Phù Thiên Ký

Chương 182: Ma Đạo Già Thiên – Yêu Linh Tá Thể




T-Tứ… tứ a di?

Toàn thân nam tử nhất thời bất động.

Hắn… vừa nghe cái gì?

Cô gái kia… nàng bảo mình là…

Có lẽ vì quá bất ngờ, quá khó tin, phải mất một lúc nam tử mới phản ứng lại.

“Ngươi vừa nói mình là… tứ a di của ta?”.

Chưa vội trả lời nam tử, cô gái quay sang ngoắc tay gọi Tiểu Kiều.

Đợi cho đối phương e dè tiến lại, nhanh như chớp, cô gái cong tay búng thẳng lên trán nàng.

“Phốc!”.

“Rầm!’.

“Tiểu Kiều!”.

“Bịch”.

Thoáng liếc qua thân ảnh nhỏ nhắn hiện đang nằm bất động cạnh vách đá, cô gái tặc lưỡi:

“Hình như ta vừa lỡ tay rồi”.

Trong lòng nàng… thật là có chút áy náy. Chỉ là… sự áy náy kia không tồn tại được lâu lắm. Nó vừa sinh ra thì đã lập tức bị chính kẻ sinh ra mình vùi dập ngay.

Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nàng bảo với nam tử:

“Đừng lo lắng, nàng chỉ bị ngất đi thôi. Một xíu là tỉnh lại ngay ấy mà”.

Hệt như lật sách, sắc mặt cô gái bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Nhìn thẳng vào mắt nam tử, thay vì giải đáp nghi hoặc ban nãy của hắn thì nàng lại hỏi:

“Tiểu tử, ngươi hẳn là biết bản thân cũng không phải nhân loại đơn thuần chứ?”.

Nghe xong, tâm tình nam tử vốn chỉ vừa bình ổn được đôi chút liền bị xáo trộn lên. Cố che đi sự bất thường của mình, hắn giả vờ trấn định:

“Không phải nhân loại đơn thuần? Ngươi đang nói gì vậy? Lẽ nào ngươi nghĩ ta là yêu tộc ngụy trang?”.

“Yêu tộc?”.

Che miệng cười khẽ, cô gái lắc đầu: “Tiểu tử ngươi thì làm sao có thể là yêu tộc được chứ? Nếu ngươi bảo mình là ma tộc thì sẽ thích hợp hơn a”.

Lần này thì nam tử không cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Cô gái kia, nàng ta thật sự là biết…

Im lặng hồi lâu, nam tử rốt cuộc cũng lên tiếng:

”Ngươi… thật ra là ai?”.

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chính là tứ a di của ngươi… Nhưng coi bộ ngươi dường như chẳng mấy tin tưởng lắm”.

“Được rồi”. – Vừa nói, cô gái vừa lấy ra một miếng ngọc nhỏ ném qua cho nam tử - “Nhỏ máu của ngươi vào”.

Nếu như hiện giờ Tiểu Kiều vẫn còn tỉnh táo thì chắc chắn nàng sẽ lập tức nhận ra miếng ngọc này ngay. Sao không nhớ cho được, cách đây không lâu, trên con đường phồn hoa tại khu bắc của trấn Ngọc Hà, khi vô tình va phải cô gái, chính nàng đã tự tay cúi xuống đem miếng ngọc kia nhặt lên trả cho đối phương mà. Lúc đó miếng ngọc kia còn nhấp nháy linh quang nữa đấy.

Mà thật ra thì chẳng phải chỉ lúc đó, hiện tại miếng ngọc cũng đang phát sáng, có điều thay vì nhấp nháy thì nó lại rực rỡ lên hẳn, y hệt như một ngôi sao nhỏ vậy.

“Ngươi còn chần chừ gì nữa, mau nhỏ máu vào đi. Muốn gây bất lợi thì trong lúc ngươi hôn mê ta đã sớm làm rồi”.

Dưới sự thúc giục của cô gái, sau cùng thì nam tử cũng rạch một đường trên ngón tay, cho máu chảy xuống, đích đến thì hiển nhiên là miếng ngọc kia.

“Tách… tách…”.

“… tách… tách…”.

Mắt thấy máu cũng đã chảy được kha khá mà vẫn chưa có hiện tượng nào phát sinh, nam tử không khỏi ngờ vực liếc sang cô gái.

“Đợi một chút”.

“… tách tách… tách tách…”.

“Ta nghĩ hẳn là ngươi đã nhìn…”.

Chữ “lầm” còn chưa kịp nói ra thì nam tử đã phải đem nó nuốt trở vào lại. Đơn giản là bởi vì… dị biến đã phát sinh. Miếng ngọc đang biến đổi. Nó… đang bắt đầu tan ra.

Cũng chẳng để nam tử phải chờ đợi quá lâu, quá trình tan chảy của miếng ngọc đã hoàn tất. Hàng trăm giọt nước lấp lánh bàng bạc là tất cả những gì còn sót lại.

“Đây là…?”. – Ngó qua cô gái, nam tử dò hỏi. Thú thật là hắn không nhận ra lai lịch của những giọt nước trước mặt. Trong vô số ký ức mà hắn tiếp thu từ hàng vạn sinh linh bản nguyên thì chẳng có cái nào giống như vậy cả.

