệu múa đang hay, còn chưa hết đã liền đứt quãng...

Ai nấy đều sợ hãi, để rồi im bặt. "Con mẹ ngươi", ba chữ kia, nó quả còn hơn là sét đánh ngang tai nữa.

Những lời mắng chửi ấy, nó thực sự là một vấn đề. Một vấn đề rất lớn!

Không ở nội dung mà là đối tượng!

Âm Cơ, nàng ta đã mắng chửi. Mà người bị nàng mắng chửi là ai? Chính là Diệp Lang Khải!

Diệp Lang Khải lại là ai?

Chính là thiếu chủ, là chủ nhân của mọi người ở đây!

Âm Cơ là một đại ác ma không giả, tu vi cao hơn Diệp Lang Khải không sai, thế nhưng... suy cho cùng thì nàng vẫn chỉ là thuộc hạ!

Thuộc hạ lại đi mắng chửi chủ nhân, lại còn là mắng tới "con mẹ" người ta...

Đây... Đây chẳng phải là đang tự tìm phiền toái, lấy đá đập chân mình hay sao?

Nên biết là vị Diệp Lang thiếu chủ này vốn cũng không thuộc loại thiện lương nhân từ cái gì. Ngược lại và ngược lại, hắn rất hiểm độc. Đừng thấy bề ngoài hắn nho nhã lễ độ mà lầm, trước nay kẻ bị hắn giết chưa tới một ngàn thì cũng hơn tám trăm, thủ hạ chết dưới tay cũng là không ít...

Đứng trước một kẻ có hậu trường, có quyền thế lại thừa sự hiểm độc như Diệp Lang Khải, đám người Trần Đức, Thác Ban quả thực rất là kiêng kị. Chính vì lẽ đó mà từ lúc xưa, khi mới bắt đầu nương theo cho đến bây giờ, bọn chúng đối với Diệp Lang Khải đều luôn là tôn kính có dư, nể trọng có thừa, chưa từng làm ra hành động gì gọi là vô lễ, quá phận hết.

Vậy mà hôm nay...

Âm Cơ, nàng ta chỉ mới lần đầu diện kiến Diệp Lang Khải thì đã buông tiếng mắng người...

Đành rằng trước nay tính tình Âm Cơ nàng vốn đã rất thô tục, nhưng thô tục thì cũng nên tùy chỗ tùy nơi chứ. Vị Diệp Lang thiếu chủ kia, hắn phải đâu hạng nhân vật để cho Âm Cơ nàng tùy ý mắng chửi.

"Sai lầm", đấy là hai chữ mà đám người Thác Ban, Trần Đức, Phong Bất Bình cũng như bốn vị thủ lĩnh đạo tặc khác đang nghĩ đến. Bọn chúng cảm thấy mình đã đánh giá thấp con người Âm Cơ. Sự thô tục và tùy tiện của nàng, nó lớn hơn bọn chúng ước lượng nhiều lắm.

Thú thực thì bọn chúng đang bắt đầu hối hận vì đã mời nàng tới Lam Dương Động tụ hội hôm nay.

Chỉ là...

Có hối thì lại thế nào chứ? Bọn chúng cũng đâu thể đem thời gian quay ngược.

...

Trong bầu không khí yên ắng lạ thường, giữa lúc các nô tì đang sợ hãi, khi đám Thác Ban, Trần Đức còn chưa biết phải phản ứng ra sao thì Âm Cơ - người khơi mào tất cả - đã lại tiếp tục "hành động". Và hành động mà nàng vừa làm ra này, nó quả chẳng hay ho, càng không nhã nhặn gì cho cam.

Đầu tiên, nàng kéo một chiếc ghế lại gần, nhấc chân để lên; kế đấy, trong tư thế khiếm nhã ấy, nàng vỗ tay xuống bàn, chỉ thẳng mặt Diệp Lang Khải mà rằng:

"Diệp Lang thiếu chủ, ta nói ngươi này. Ngươi thân là nam nhân lại đi dùng ánh mắt dâm tiện liếc ngang liếc dọc, nhòm ngó thân thể ta như vậy... Con bà ngươi, cha mẹ ngươi lẽ nào không dạy ngươi liêm sỉ?".

...

So với trước, so với ba chữ "Con mẹ ngươi" thì lần này Âm Cơ rõ ràng là đã nói nhiều hơn, hay có lẽ nên gọi là mắng chửi nhiều hơn. Lời buông ra càng là thô tục và sâu cay hơn.

Và, vì lẽ đó, vì những lời mắng chửi nặng nề sâu cay đó, giờ phút này đây, đám tì nữ vốn đã sợ nay lại càng thêm sợ. Nói gì thở, ngay đến thở nhẹ các nàng còn chẳng dám.

Hạ nhân là vậy, sợ tới nỗi biến thành những bức tượng. Riêng phần đám đại nhân đang ngồi cùng bàn, trừ bỏ Diệp Lang Khải và Âm Cơ ra thì cả đám ai nấy cũng đều biến sắc, mặt mày tái mét, tim đập thình thịch.

Vừa rồi, đám người bọn chúng vốn dĩ là mong muốn Âm Cơ sẽ rút lại lời nói, hạ mình tạ lỗi với Diệp Lang Khải hay một cái gì đó đại loại kia.

Nhưng, thực tế thì sao?

Chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với mong muốn của bọn chúng!

Điều bọn chúng trông đợi thì chẳng thấy, thấy được lại là những gì không trông!

Âm Cơ kia, nàng ta chẳng những không tạ lỗi, không rút lại lời nói mà còn bồi thêm. Trước thì mắng "con mẹ ngươi", sau thì mắng tới "con bà ngươi" rồi lại còn chỉ rõ là "dâm tiện", là "liêm sỉ"...

Công khai, minh bạch, rõ ràng từng câu, từng chữ, hoàn toàn chẳng có tí gì là ẩn dụ, hàm ý hết...

Âm Cơ kia, nàng ta bộ chê mạng quá dài, không muốn sống nữa hay sao?

Thế nhưng nếu muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy đến người khác chứ!

Vừa sợ vừa giận, Trần Đức, Thác Ban, Phong Bất Bình cùng bốn vị thủ lĩnh đạo tặc khác nhanh chóng đưa ra lựa chọn, vạch rõ lập trường.

"Âm Cơ!". - Thác Ban bày ra một bộ giận dữ, đứng lên hướng Âm Cơ chỉ trích - "Ngươi thật vô lễ! Sao có thể ăn nói như thế với Diệp Lang thiếu chủ?!".

"Đúng vậy!". - Lần này đến lượt Phong Bất Bình lên tiếng - "Âm Cơ, ngươi còn không mau tạ tội với Diệp Lang thiếu chủ!".

"Âm Cơ, lập tức đem lời nói thu lại mau!".

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.