Phù Thiên Ký

Chương 556: Giết! (2)




Sau những tiếng nổ đinh tai nhức óc, quang cảnh dần lộ rõ. Và... nó đã khác.

Cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như vừa rồi, trước khi Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ được đánh ra, trước mặt Thi Quỷ chỉ là một khoảng không với cây cối um tùm bên dưới thì giờ phút này đây, cây cối đã biến mất, thay vào đó là một tòa động phủ rộng lớn xuất hiện.

"Có kẻ địch!".

"Có kẻ địch!".

...

Đảo mắt nhìn xuống đám đạo tặc nhao nhao bên dưới, Thi Quỷ hét lớn:

"Diệp Lang Khải! Mau cút ra đây cho ta!".

"Hừ! Kẻ nào to gan dám xông vào Tuyền Minh Động của đại gia?!". - Gần như tức khắc, một giọng ồm ồm như sấm đáp lại Thi Quỷ.

Liền theo đó, một thân ảnh cao lớn cũng lao ra.

Vừa xuất hiện là một tên ma nhân thuộc chủng tộc Liêm Đao, cấp bậc cao đẳng, tu vi Thiên hà đệ nhị trọng.

Ngẩng đầu nhìn lên Thi Quỷ, tên ma nhân nọ cau mày hừ lạnh:

"Chỉ là một tên tiểu tử Linh châu đệ cửu trọng lại dám ra tay phá hủy kết giới Tuyền Minh Động ta, ranh con ngươi đúng là gan to bằng trời!".

"Diệp Lang Khải đâu?". - Chẳng chút bận tâm đến thái độ của tên ma nhân nọ, Thi Quỷ hỏi, giọng âm trầm lạnh lẽo.

Sát ý. Nó đã thể hiện rất rõ ràng thông qua câu nói của Thi Quỷ. Tên cường giả ma nhân Liêm Đao tộc đứng bên dưới hiển nhiên cũng dễ dàng nhìn ra được. Chính vì lẽ đó nên trong lòng hắn mới vừa hoài nghi lại vừa tức giận.

"Ranh con!". - Hắn nói - "Mau xưng tên họ! Đến đây có mục đích gì?!".

"Đồ sâu bọ, ta hỏi... Diệp Lang Khải đâu?".

Ngó thấy Thi Quỷ chẳng những không thèm để ý gì tới lời nói của mình mà còn sỉ nhục mình, tên cường giả Liêm Đao tộc liền siết tay thành đấm, gọi ra pháp khí, một đường lao lên.

"Ranh con muốn chết!".

Cùng với tiếng quát chói tai, ngọn giáo trong tay hắn cũng đâm về phía Thi Quỷ, tốc độ cực nhanh.

Có điều, so với hắn thì Thi Quỷ còn nhanh hơn nhiều.

Ngọn lửa màu máu trong mắt rung lên, Thi Quỷ cấp tốc vận hành Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, lạnh lùng giơ tay tung chưởng.

Ngay tức khắc, một hư ảnh bàn tay máu bay ra.

Đích thị Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!

Có một điều không thể không nói, đó là Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ lần này của Thi Quỷ, so với cái dùng để phá vỡ ẩn hình kết giới ban nãy thì rõ ràng đã khác đi nhiều.

Nó mạnh hơn? Tất nhiên. Rất mạnh là đằng khác. Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ lần này, nó đã chẳng đơn thuần chỉ sử dụng linh lực chuyển đổi từ quá trình vận hành theo lộ tuyến tâm pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công nữa. Trừ bỏ linh lực đã chuyển đổi ra thì chứa đựng bên trong nó còn có thêm một loại lực lượng khác: Huyết Sát Chi Lực.

