Phù Thiên Ký

Chương 155: Xuất chiêu đi




Vốn đang mơ màng, Tiểu Kiều lập tức bật người dậy, khẩn trương thả ra thần thức... Chính lúc này, giọng nói kia lại tiếp tục truyền đến:

"Không cần tìm. Ta ở đây".

Lời vừa dứt, từ trong khoảng không cách nơi Tiểu Kiều đứng chừng độ ba mươi thước, một thân ảnh dần hiện rõ.

Bạch y xuất trần, ngọc phiến thanh nhã, người tới đích thị là Công Tôn Tiểu Điệp. Phẩy nhẹ chiếc quạt trên tay, hắn mỉm cười, hỏi:

"Hai vị đạo hữu, Công Tôn ta tự nhận cũng là người biết thưởng thức cảnh đẹp, chẳng hay hai vị có muốn nghe ta bình phẩm một chút hay không?".

"Ngươi ở đây hơn nửa giờ hẳn không phải chỉ để bình phẩm cảnh vật".

Vừa nghe xong câu nói kia của nam tử, nụ cười trên môi Công Tôn Tiểu Điệp tức thì vụt tắt. Từ nãy giờ hắn cứ tưởng đối phương không phát giác ra sự có mặt của mình, vậy mà...

"Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh".

Gấp lại quạt ngọc, Công Tôn Tiểu Điệp đi thẳng vào đề:

"Lời dư thừa Công Tôn ta cũng chẳng muốn nói nhiều, Xuy Thủy kiếm ngươi đưa hay là không đưa?".

"Ngươi sao lại vô lý như vậy! Thanh kiếm kia có phải của ngươi đâu mà bảo đưa với không đưa chứ!".

Lần này, người lên tiếng không phải nam tử mà là Tiểu Kiều. Nàng thực sự cảm thấy rất là bất bình. Để có được thanh kiếm kia, công tử của nàng đã phải bỏ ra tận bốn mươi ngàn vạn linh thạch, thế mà bây giờ cái tên Công Tôn này lại nhảy ra đòi cứ như thể nó vốn là của hắn vậy. Nghĩ mà bực, nàng bồi thêm một câu nữa:

"Dù ngươi có xinh đẹp thì cũng đừng nên vô lý như thế chứ!".

...

Xinh đẹp?

Nếu Công Tôn Tiểu Điệp nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ hai hắn bị cô gái này châm chọc rồi. Trước nay, điều mà hắn ghét nhất chính là bị người ta đem ra so sánh ví von với nữ nhân... Hắn... thật là rất ghét.

"Soạt!".

Chẳng buồn nói thêm một lời nào nữa, từ tay Công Tôn Tiểu Điệp, một cây ngân châm được phóng đi, đích đến thì chính là Tiểu Kiều.

Đối mặt với tình huống bất ngờ và đầy hung hiểm này, Tiểu Kiều tức thì biến sắc, vội lắc mình tránh né. Tuy nhiên, vừa mới thoát được cây ngân châm kia thì đã lại có thêm ba cây nữa bay tới, tốc độ so với ban đầu còn nhanh hơn gấp bội!

Không thể tránh được nữa!

Trong tình huống sinh tử cận kề, hai mắt Tiểu Kiều đột nhiên mở trừng, đồng tử từ đen chuyển thành trắng bạc. Cùng với sự thay đổi của đôi mắt, cả người nàng cũng bất ngờ vụt sáng, bạch quang chiếu cả một vùng...

Thấy nàng như vậy, từ mép vực, nam tử lập tức lao tới, nhanh tay điểm ra một chỉ ngay đúng mi tâm nàng...

Bạch quang chầm chậm tiêu thất...

Sau khi nhẹ nhàng đem Tiểu Kiều hiện đã hôn mê đặt xuống phiến đá gần đó, nam tử lúc này mới hướng ánh mắt về phía Công Tôn Tiểu Điệp...

"Lẽ ra ngươi không nên đến đây".

Nghe xong mấy lời kia, thay vì trả lời thì Công Tôn Tiểu Điệp lại lựa chọn im lặng. Thú thật là hiện giờ trong lòng hắn đã bắt đầu sinh ra thoái ý.

Lúc nãy, ngay khi bạch quang vừa ra thì toàn bộ bốn cây ngân châm của hắn đều đồng loạt mất đi linh tính, thậm chí đến một li còn chưa kịp nhích thêm thì tất cả đã nằm yên trên đất rồi. Ngân châm của hắn nào phải hạng xoàng, hết thảy đều có cấp bậc thượng phẩm linh khí, mặc dù so với Xuy Thủy vẫn còn chênh lệch đôi chút nhưng giá trị mỗi cây cũng đáng mấy ngàn vạn linh thạch chứ ít ỏi gì, vậy mà...

Rốt cuộc thứ ánh sáng kia là gì? Cô gái đó lại là ai?

Công Tôn Tiểu Điệp hắn chưa từng nghe nói trong số tám đại tông môn lại có người nào như thế cả.

Một kẻ bí ẩn nắm giữ một thứ sức mạnh bí ẩn... Nếu là bình thường, vì lòng hiếu kỳ, Công Tôn Tiểu Điệp chắc chắn sẽ ra sức tìm hiểu. Nhưng là hiện tại... thú thật là hắn chẳng có tí tâm tư nào dành cho nó hết. Nhất là khi ở phía đối diện vẫn còn một kẻ bí ẩn nữa đang nhìn hắn chằm chằm...

"Xuất chiêu đi". - Giọng lạnh nhạt, chủ nhân của cái nhìn nọ lên tiếng.

