Phù Thiên Ký

Chương 170: Cứu người




Cô gái này rất lạ, hoàn toàn khác biệt so với tất cả những nữ nhân trước đây nam tử từng gặp. Tính cách ra sao thì chưa rõ chứ hình dáng bên ngoài thì quả chẳng giống ai.

Y phục nàng mặc, trên là một chiếc áo cụt tay màu cam bó sát vừa tầm thắt lưng với phần cổ khoét sâu, dưới là một chiếc váy xếp tầng sặc sỡ đính đầy lông vũ và những chiếc vẩy bạc lấp lánh…

Đích thị là cô gái mà Tiểu Kiều đã đụng phải trên con đường lớn tại khu bắc của trấn Ngọc Hà. Có điều, thay vì bộ dáng bình thản của trước đó thì bây giờ, trông nàng khá là chật vật. Tóc rối tung, quần áo xộc xệch, nét mặt khẩn trương, vẻ lo âu hiện rõ trong ánh mắt…

“Đạo hữu”. – Giọng gấp gáp, nàng nói với nam tử - “Xin đạo hữu làm ơn cứu tiểu nữ!”.

Ngay khi lời nàng vừa dứt thì phía sau, đạo lưu quang còn lại cũng nhanh chóng đáp xuống.

Mới đến là một nam tu sĩ bề ngoài tuổi độ bốn mươi, hơi mập, nhìn chung thì tướng mạo cũng không có gì nổi bật.

Sau khi đã quan sát nam tử một đỗi, lúc này tu sĩ kia mới mở miệng:

“Đạo hữu, nàng ta là người của Thiên Âm Giáo Phương mỗ, hy vọng đạo hữu sẽ không xen vào chuyện này”.

“Nói dối!”.

Cô gái nọ lập tức kể rõ nguồn cơn: “Đạo hữu, xin đừng tin lời bịa đặt của hắn. Tiểu nữ vốn là tán tu, làm sao lại có thể là người của Thiên Âm Giáo được. Sở dĩ hắn đuổi theo tiểu nữ chẳng qua là vì muốn bắt về làm lô đỉnh để thái bổ mà thôi”.

Ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nàng khẩn cầu: “Đạo hữu, cầu xin người hãy cứu tiểu nữ”.

Nam tử nghe xong nhưng chẳng nói gì, chỉ đơn giản liếc mắt nhìn sang nam tu sĩ bên kia.

Trông thấy cái nhìn ẩn ý nọ, tu sĩ họ Phương liền nói:

“Đạo hữu đây tướng mạo bất phàm, thiết nghĩ không phải hạng người dễ dàng bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ kia qua mặt”.

Nở một nụ cười thiện chí, hắn tiếp tục:

“Nàng ta đích thị là người của Thiên Âm Giáo, hơn nữa lại còn là sủng thiếp của đại trưởng lão. Mặc dù chẳng rõ vì nguyên cớ gì mà nàng lại bỏ trốn, thế nhưng tìm kiếm và mang nàng về là bổn phận của Phương mỗ, mong rằng đạo hữu đừng làm khó”.

“Đạo hữu, xin đừng tin lời hắn! Tiểu nữ thật sự không phải là sủng thiếp gì kia…”.

Mặc cho cô gái giải thích, lần này tu sĩ họ Phương chẳng mở miệng ngăn cản hay nói thêm câu nào nữa. Những thứ cần nói hắn đã nói đủ rồi.

Trong tu đạo giới của Vân Lam đại lục, nổi danh nhất thì đương nhiên là Vạn Kiếm Môn, Yêu Tông, Thần Đao Môn, Hồng Diệp Cốc, Minh Đạo Các, Nhạc Hàn Sơn, Bách Hải Đường, Thanh Y Lâu, tám đại tông môn. Tuy nhiên, đại lục rộng lớn, kẻ tu đạo nhiều không đếm xuể, ngoài tám đại tông môn thì vẫn còn không ít thế lực mạnh mẽ khác. Thiên Âm Giáo chính là một trong số đó.

Bàn về danh tiếng, Thiên Âm Giáo tất nhiên chẳng thể bì được với tám đại tông môn, nhưng nếu xét về bề dày lịch sử thì giáo phái này còn ra đời trước cả phân nửa đại tông môn hiện nay. Nó đã được thành lập từ rất lâu, ít nhất cũng năm ngàn năm có lẻ. Suốt cả quãng thời gian dài đăng đẵng ấy, cùng với sự đổi thay của thời cuộc, nó cũng không ngừng biến động. Có lúc thăng, lúc trầm, khi huy hoàng, khi bại suy… Mặc dù mạnh yếu từng thời khác nhau, thế nhưng có một điều là chưa từng thay đổi: nó vẫn tồn tại.

Tính đến nay, sau hơn năm ngàn năm mưa gió, bất kể gần như toàn bộ những môn phái cùng thời đều đã lụi tàn, Thiên Âm Giáo vẫn đứng sừng sững ngay tại Trung Châu này. Trộm nghĩ đối với một thế lực như vậy, sợ rằng lực lượng ẩn giấu cũng không thua kém cái gọi tám đại tông môn là bao.

Đại đa số tu sĩ của Vân Lam đại lục đều nhận định rằng Thiên Âm Giáo rất mạnh, thậm chí có người còn gọi nó là Vân Lam đệ nhất giáo, danh vọng hiện nay có thể nói là như mặt trời ban trưa, người người đều biết.