Mà Huyết Sát Chi Lực là gì thiết nghĩ không cần phải nói thêm. Nó rất khủng bố. Đôi hắc - bạch hung hầu hiển hóa từ bảo phù do Thác Nhĩ Đồ và nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi đánh ra trước đó chính là minh chứng tốt nhất. Sau khi được Huyết Sát Chi Lực gia trì, Huyết Ma Truy Hồn Chỉ của Thi Quỷ đã rất dễ dàng đem bọn chúng cắt ra thành trăm mảnh, triệt để hủy diệt luôn cả nguyên hình, bất kể lực lượng của bọn chúng có ngang bằng với cường giả Thiên hà đệ tam trọng còn tu vi Thi Quỷ mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng đi chăng nữa.

Mặc dù Huyết Ma Truy Hồn Chỉ là cấp độ đột phá thứ hai của Huyết Ma Chỉ, uy lực kinh nhân, thế nhưng Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ cũng tuyệt đối chẳng phải thứ tầm thường. Nên nhớ khởi điểm của nó vốn dĩ là cao hơn rất nhiều so với Huyết Ma Chỉ - "bản gốc" của Huyết Ma Truy Hồn Chỉ. Ở thời điểm hiện tại, uy lực của nó so với Huyết Ma Truy Hồn Chỉ có thể đã kém đi, tuy nhiên chênh lệch chắc chắn là không nhiều.

Nói cách khác, khi được Huyết Sát Chi Lực gia trì lên, so với Huyết Ma Truy Hồn Chỉ thì uy năng của Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Cao xa chưa dám nói chứ bằng như dùng để đối phó với một tên cường giả Thiên hà đệ nhị trọng thiết nghĩ đã quá đủ rồi.

Và thực tế thì mọi chuyện đã xảy ra đúng y như vậy, không có gì gọi là bất ngờ hay là ngoài ý muốn cả. Tên cường giả Liêm Đao tộc kia, khi đối mặt với Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ hắn đã lập tức bị nó đè bẹp ngay, nửa giây trì hoãn còn chẳng làm ra nổi thì thân thể đã ngập chìm trong đất đá.

Nhưng, đấy vẫn mới chỉ là màn mở đầu cho bi kịch lớn nhất của cuộc đời hắn...

...

"Chạy!".

"Mau chạy!".

...

Thoáng liếc qua đám đạo tặc vừa bị mình dọa sợ thi nhau tháo chạy, chân mày Thi Quỷ bất giác cau lại, trong lòng âm thầm tự hỏi:

"Lẽ nào ta đã đến muộn?".

Chuyển mắt lên người tên cường giả Liêm Đao tộc vừa bị mình lôi từ trong đất lên, hắn cất giọng âm trầm:

"Nói ta biết, Diệp Lang Khải đâu? Thác Ban đâu?".

"Khục... Ta... Ta...".

"Hừ".

Như không muốn tốn thêm thời gian với một kẻ đã bị đánh cho tàn phế, Thi Quỷ dứt khoát đặt tay lên đầu đối phương, bắt đầu thi triển sưu hồn thuật.

...

Một đỗi sau.

Quá trình sưu hồn đã vừa mới kết thúc. Dĩ nhiên, thông tin cần biết Thi Quỷ hiện cũng đã biết.

Quả đúng như hắn nghĩ, Thác Ban, Diệp Lang Khải, Trần Đức, bọn chúng đã sớm rời khỏi Tuyền Minh Động. Về phần Tiểu Kiều...

Sau khi Thác Ban mang nàng tới đây, Tuyền Minh Động này thì đã liền đem nàng dâng tặng cho Diệp Lang Khải. Cùng với đám người bọn chúng, nàng hiện cũng chẳng còn tại nữa. Tất cả đều đã tiến về phía đông, đến một nơi gọi là Phong Sương Động thuộc núi Sư Đà...

"Chết tiệt...".

Dạ như lửa đốt, Thi Quỷ gằn lên: "... Lũ khốn các ngươi... Tiểu Kiều nếu có mệnh hệ gì ta thề sẽ băm vằm các ngươi thành trăm mảnh!".

...

"Oành... oành... oành...!".