Qua vài giây trầm mặc, Công Tôn Tiểu Điệp hồi đáp:

"Nghe giọng điệu của ngươi thì dường như đang rất tin tưởng có thể lưu ta lại".

"Ngươi lầm rồi". - Nam tử đính chính - "Ta không phải muốn lưu ngươi mà là muốn giết ngươi".

"Giết ta?".

Khóe môi Công Tôn Tiểu Điệp bất giác cong lên. Hắn đường đường là thiếu môn chủ của Thần Đao Môn thế mà lại bị người xem như cá nằm trên thớt đòi chém đòi giết, hơn nữa bộ dạng còn tin tưởng mười phần.

Cái này gọi là gì? Khinh thị sao?

Hình như đã rất lâu rồi Công Tôn Tiểu Điệp hắn mới lại nếm trải cảm giác này. Nếu đối phương là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ thất hay đệ bát trọng trở lên thì chẳng nói làm gì, Công Tôn hắn có thể nhẫn nhục rời đi, nhưng thực tế tu vi của đối phương lại mới chỉ là Linh châu cảnh đệ tứ trọng, so với hắn còn thấp hơn một bậc...

Rời đi thì còn mặt mũi nào nữa!

Đối phương có ẩn giấu thủ đoạn thì cùng lắm là một loại sức mạnh tương tự cô gái đồng hành cùng hắn thôi. Mà thứ sức mạnh như vậy, Công Tôn Tiểu Điệp hắn cũng không phải không có.

Trong lòng đã quyết, vốn đang còn lưỡng lự, Công Tôn Tiểu Điệp lập tức chém ngang thoái ý, một lần nữa khôi phục tâm thế.

Hướng nam tử cười khuẩy một tiếng, hắn nói:

"Lúc nãy ta có định nói một câu nhưng kết quả lại bị lỡ mất. Bây giờ để Công Tôn ta nói cho ngươi nghe: Chỗ này sơn thủy hữu tình, dùng để xây tổ uyên ương cũng đẹp mà làm bảo địa an táng cũng rất tốt, vừa hay rất phù hợp với ngươi và cô gái kia đấy".

Chữ cuối cùng vừa ra, thân ảnh Công Tôn Tiểu Điệp lập tức tan biến, lần nữa xuất hiện thì đã ở sau lưng nam tử, đáng nói là trong tay hắn hiện giờ còn có thêm hai thanh kiếm nữa. Một thanh dài tầm bốn thước, màu đen tuyền; thanh còn lại thì lớn hơn một chút, dài gần bốn thước rưỡi, màu trắng, cả hai đều có linh quang không ngừng lưu chuyển, vừa nhìn đã biết chẳng phải phàm vật.

Tốc độ kinh người lại còn thêm bảo kiếm trợ lực, liệu rằng nam tử có thể chống đỡ được đòn tấn công như lôi đình này của Công Tôn Tiểu Điệp hay không?

Câu trả lời là: Không...

Nam tử không hề chống đỡ, thay vì chống đỡ thì hắn lựa chọn tránh đi, bằng một tốc độ còn nhanh hơn một bậc so với Công Tôn Tiểu Điệp.

...

Nhìn nam tử hiện đã thoát khỏi đường kiếm chớp nhoáng mà mình đã dồn hơn bảy thành thực lực để thi triển, trong mắt Công Tôn Tiểu Điệp không khỏi ánh lên một tia khác lạ.

"Thật là khó tin khi một tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng như ngươi lại sở hữu được thứ tốc độ kinh khủng như vậy".

Nói đoạn, Công Tôn Tiểu Điệp chậm rãi đưa tay lướt nhẹ khoảng không trước mặt. Theo động tác của hắn, một thanh rồi lại một thanh lần lượt xuất hiện.

Là kiếm. Có sáu thanh tất thảy.

Đến thời điểm hiện tại, nếu tính luôn hai thanh kiếm lúc đầu nữa thì số kiếm mà Công Tôn Tiểu Điệp gọi ra, tổng cộng đã là tám thanh. Lại nói, trong số tám thanh kiếm này, tuy hình dáng có dài ngắn bất đồng, màu sắc khác nhau nhưng mỗi thanh đều ẩn hiện linh quang, linh tính mười phần, thậm chí so với Xuy Thủy cũng không thua kém chút nào.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, tất cả tám thanh kiếm của Công Tôn Tiểu Điệp đều là thượng phẩm linh khí, hơn nữa còn là loại tốt nhất.

Người bình thường muốn sở hữu một thanh như vậy đã là rất khó, thế mà Công Tôn Tiểu Điệp lại đồng thời sở hữu cả tám thanh, thiết nghĩ nếu không phải được vị phụ thân là môn chủ Thần Đao Môn của mình vô cùng thương yêu thì khẳng định sẽ chẳng bao giờ có khả năng.

"Công Tôn Quy xem bộ rất cưng chiều đứa con độc nhất ngươi". - Liếc qua tám thanh linh kiếm, nam tử bất ngờ nhận xét.

Bên kia, Công Tôn Tiểu Điệp không đồng tình cũng chẳng phủ định, chỉ bảo:

"Tính đến lúc này thì ngươi chính là kẻ đầu tiên được chứng kiến cả tám thanh bảo kiếm của ta cùng hiện thân. Thiết nghĩ có chết hẳn là cũng nên nhắm mắt được rồi".

Lời vừa dứt, Công Tôn Tiểu Điệp liền điểm chỉ hô lớn:

"Điệp Mộng Hồng Hoa - Kiếm Vũ Miên Miên!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.