Nghĩ mà xem, với một môn phái như vậy, thử hỏi có bao nhiêu kẻ dám trêu chọc vào chứ?

Trừ phi nam tử trước mặt là một vị thiếu chủ hay nhi tử của đại nhân vật nào đó thuộc một trong tám đại tông môn, bằng không thì mười phần chắc chín, đối phương khẳng định sẽ bàng quan đứng nhìn.

Nhưng nam tử kia là hạng thân phận đó sao?

Họ Phương tu sĩ nhìn thế nào cũng thấy không giống đấy. Lại nói, mọi chuyện làm sao có thể trùng hợp đến thế, đại nhân vật đâu phải muốn gặp là gặp được, huống hồ lại còn là tại một nơi bình thường như Ác La Tiểu Cốc này.

“Không phải tán tu thì cùng lắm là một đệ tử của môn phái nhất lưu mà thôi”.

Nghĩ vậy, tu sĩ họ Phương im lặng chờ đợi.

Cũng chẳng lâu lắm, nam tử cho hắn câu trả lời.

“Tự chọn đi”. – Giọng hờ hững, nam tử bảo – “Hoặc tự mình phế bỏ tu vi, hoặc là ta sẽ giết chết ngươi”.

Sững sờ.

Tu sĩ họ Phương không tài nào tưởng tượng nổi câu trả lời của nam tử lại là thế này. Đây… đâu phải những gì hắn chờ đợi.

Hắn vừa nghe cái gì?

Nam tử kia chẳng những không thèm nể mặt mà còn đòi giết Phương Hàn hắn?

Nếu tu vi của đối phương cao xa thì không nói làm gì, đằng này… chỉ ngang bằng hắn – đều là Linh châu đệ tứ trọng thôi a.

“Đạo hữu”. – Cố kiềm chế lửa giận trong lòng, tu sĩ họ Phương dò xét – “Dù cho đạo hữu có là đại nhân vật của tám đại tông môn cũng không nên khinh người như vậy. Nói thế nào thì tại Trung Châu này, Thiên Âm Giáo ta cũng là tông môn đệ nhị, thực lực chỉ xếp sau mỗi Vạn Kiếm Môn…”.

Hệt như đang xem một tên ngốc, nam tử lơ đễnh hồi đáp:

“Ngươi không cần phải thăm dò ta. Ta chỉ là ta, chẳng có tông môn nào cả”.

Không phải người của tám đại tông môn?

Không phải người của tám đại tông môn mà lại dám khinh thị Phương Hàn hắn như vậy?

Tán tu thời nay đều là những kẻ không biết trời cao đất rộng thế này ư? Hay trước mặt hắn thiên chân vạn xác là một tên đầu óc có vấn đề, hoặc là bị thiếu kiến thức trầm trọng đến nỗi chẳng biết tám đại tông môn, chẳng biết Thiên Âm Giáo là cái gì?

Giữa lúc Phương Hàn còn đang tự hỏi thì bên kia, giọng nam tử lại vang lên:

“Ta không thích phải chờ đợi. Nếu ngươi đã không chọn được vậy thì để ta chọn giúp ngươi”.

Lời vừa dứt, thân ảnh nam tử lập tức tan biến.

Nguy hiểm!

Khuôn mặt nhất thời đại biến, Phương Hàn vội vã rời khỏi vị trí đang đứng.

Nhìn lại nam tử hiện đã thay thế chỗ của mình, trong lòng Phương Hàn liền trầm trọng hẳn. Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh. May mà sở trường của hắn là thân pháp, bằng không e là vừa nãy hắn đã phải nhận lấy một đòn công kích rồi.

Đối lập với thần sắc khẩn trương của Phương Hàn, nam tử lại hết sức bình thản. Giọng hời hợt, hắn nhận xét:

“Phản ứng của ngươi cũng không tệ… Thế này đi. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội”.

Chỉ tay về phía cô gái trong bộ quần áo lạ lùng nọ, hắn bảo:

“Nếu ngươi có thể chạm vào nàng thì ta chẳng những sẽ tha mạng mà còn để ngươi mang nàng rời đi”.

“Đạo hữu!”.

Mặc kệ cho ai kia không tình nguyện, nam tử liếc sang Phương Hàn.

“Được rồi, ngươi có thể bắt đầu”.

Câu nói của nam tử còn chưa dứt hẳn thì phía đối diện, Phương Hàn đã động. Có điều, mục tiêu của hắn lại không phải cô gái nọ mà là… chính nam tử.

Hắn muốn băm vằm cái tên đã luôn khinh thị mình từ nãy giờ. Tốc độ nhanh thì sao? Phương Hàn hắn vẫn còn chưa xuất toàn lực kia mà!

Cùng là Linh châu đệ tứ trọng, ai mạnh ai yếu phải thử mới biết!

“Soạt”.

“Soạt soạt soạt…”.

Thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Phương Hàn di chuyển theo một quỹ đạo hết sức kỳ lạ. Nhưng chính từ trong quỹ đạo kỳ lạ này, hành tung của hắn lại trở nên rất khó nắm bắt; bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng như đang có sự hiện diện của hắn, quả thực có muốn cũng chẳng biết nên đánh vào đâu.

“Xẹt!”.

Trong khi nam tử còn chưa phản ứng lại thì bất thình lình, từ sau lưng hắn, một thanh tiểu kiếm đâm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.