Phù Thiên Ký

Chương 189: Gạt người




Trong lòng bực bội, Vương Chi thầm nhũ: “Xem ra phải cho nàng ta nếm chút đau khổ mới được”.

Nghĩ liền làm, như một tia chớp, Vương Chi lao người đi.

Tốc độ của hắn lúc này phải nói là cực kỳ nhanh, thậm chí khiến cho đám người Trầm Thiến, Nguyễn Chiến Thiên, Nam Cung Tiểu Nhạc có muốn xem thì ánh mắt cũng chẳng theo kịp. Tốc độ kia đã vượt qua cực hạn mà một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường có thể thi triển rồi.

Giữa lúc đám người Nam Cung Tiểu Nhạc còn chưa thể xác định được vị trí của Vương Chi thì thân ảnh hắn đã hiện ra trước mặt Mai Tiểu Đóa, kế đấy là một cước được tung ra.

“Ba!”.

“Rầm!”.

Lại một lần nữa, Mai Tiểu Đóa bị đánh bay!

Không rõ từ khi nào đám người Nam Cung Tiểu Nhạc đã bật dậy khỏi ghế. Bộ dáng hiện tại của họ nhìn là là khôi hài. Từ nam tới nữ, ai nấy cũng đều há hốc, trợn trừng và toàn thân thì ngây ra như phỗng.

Công bằng mà nói thì cũng khó trách được bọn họ. Những gì vừa xảy ra thật sự là quá ngoài ý muốn rồi.

Vương Tân đánh bay Mai Tiểu Đóa? Dù rằng hiện giờ Mai Tiểu Đóa đã bộc lộ tu vi Linh châu đệ ngũ trọng của mình?

Lẽ nào Vương Tân cũng là tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng sao?

Bất giác, đám người Nam Cung Tiểu Nhạc không kiềm được mà thả ra thần thức.

Chưa tra xét thì thôi, vừa tra xét xong thì cả bọn liền đồng loạt thất vọng. Tu vi của Vương Tân kia vẫn chỉ là Linh châu đệ tứ trọng mà thôi. Điều này cũng đồng nghĩa rằng hắn đã thật sự đánh lui Mai Tiểu Đóa bằng chính cái thực lực của kẻ thấp hơn đối phương một cảnh giới. Tuy đây chỉ là một tiểu cảnh giới nhưng dù là như vậy cũng đủ để khiến người rung động rồi. Từ xưa giờ bọn họ chỉ có nghe nói Mai Tiểu Đóa vượt cấp đả bại đối thủ chứ chưa từng nghe được điều ngược lại đấy. Mặc dù Vương Tân còn chưa đả bại Mai Tiểu Đóa nhưng là cũng đã đánh cho nàng bay thẳng vào tường a.

Nếu như vài phút trước Nguyễn Chiến Thiên và Trầm Thiến còn mang lòng đố kỵ, không phục về sự có mặt của hai chữ Vương Tân trong danh sách tham gia Tông môn chi chiến thì bây giờ, bọn họ đã đem nó xóa đi.

Vương Tân… hoàn toàn có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ với họ.

“Ngươi gạt ta”.

Sau hồi lâu trầm mặc, Mai Tiểu Đóa nhìn thẳng Vương Chi, buông ra một câu.

Trước lời buộc tội của nàng, Vương Chi không khỏi âm thầm kỳ quái.

“Sư tỷ, ta gạt ngươi cái gì?”.

“Ngươi giả heo”. – Mai Tiểu Đóa nói ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi.

Ý của nàng, Vương Chi đương nhiên hiểu được. Nhưng chính vì hiểu rõ mà hắn lại càng thêm lấy làm kỳ.

Lẽ nào khi đánh nhau còn phải khai báo thực lực chân chính của mình ra? Lại nói, từ nãy giờ hắn cũng không có nói hắn chỉ có một ít lực lượng của mức Linh châu đệ tứ trọng a.

“Hừm”.

Khẽ hắng giọng, Vương Chi lơ đễnh cho qua.

“Sư tỷ, ngươi có muốn tiếp tục không?”.

Ngay tức thì, một đôi mắt lườm qua.

Mai Tiểu Đóa nắm chặt tay, vẹt ngang mũi, có chút bực bội nói:

“Ta sẽ đánh ngươi”.

Lời vừa dứt, nàng đưa chân giẫm mạnh xuống sàn nhà.

“Crắc… rắc…”.

Cái này…

Chứng kiến cả căn phòng bị rung lên dữ dội, Vương Chi không khỏi âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Lực lượng nhục thân thật khủng bố!

