11.
Khi phụ thân rời kinh, ta suy nghĩ mấy ngày rồi nói với nhị tỷ rằng muốn đón tam tỷ đến, theo tính toán đứa nhỏ trong bụng tỷ ấy cũng đến ngày sắp sinh rồi.
Điều kiện trong cung tốt, miễn cho đến lúc tỷ ấy sinh con lại xảy ra vấn đề, phụ thân lại cảm thấy là do ta giở trò.
Nhị tỷ do dự cự tuyệt, nói tỷ ấy có thể trở về để chăm sóc.
"Trong nhà nào có tốt bằng trong cung?"
Nhìn từng gian phòng trong cung rộng rãi thoáng mát, từng món đồ trang trí giá trị liên thành, trước sau một đống cung nữ thái giám hầu hạ, thật là tốt.
Điều kiện của gia đình ta thì như thế nào? Mấy gian phòng rách nát, căn phòng trước kia của ta trời mưa còn mưa còn thường hay rò rỉ, nơi ở cũng hẻo lánh, hàng xóm láng giềng đều là người già lớn tuổi, xảy ra chuyện cũng không tìm được người chạy việc vặt.
Về phần gã sai vặt và nha đầu, một người cũng không có, nhà ta căn bản là nuôi không nổi.
"Nhuy nương, dù sao cũng là trong cung, tam muội muội ấy không tiện vào cung." nhị tỷ giải thích.
Ta muốn phản bác, rõ ràng nhị tỷ có thể đến, nhưng đột nhiên nhớ tới hài tử trong bụng tỷ ấy, hình như đến hoàng cung sinh con cũng không đúng lắm.
"Vậy ta gọi cho tỷ ấy vài người."
"Không cần, nhà chúng ta làm sao có chỗ ở."
Cuối cùng ta chỉ cho nhị tỷ một ít tiền bạc, phái người đưa nhị tỷ rời đi.
12.
Vài ngày sau khi nhị tỷ đi, tin tức của đại tỷ truyền đến, ta mở thư ra nhìn một chút, cũng may, cuộc sống của tỷ ấy tuy rằng cũng không giàu có, nhưng cũng may đại tỷ phu không đánh người như nhị tỷ phu.
Ta không yên tâm lại phái người qua thăm hỏi, rốt cuộc có phải giống như đại tỷ nói trong thư hay không, nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, ta cũng yên tâm rồi.
Về phần cuộc sống không giàu có, ta còn có thể làm gì, ta có thể giúp đỡ người nghèo suốt ngày sao?
Tất nhiên là không.
Huống chi, ta cùng mấy tỷ tỷ quan hệ cũng bình thường, chỉ cần biết các tỷ không bị ức hiếp là được, chuyện còn lại các tỷ ấy tự mình giải quyết đi.
Lại qua hơn nửa tháng, nhị tỷ truyền tin đến nói, tam tỷ hạ sinh một bé gái. Ta đưa đến vài món đồ nhìn qua thì bình thường nhưng đều là kim ngân chế tạo thành, có thể tránh được lúc gặp khó khăn, mấy thứ này còn có thể đổi lấy tiền.
Nhưng mà, đứa nhỏ này cũng thật thảm, ta thật sự không rõ tại sao tam tỷ lại nhất định phải sinh đứa bé ra, có phải đầu óc có vấn đề hay không?
Bây giờ thì tốt rồi, những ngày tháng sau này phải sống như thế nào đây?
13.
Từ sau khi nhị tỷ đi, ta lại khôi phục lại cuộc sống trước kia, mỗi ngày vui vẻ lớn nhất chính là chờ tiểu hoàng tôn làm xong bài tập về nhà sau đó đến tìm ta chơi, nhưng nếu hắn có thể không gọi ta là thái nãi nãi thì càng tốt.
Đại khái là do ngày nghĩ gì, thì đêm mơ nấy, một đêm ta lại mơ thấy tiểu hoàng tôn bị người đẩy xuống nước. Giấc mộng này làm ta tỉnh lại, tuy rằng biết mơ không thể coi là sự thật, nhưng ngày hôm sau ta vẫn đi tìm hoàng hậu, để cho nàng phái thêm vài người hầu hạ tiểu hoàng tôn.
Hoàng hậu không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn phái thêm người, dù sao đó cũng là cháu trai duy nhất của nàng.
"Thái nãi nãi, bọn họ quá nhiều người rồi." Tiểu hoàng tôn vừa ăn bánh quế bột sen vừa phàn nàn với ta.
"Càng nhiều người càng thêm an toàn."
"Trong cung này có chỗ nào là không an toàn đâu?" tiểu hoàng tôn ngước ánh mắt long lanh nhìn ta.
Cũng đúng nha, con nối dòng của hoàng gia đơn bạc, trên cơ bản đều là nhất mạch tương thừa, cho nên ai sẽ hại tiểu hoàng tôn đây? Quả nhiên chuyện trong mộng không thể tin được.
"Không sao cả, bọn họ cũng đâu có cản trở ngươi."
Tiểu hoàng tôn cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà có quá nhiều người, ta len lén chạy ra ngoài đều sẽ bị phát hiện. ”
Ta mở to hai mắt có chút không thể tưởng tượng nổi, tiểu hoàng tôn theo ta thấy vẫn rất ngoan, làm sao có thể làm ra chuyện lén lút chạy ra ngoài, "Ngươi chuồn ra ngoài làm cái gì? ”
"Ta không muốn đọc sách."
"Vậy khi kiểm tra bài tập về nhà, ngươi phải làm như thế nào?"
"Đến lúc đó lo lắng thì học cũng nhanh hơn một chút."
Ta cạn lời rồi, chỉ là nhiều lần dặn dò hắn, không thể vụng trộm một mình đi ra ngoài, nhất định phải mang theo người. Cung nữ thái giám bên cạnh hắn, ta cũng truyền lời để thái tử phi còn dễ quản một phen.
Nhưng rốt cuộc không phải ta lo lắng suông, hai ngày sau, đại tổng quản Chiêu Tài công công của ta nói cho ta biết, tiểu hoàng tôn thiếu chút nữa ở ngự hoa viên bị người đẩy vào ao nhỏ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhanh lên, đi đến Dục Tú Cung" Ta vội vàng bảo cung nữ thu thập cho ta, lại vội vàng chạy tới.
Trên đường Chiêu Tài giải thích cho ta một phen, tiểu hoàng tôn ở bên cạnh ao nhỏ cho cá ăn, hướng về phía cung nữ muốn lấy thức ăn cho cá, kết quả bên cạnh lại không có ai, liền có một tiểu thái giám vụng trộm đi qua muốn đẩy hắn.
"Chủ tử yên tâm, tiểu hoàng tôn không có việc gì."
"Không phải đã nói đám người hầu bên cạnh nó không thể rời khỏi sao?"
"Tiểu hoàng tôn chê bọn họ nhiều người, đưa đến xung quanh canh giữ."
Tại sao đứa trẻ này không vâng lời như vậy?
Chờ ta đi qua, hoàng đế hoàng hậu, thái tử phi đều đã ở đó, vây quanh còn có một đám thái y.
Tiểu hoàng tôn an an an ổn ngồi trên giường, xem ra là không có việc gì.