"Ầm... Ầm...!".

"Ầm... Ầm...!".

...

"Oái... C-Chuyện gì...?!".

Vốn đang lần mò hướng về phía Tuyền Minh Động tiến lại, Lạc Lâm nghe tiếng nổ lớn thì nhất thời bị dọa khiến phải la lên oai oái.

Cái tiếng nổ vừa rồi, nó thật là lớn lắm.

"Gì thế nhỉ? Để dùng thần thức kiểm tra xem nào".

Quyết liền làm, Lạc Lâm mau chóng đem thần thức thả ra.

Rất nhanh, kết quả đã có. Nàng đã biết chuyện gì vừa xảy ra.

Phia bên kia, trước mặt nàng, một tòa động phủ đã vừa mới bị đánh sập. Không phải sập bình thường mà là sập triệt để. Cả tòa động phủ to lớn, toàn bộ đều bị nghiền thành cát bụi!

Kẻ ra tay chắc chắn là Thi Quỷ. Lạc Lâm dám cá là như vậy. Ở đây ngoài hắn ra thì làm gì còn ai nữa chứ? Hiện giờ đang đứng gần đống đổ nát kia cũng chỉ có mỗi mình hắn thôi a.

"Tiểu Quỷ lại nổi chứng gì thế nhỉ? Tự dưng đem cả tòa động phủ đánh sập...".

Lạc Lâm nàng nhớ rõ mấy hôm nay Thi Quỷ chưa từng hành sự kiểu như vầy đấy.

Có vấn đề!

Khẳng định là có vấn đề!

"Từ lúc truy sát hai tên thủ lĩnh đạo tặc ở động Bạch Nhật kia xong thì Tiểu Quỷ đã trở nên rất khác... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ...".

"... Làm sao đây, làm sao đây... Ta có nên qua bên đó hay không? Bộ dạng của Tiểu Quỷ bây giờ đáng sợ lắm...".

Giữa lúc Lạc Lâm đang âm thầm tự hỏi, còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì phía bên kia, Thi Quỷ đã lại hành động.

Trên lưng hắn, Huyết Vũ Thiên Ti Dực vỗ mạnh, theo đó, thân ảnh hắn cũng lập tức hóa thành một đạo huyết quang hướng về phương đông bay đi.

"N-Này... Cái này...".

Phát hiện ra hành động của Thi Quỷ, Lạc Lâm mở to hai mắt nhìn theo, miệng lắp bắp chẳng thốt nên lời.

Nàng ngạc nhiên a. Thi Quỷ, hắn đã đi. Hắn đã vừa mới bay đi. Chỉ có mỗi một mình hắn...

Vậy còn Lạc Lâm nàng thì sao đây?

...

"Tiểu Quỷ chết tiệt!". - Sau khoảnh khắc lặng người ngắn ngủi, Lạc Lâm tức giận hét to - "Ta vẫn còn ở đây a!".

"Chết tiệt! Chết tiệt! Ngươi dám bỏ lại ta...!".

Trong lòng Lạc Lâm thật sự đang rất là tức giận. Nàng không thể tin được là Thi Quỷ lại dám bỏ rơi mình như vậy.

Lạc Lâm nàng và Thi Quỷ hắn chẳng phải đồng đội ư? Chẳng phải sư đồ ư?

Lại nói, trong chuyến hành trình lần này, trừ bỏ truy quét đạo tặc ra thì Thi Quỷ hắn còn có nhiệm vụ trông nom, bảo vệ cho nàng nữa kia mà.

Thế nhưng bây giờ... bây giờ...

"Tiểu Quỷ chết tiệt, ngươi vậy mà dám bỏ rơi ta...".

Nghiến răng ken két, Lạc Lâm đem linh lực gia trì lên thanh âm, gọi lớn:

"Nghinh Tử tỷ! Tiểu Quỷ hắn bỏ rơi muội rồi này! Tỷ mau giúp muội...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.