Nàng ta chỉ đơn giản là giẫm đạp bình thường, một chút linh lực cũng chưa xuất động đấy!

“Đúng là yêu thú hình người mà”.

Cảm thán quy cảm thán, Vương Chi vẫn không chậm trễ chút nào, nhanh chóng dồn linh lực vào hai cánh tay băng của mình. Hắn dám khẳng định những đòn đánh tiếp theo của Mai Tiểu Đóa tuyệt đối sẽ chẳng hề nhẹ nhàng gì.

“Gạt người, cẩn thận”.

Gạt người?

Bỗng dưng lại có thêm một cái tên mới, trong lòng Vương Chi nhất thời nảy sinh một chút cảm giác là lạ, nhất là khi cái tên kia lại còn đi kèm với một lời nhắc nhở tốt bụng.

Nở một nụ cười đáp lại nàng, hắn cất tiếng:

“Sư tỷ, cảm ơn”.

Nếu như lúc này Tiểu Kiều đang có mặt ở đây thì khẳng định nàng sẽ phải mở to mắt ra mà nhìn. Đơn giản là bởi vì Vương Chi đã vừa làm ra một chuyện khó tin.

Hắn cười. Không phải nhếch môi hay ẩn hiện mà là một nụ cười thật sự!

Lẽ nào khi đóng vai Vương Tân thì hắn sẽ phải như vậy sao? Hay là… trong hắn đang có một sự đổi thay nào đó.

Ngoài bản thân Vương Chi thì chẳng ai biết được cả. Tiếc rằng hắn lại không hề có ý nói ra.

Thứ mà bây giờ hắn có chỉ là… những cú đấm.

Trận chiến giữa hắn và Mai Tiểu Đóa đã lại lần nữa bắt đầu.

“Ba!”.

“Ba!”.

“Ba!”.

Với thực lực mạnh mẽ của Mai Tiểu Đóa, hơn nữa lại còn cố tâm muốn “đánh” cho Vương Chi một trận vì cái tội “lừa gạt”, không có gì khó hiểu khi mà hiện giờ Vương Chi lại liên tiếp bị dồn vào chân tường. Từ đông sang tây, từ nam sang bắc, toàn bộ bốn phía của căn phòng đều có dấu chân hắn lưu lại. Hết thảy đều là nhờ Mai Tiểu Đóa ban cho.

Tất nhiên nếu muốn thì bất cứ lúc nào Vương Chi cũng đều có thể phản kích, đả bại lại càng là dễ như trở bàn tay. Nhưng như vậy thì sẽ đi ngược với mục đích của hắn…

Sau tất cả, hắn chỉ có thể “xảo diệu” né tránh và thỉnh thoảng tung ra những cú đấm với lực lượng vừa đủ để buộc đối thủ của mình phải dè chừng, thế là hết.

Vương Chi hắn… thực sự là có khổ mà không thể nói ra.

Vậy còn Mai Tiểu Đóa?

Thật trùng hợp làm sao, nàng cũng có lời không thể nói ra. Tuy nhiên, khác với ai kia cố tình giả trang yếu ớt, Mai Tiểu Đóa nàng lại là có lực lượng nhưng chẳng cách nào dùng được, dù rằng nàng rất muốn.

“Ba!”.

Tạm thời đẩy lui Vương Chi, Mai Tiểu Đóa bỗng nhiên rời mắt khỏi đối phương, hướng về phía… Mai Diễm Phương.

Đáp lại cái nhìn của nàng, Mai Diễm Phương khe khẽ lắc đầu.

Bị từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Tiểu Đóa nhăn lại thấy rõ. Nàng đang cảm thấy rất bực bội.

Mà bực bội thì sao? Tất nhiên là phải giải tỏa. Không may thay, đối tượng duy nhất của nàng hiện giờ lại chỉ có mỗi mình Vương Chi.

“Hừ”.

Hờn giỗi với Mai Diễm Phương xong, Mai Tiểu Đóa quay lại nhìn Vương Chi, không nói hai lời, lập tức lao thẳng tới.

“Ba!”.

“Ba!”.

“Ba!”.

Ba trăm sáu mươi lăm đòn, đó là những gì Vương Chi vừa nếm phải trong thời gian… một cái nháy mắt!

Tốc độ này…

Vương Chi thật là có chút không kịp thích ứng. Nhất là cước sau cùng kia, uy lực so với bất kỳ đòn đánh nào từ nãy giờ đều mạnh hơn gấp mấy lần.

