Phù Thiên Ký

Chương 202: Điên cuồng và ngu ngốc




Sau một hồi cùng Na Trát Sa Đài đối thoại, Tiểu Kiều đã phần nào hiểu được đặc điểm, một vài hình dạng và tính chất của Thiên Sinh Đấu Hồn. Từ những hiểu biết đó, nhận thức của nàng cũng nhanh chóng thay đổi. Trái với suy nghĩ lúc nãy, khi cho rằng Thiên Sinh Đấu Hồn của Mai Tiểu Đóa chỉ như một sợi gân gà, ăn không được mà bỏ thì tiếc, bây giờ nàng đã có nhận định khác: nó vẫn rất lợi hại.

Đúng thật là hiện nay hồn tu đã diệt vong, pháp môn tu hồn cũng đã biến mất, nhưng Thiên Sinh Đấu Hồn vốn dĩ có thể tự mình hấp thu lực lượng cường đại bản thân, căn bản chẳng cần phụ thuộc vào pháp môn nào cả…

“Tiểu Kiều, Thiên Sinh Đấu Hồn là một thứ rất đặc biệt, so với đấu hồn bình thường thì nó phức tạp hơn nhiều lắm, sức mạnh lẫn tính chất đều thuộc về một tầng thứ khác hẳn. Những gì ta nói thậm chí có thể vẫn chưa phải là tất cả… không, sợ là một nửa cũng chưa tới. Thời đại hồn tu đã trôi qua quá lâu rồi, nửa do vô tình, nửa vì cố ý, pháp môn lẫn kiến giải của bọn họ toàn bộ đều đã biến mất cả, muốn đưa ra một cái nhìn chuẩn xác e là không thể…”.

“… Mặc dù hiểu biết còn thiếu khuyết, thế nhưng ta có thể khẳng định rằng dù là tại thời đại linh tu này thì Thiên Sinh Đấu Hồn vẫn là một loại lực lượng cực kỳ cường đại mà bất kỳ ai, bất kỳ tông môn nào cũng khao khát có được. Trong lịch sử của tu đạo giới từ xưa đến nay, phàm là kẻ sở hữu Thiên Sinh Đấu Hồn, nếu không chết yểu thì hầu như tất thảy đều sẽ trở thành cường giả một phương, Đại hải không dám nói chứ Linh anh thì… muốn đột phá cũng chẳng phải việc gì khó khăn lắm”.

Tuy rằng giọng Na Trát không lớn nhưng khi lọt vào tai Tiểu Kiều thì thật chẳng khác nào như tiếng chuông vang vọng.

Từ Phàm thai đến Đại hải, tám đại cảnh giới, càng lên cao càng khó đột phá, hơn nữa hung hiểm cũng là muôn trùng. Thiên hà cảnh trở xuống còn đỡ chứ Linh anh cảnh và Đại hải cảnh thì… vô cùng đáng sợ.

Hai đại cảnh giới cuối cùng này, rào cản không phải chỉ có mỗi chính bản thân tu sĩ mà còn tới từ một thứ khác nữa: trời.

Muốn, tất phải trả giá. Chưa vội nói đến Đại hải – cảnh giới cuối cùng trong tám đại cảnh giới tu đạo, chỉ xét riêng Linh anh thôi thì cái giá cũng đã đủ khiến người nghe mà rùng mình khiếp đảm rồi.

Cái giá ấy… chính là thiên kiếp!

Châu muốn hóa anh, nhất định phải trải qua thiên kiếp tẩy lễ. Vượt qua được thì chẳng khác nào như rắn hóa rồng, như gà hóa phượng, tu sĩ sẽ triệt để thoát ra khỏi phạm trù phàm nhân, bước vào một cấp bậc khác – làn ranh giữa phàm và tiên: chân nhân.

Tất nhiên đó là nếu tu sĩ vượt qua được thiên kiếp, bằng như không qua được…

“Hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh”, tám chữ này chính là câu trả lời cho kẻ thất bại.

Lại nói, thiên kiếp há lại là thử thách có thể dễ dàng vượt qua? Mười, có được ba bốn đã là nhiều rồi.

Linh anh… không phải cứ muốn mà được. Thứ đem ra cược không những chỉ là mạng sống mà còn là tất cả của tu sĩ. Thắng, sẽ thanh tựu chân nhân, muôn người kính ngưỡng; bại, lập tức tan thành tro bụi, vĩnh viễn không bao giờ còn có thể đầu thai chuyển thế được nữa.

Muốn, tất phải trả giá, nhưng cái giá này… thật sự là quá đắt. Chân nhân… vô cùng khó khăn, hung hiểm.

Ấy vậy mà Na Trát Sa Đài đã nói gì?

Phàm là kẻ sở hữu Thiên Sinh Đấu Hồn thì muốn đột phá Linh anh cũng chẳng khó khăn gì lắm?

Cái này không phải là nói phàm là kẻ sở hữu Thiên Sinh Đấu Hồn thì việc thành tựu chân nhân đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay sao?

Thú thực là Tiểu Kiều đã bị thông tin này làm cho rung động. Giống như bất kỳ tu sĩ linh tu nào khác, nàng hiểu rất rõ tầm quan trọng của nó.