Tỏ ra thấu hiểu, cô gái bảo: “Nó là Thiên Tàm Thủy, có công dụng che giấu khí tức rất hữu hiệu. Chỉ một giọt của nó thôi thì cũng đã đủ giúp ngươi qua mặt được tu sĩ Thiên hà cảnh đệ tam trọng rồi”.

“Thiên Tàm Thủy… Vậy nó thì liên quan gì đến việc ngươi có phải là tứ a di của ta hay không?”.

“Bộ ngươi thấy ta giống kẻ thừa hơi rỗi việc lắm chắc?”.

“Tiểu tử ngươi xem cho kỹ đây”.

Nói đoạn, cô gái đưa ngón trỏ lên miệng, cắn mạnh. Một dòng máu tức thì chảy ra.

Thần niệm khẽ động, nàng dẫn dòng máu kia dung nhập vào trong đám nước bàng bạc đang lơ lửng trước mặt.

Vài giây sau, một chuyện mà nam tử không ngờ tới đã xảy ra. Sau khi tiếp nhận máu của cô gái, đám nước vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên xao động dữ dội, kế đó, chẳng một dấu hiệu báo trước, nó… bắn thẳng vào ngực nam tử!

Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, phần cũng bởi thương tích trong người nên nam tử đã không thể phản ứng kịp, kết quả chỉ đành bất lực đứng nhìn đám nước chưa rõ nguồn gốc kia hòa tan vào cơ thể mình.

“Ngươi vừa…”.

“Xem tiếp đi”.

Biết đối phương chẳng có ý định giải thích, hơi bất đắc dĩ, nam tử chuyển ánh mắt lên ngực mình. Hắn cảm nhận được đang có một sự thay đổi ở đây. Ngực hắn đang dần nóng lên. Ban đầu chỉ là âm ấm nhưng sau một lúc, nhiệt độ đã vượt quá mức chịu đựng của một phàm nhân thông thường. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải kết thúc. Sức nóng kia, nó vẫn còn đang tiếp tục tăng lên, đến nỗi khiến cho thân thể tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng của hắn cũng phải đau nhức run rẩy.

“Ong!”.

Bất thình lình, cơn đau nơi ngực nam tử bỗng dưng biến mất, thay vào đó, một thứ khác lại từ từ hiện rõ.

Nó là một đồ án với những hình vẽ và ký tự vô cùng lạ lẫm, phức tạp. Cùng với sự xuất hiện của nó, máu huyết trong người nam tử cũng bắt đầu xảy ra biến đổi. Chúng… đang sáng lên.

Cảnh tượng phải nói là cực kỳ quỷ dị.

“Ong!”.

“Ong!”.

“Ong!”.

Liên tiếp là những luồng năng được sinh ra. Theo dòng máu đang lưu chuyển với một tốc độ khủng khiếp bên trong cơ thể nam tử, chúng tràn ra khắp kỳ kinh bát mạch, đến từng bộ phận, từng ngõ ngách…

Không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là phong ấn huyết mạch trong người nam tử đang được giải khai.

Tất nhiên, với nguồn sức mạnh mới đươc nhận này, bản thân nam tử đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Thân thể thì chẳng cần phải đề cập, sự thay đổi của nó thì đến mắt thường cũng nhìn thấy được; đáng nói ở đây phải kể tới thần trí: nam tử đang bắt đầu mất kiểm soát.

Như một con thú bị ném ra giữa dòng nước lạnh, cả người hắn run lên bần bật, kế đấy thì những chiếc móng vuốt lộ ra, răng nanh hiện rõ, sừng vươn lên và mắt thì… con bên phải đã bị thay thế từ hổ phách sang đỏ thẫm.

Chứng kiến bộ dáng nam tử như vậy, cô gái bất giác cau mày.

“Đến cùng là loại công pháp gì lại đáng sợ như vậy, ngay đến huyết mạch của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La cũng bị áp chế”.

Cảm nhận được cỗ khí tức hung lệ trong người nam tử đang mau chóng bành trướng, cô gái không chần chừ nữa, lập tức ra tay. Tuy nhiên, thay vì đem nam tử đánh ngất đi như trong lần giao đấu trước thì lần này nàng lại há miệng nhổ ra một viên ngọc. Mà không, chính xác hơn thì nên gọi nó là… yêu đan.

Nàng đây là muốn làm gì?

“Tiểu tử, lần này tiện nghi cho ngươi rồi”.

Nói đoạn, nàng đem yêu đan nâng lên, bắt đầu thi pháp…

“Ma Đạo Già Thiên, Yêu Linh Tá Thể!”.

“Trảm!”.

“Hóa!”.

“Nhập!”.

Lời nàng vừa dứt thì ngay tức thì, một tiếng “Ong!” rõ rệt vang lên. Tiếp đó, bằng một cách không tưởng, viên yêu đan màu lam dung nhập vào bên trong đan điền nam tử.

Kỳ lạ thay, sau khi có được yêu đan nọ, cơ thể nam tử lại một lần nữa biến đối. Những móng vuốt sắc nhọn mất dần, sừng và răng nanh cũng bắt đầu thu lại, kể cả đôi mắt cũng trở về màu đen nguyên trạng…

“Phù…”.

Quan sát thấy tình trạng nam tử đã ổn, lúc này cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, nàng lầm bầm:

“Tiểu tử chết tiệt, chưa gì đã bắt ta trả nợ rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.