Và thế là một kết quả tất yếu dành cho tên Vương Tân có tu vi Linh châu đệ tứ trọng đã xảy ra: bị đánh bay.

Nhưng thậm chí có là vậy thì vẫn chưa đủ để làm tiêu tan sự bực bội trong lòng Mai Tiểu Đóa.

Chẳng để cho ai kia kịp đứng lên, nàng đã lại lần nữa công kích. Có điều lần này, thay vì tay hay chân thì nàng lại sử dụng một thứ khác.

Từ trong thân thể nàng, một luồng ánh sáng lóe lên, kế đấy thì một hư ảnh lao ra.

Cái này…

Ngay khi vừa trông thấy hư ảnh kia, vốn đang ngồi trên ghế, Mai Diễm Phương lập tức bật người dậy, hô lớn:

“Tiểu Đóa dừng lại!”.

Đáng tiếc, tất cả đã muộn. Hư ảnh kia đã vừa há miệng.

“Hống!”.

Một tiếng kinh thiên vang vọng.

Không có thêm sự công kích nào nữa cả. Mà thật ra thì cũng chẳng cần công kích thêm làm gì. Đơn giản là bởi vì hiện giờ tên Vương Tân nào kia đã nằm bất động rồi. Sóng âm đã chấn ngất hắn.

Lại nói, ngoài hắn ra thì ba người Trầm Thiến, Nguyễn Chiến Thiên và Nam Cung Tiểu Nhạc cũng đều đã không còn ở đây nữa. Có lẽ là đã bị thổi bay, hoặc có thể đã bỏ chạy…

Ngoài bản thân Mai Tiểu Đóa thì chỉ còn lại duy nhất mỗi mình Mai Diễm Phương là đứng vững. Có điều… thần sắc của vị cốc chủ này hiện giờ trông khá là hoạt kê.

Nàng bị bất ngờ a. Chuyện vừa phát sinh đã vượt ra khỏi dự liệu ban đầu của nàng rồi. Thú thật là nàng hoàn toàn không nghĩ đến Mai Tiểu Đóa lại mang thứ sức mạnh kia ra dùng.

“Xem ra chỉ phong ấn linh lực của nó là không đủ rồi. Phải về bảo nhị đệ dạy lại cho mình biện pháp kiềm chế thứ sức mạnh kia của nó mới được”.

Ý định của Mai Diễm Phương là vậy, và dĩ nhiên là nàng sẽ phải thực hiện nó một cách âm thầm…

Tạm gác chuyện của Mai Tiểu Đóa lại, nàng đưa mắt nhìn về thân ảnh hiện đang nằm bất tỉnh ở phía xa xa, khóe môi bất giác nhếch lên.

“Tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm, vậy mà lại là Linh châu đệ ngũ trọng”.

“Soạt soạt…”.

Bước lại gần Vương Chi, Mai Tiểu Đóa – hung thủ đã ra tay đánh ngất hắn – nói:

“Gạt người, là lỗi của ngươi”.

Lỗi của ta?

Đang nằm “bất tỉnh”, Vương Chi suýt chút nữa thì không kiềm được mà phát sinh phản ứng. Hắn rất muốn hỏi đối phương đến cùng là cái “lỗi” kia là từ đâu mà tới a.

Tiếc cho hắn, tất cả vẫn chỉ là mong muốn và nó không thể được thực hiện vào lúc này được. Hắn… vẫn còn đang “bất tỉnh” đấy. Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là… tiếp tục lắng nghe.

“Gạt người, nhất định ta sẽ tìm ngươi”.

Tìm ta? Tìm ta làm gì? Lẽ nào nàng đánh còn chưa đủ?

Thắc mắc của Vương Chi, Mai Tiểu Đóa không biết, vậy nên giải thích là một chuyện viễn vong. Sau những lời khó hiểu kia thì nàng chẳng nói thêm gì nữa cả. Thay vì nói thì nàng lại hành động. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vừa đặt lên trán hắn.

Mềm mại, âm ấm, đó là những gì Vương Chi vừa cảm nhận được. Có điều ngay lập tức, chúng đã được thay thế bằng một cảm giác mạnh mẽ hơn rất rất nhiều: lạnh. Hắn cảm thấy cái đầu mình như đang bị người ta đóng băng.

Mai Tiểu Đóa kia muốn làm gì đây?

Tuy rằng khả năng vị sư tỷ này gây bất lợi cho hắn gần như là bằng không, thế nhưng cẩn tắc vô ưu, cảnh giác vẫn là nên làm.

Một cách lặng lẽ, Vương Chi âm thầm điều động linh lực…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.