Bất giác, nàng không kiềm được mà đưa mắt nhìn xuống thân ảnh Mai Tiểu Đóa bên dưới, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Người ta sau này sẽ trở thành một chân nhân Linh anh cảnh đấy…

Nỗi lòng lẫn ánh mắt của Tiểu Kiều, Mai Tiểu Đóa dĩ nhiên là chẳng thể nào biết được. Với kết giới được tạo ra bởi Na Trát Sa Đài, ngay đến hai lão nhân có tu vi Thiên hà đệ thất trọng của Tứ Thiên Điện còn không thể nhìn ra chút gì thì huống hồ là một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng như nàng.

Thứ mà Mai Tiểu Đóa bận tâm lúc này chỉ có một: Trần Tiểu Ly. Cho tới bây giờ, bất kể thời hạn bí pháp đã hết, bất kể tu vi đã giảm xuống một cảnh giới, đối phương vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Thế nhưng với tình trạng hiện tại thì Trần Tiểu Ly kia còn có thể làm được gì chứ? Lẽ nào nàng ta vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu?

Mai Tiểu Đóa thật tình là thấy rất nghi hoặc.

Có điều, Trần Tiểu Ly cũng chẳng để nàng phải nghi hoặc quá lâu, câu trả lời rất nhanh đã được đưa ra.

Bên kia, Trần Tiểu Ly đã vừa động. Nàng nâng cánh tay lên và… đánh xuống một chưởng. Tuy nhiên, thay vì Mai Tiểu Đóa thì mục tiêu của chưởng này lại là… ngực của chính Trần Tiểu Ly nàng!

Không nghi ngờ gì nữa, Trần Tiểu Ly lại muốn tiếp tục sử dụng bí pháp kia!

Lần này thì Mai Tiểu Đóa đã bị làm cho rung động. Không phải vì sợ mà vì… nàng không hiểu.

Nàng không tài nào hiểu nổi. Bí pháp nọ, vừa nãy Trần Tiểu Ly đã dùng rồi, cũng đã bại rồi kia mà, tiếp tục sử dụng thì lại có tác dụng gì chứ. Lại nói, tu vi của đối phương chỉ còn là Linh châu đệ tam trọng, dù có tăng thêm hai cảnh giới nữa thì sao? Với cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, đối phương còn có khả năng xoay chuyển tình thế ư?

Dù có nghĩ thế nào Mai Tiểu Đóa cũng chẳng lý giải được hành động của Trần Tiểu Ly. Nó quá khó để hiểu. Đừng nói nàng, chỉ sợ những người khác cũng là như vậy thôi.

Rõ ràng hết thảy chỉ có một mình Trần Tiểu Ly. Đúng vậy, nàng hiểu được bản thân mình đang làm gì.

Nàng… không muốn thua.

Nàng muốn đánh bại Mai Tiểu Đóa. Nàng muốn cho mọi người biết Trần Tiểu Ly nàng không hề thua kém Mai Tiểu Đóa!

“Kỳ tài ngàn năm”, bốn chữ này Trần Tiểu Ly hoàn toàn xứng đáng! Nàng muốn sư phụ nàng phải công nhận điều đó!

“A a a a a a a….!!”.

“Ba!”.

Sau khi tự mình nhận chưởng thứ bảy, bí pháp của Trần Tiểu Ly rốt cuộc cũng được kích phát một lần nữa.

Tu vi của nàng đã tạm thời được đề thăng lên hai cảnh giới, tức từ Linh châu đệ tam trọng đã biến thành Linh châu đệ ngũ trọng.

“Mai Tiểu Đóa…”.

Mặc cho máu đang từ trong miệng chảy ra, Trần Tiểu Ly vừa cấp tốc điều động linh lực vừa nói:

“… Chúng ta… tiếp tục đi”.

Đối với nàng, trận chiến này vẫn chưa kết thúc. Nó không thể kết thúc… khi mà nàng còn chưa thể đánh bại Mai Tiểu Đóa. Trận chiến này chỉ được phép kết thúc khi người chiến thắng… là nàng.

Tay trái kết quyết, nàng lẩm bẩm từng chữ một:

“Bát… Cực…”.

Nhìn vào pháp quyết đang kết của Trần Tiểu Ly, chỗ của Minh Đạo Các, các đệ tử không nhịn được kinh hô:

“Là Bát Cực Chiến Thiên Quyết!”.

“Tại sao sư muội lại dùng nó?! Chẳng lẽ muội ấy không biết hậu quả nó mang lại sẽ…”.

Trong lòng Dương Cung, Tô Hạo, Lê Canh Tân và cả Lâm Đại Vỹ, ai nấy cũng đều bị làm cho rúng động. Thân là những đệ tử xuất chúng nhất của Minh Đạo Các, bọn họ đương nhiên biết Bát Cực Chiến Thiên Quyết đáng sợ tới mức nào...

“Các chủ”.

Sau cùng thì Dương Cung là người đầu tiên có phản ứng. Hắn chạy đến trước mặt Lý Minh Kỳ, khẩn cầu:

“Xin người hãy ngăn sư muội lại!”.

“Tông môn chi chiến, không thể can thiệp”.

“Các chủ! Nếu còn tiếp tục thì Trần sư muội sẽ…”.

“Soạt!”.

Lại thêm một đệ tử nữa chạy đến quỳ trước mặt Lý Minh Kỳ. Là Lâm Đại Vỹ.

Dập mạnh đầu xuống nền đá, hắn nói gấp:

“Các chủ… cầu… cầu xin… người… cứu… cứu sư muội”.

“Muộn rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.