Phụ Sinh

Chương 87: Không ổn




Sáng hôm sau, trên TV lại phát tin tức buổi sáng. Bản tin thời sự đề cập đến việc xem xét đề xuất dự án cải tạo mở rộng ba đoạn đường trung tâm khu A của thành phố U, kế hoạch cụ thể sẽ được đưa ra vào nửa cuối năm nay.

Khu A chính là nơi này, đoạn đường trung tâm chính là khu vực quảng trường Thiên Lam, không biết sẽ thay đổi thế nào, Chúc Vi Tinh vừa múc cháo vừa nghĩ.

Hình ảnh vừa chuyển, là một tin khác.

"Diễn đàn kinh tế XX" được tổ chức hôm qua tại cao ốc tài chính thành phố U, đại diện tập đoàn Thiên Sơn lúc trả lời phỏng vấn tiết lộ, kế hoạch thu mua trấn nhỏ Hồng Quang của công nghiệp Cao Đài đã được đưa vào giai đoạn thực hành, sang năm công ty sẽ tập trung vào khai thác, dự kiến một năm sau sẽ hoàn thành.

Tại hội trường, ống kính vội vã lướt qua khuôn mặt của các nhà kinh doanh, người đàn ông tóc trắng là nổi bật nhất, Chúc Vi Tinh dễ dàng nhìn thấy hắn, bao gồm cả một trong những người trợ lí trẻ tuổi ngồi phía sau hắn ta.

Thay đổi kiểu tóc, khoác lên bộ âu phục vừa vặn, giống như hai người khác nhau vậy.

Là Lương Vĩnh Phú.

Bốn tháng trước mới tìm được việc làm, mấy ngày trước mới kết thúc thực tập, chỉ chớp mắt đã có thể đi theo bên cạnh tổng giám đốc, năng lực cừ khôi thế nào mới có được tốc độ thăng tiến thế này?

Chúc Vi Tinh rũ mắt, yên lặng húp cháo.

Buổi chiều có tiết học, sau khi dọn quầy hàng đi đến trường, cậu gặp Khương Lai, đối phương mang quần áo Hạ Đình Chi cho cậu mượn đi thi đến.

Thấy vẻ mặt Khương Lai phức tạp, Chúc Vi Tinh chờ cậu ta nói trước.

Khương Lai nói: "Đình Chi hiểu lầm cậu, cần phải có chút thời gian hóa giải."

Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Có lẽ không phải hiểu lầm."

Khương Lai không hiểu ra sao.

"Hạ..", Chúc Vi Tinh do dự, vẫn là lựa chọn gọi tên cậu ta, "Hạ Đình Chi từng nhắc trước đây tôi lẻn vào tiệc tư nhân của cậu ấy, hẳn là có chuyện này."

Khương Lai giật mình: "A?"

Chúc Vi Tinh: "Tôi cũng từng nghe người khác nói." Trên diễn đàn, lần bị Khương Dực khiêng đi ở phòng đàn bị chụp hình đăng lên, có người trong bài viết vạch trần hành vi xấu xa ngày xưa của Chúc Tịnh Tịnh. Ngoại trừ nhắc tới mặc hàng hiệu giả, bị Khổng Cường đòi nợ đến mức chui lỗ chó, cũng có nhắc tới chuyện cậu trà trộn vào bữa tiệc tư nhân nào đó bị lôi đến đồn cảnh sát.

Trước mắt xem ra, không giống như người ta tự biên soạn lắm.

"Nhưng tôi không nhớ rõ." Chúc Vi Tinh giải thích nguyên nhân mất trí nhớ đơn giản với Khương Lai. Vị tiểu thiếu gia này vừa nhìn liền biết không lên diễn đàn trường, đương nhiên sẽ không rõ bát quái năm xưa của cậu.

Chúc Vi Tinh giải thích lần này, lúc này lại nghe rất không thực, nếu như đối tượng đổi thành Trần Chu, sợ lại phải khiến gã kiếm cớ giải vây hay khoác lác rồi.

Nhưng Khương Lai tin, một chút cũng không nghi ngờ, thậm chí còn vừa lấy làm mừng vừa lấy làm tiếc cho Chúc Vi Tinh.

"Hóa ra trước kia cậu hư hỏng như vậy, chẳng trách Đình Chi có ấn tượng không tốt." Khương Lai cau mày, lại lập tức không cam lòng, "Nhưng mà bây giờ cậu đã thay đổi rồi, trở nên ưu tú, có giáo dưỡng như vậy, không nên dùng ánh mắt trong quá khứ nhìn cậu nữa, nên cho cậu cơ hội sửa chữa mới phải."

Chúc Vi Tinh nói: "Rất khó." Bản thân cậu mà là Hạ Đình Chi cũng sẽ không tin tưởng.

Khương Lai lại giống như bị kích thích tinh thần đối kháng: "Vậy thì nghĩ biện pháp thuyết phục cậu ấy, để cậu ấy tin tưởng! Vi Tinh, cậu yên tâm, việc này giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ giải quyết mọi chuyện tốt đẹp."

Chúc Vi Tinh bị bộ dáng nóng đầu của cậu chọc cho kéo lên khóe miệng: "Cậu đối với cậu ấy rất tốt."

Thoạt nhìn như vì giúp cậu, nhưng thực ra toàn bộ đều là suy nghĩ cho Hạ Đình Chi, sợ cậu ấy sa vào, sợ cậu ấy bi thương, sợ cậu ấy cô độc, đây chính là tình cảm thần tiên trong truyền thuyết đó sao?

Khương Lai đỏ mặt: "... Bởi vì bạn bè với nhau mà, mọi người đều là bạn tốt."

Chúc Vi Tinh bật thốt lên: "Giữa bạn bè với bạn bè cũng khác nhau."

Nói xong, bản thân cậu cũng sững sờ.

Đúng vậy, giữa bạn bè với bạn bè cũng không giống nhau, có loại bạn bè cùng chung chí hướng, cũng có loại bạn bè là duy nhất.

Nghĩ đến cái gì, cậu mở điện thoại ra xem, tin nhắn cho [Ôn thần] từ sáng tới giờ vẫn chưa có hồi âm.

Chúc Vi Tinh gửi đi ba cái, lúc mở quầy một cái, bữa trưa một cái, giờ học một cái, tất cả đều như đá chìm biển sâu.

Người có ở nhà, sáng sớm Chúc Vi Tinh ra cửa còn nhìn thấy hắn, nhưng không hiểu sao lại không để ý tới cậu?

Khương Dực mặc dù ấu trĩ, hẹp hòi, thù dai, tâm trạng thất thường, tính tình như con nít, nói gió chính là mưa, một ngày có thể khó ở mười sáu tiếng đồng hồ, nhưng sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc, tên này cũng không có lâu vậy mà chưa trả lời tin nhắn của cậu.

Cứ cảm giác như hắn đang mất hứng vậy.

Nhưng tại sao?

Nghĩ không ra, Chúc Vi Tinh cuối cùng lại gửi thêm một cái nữa.

[Vi Tinh]: Hôm nay tan học sớm, có thể luyện tập sớm một chút.

Không trả lời.

Được rồi, chào tạm biệt Khương Lai, Chúc Vi Tinh đi đến khoa âm nhạc, cậu có hẹn trước với phòng thiết bị để đến tập nhạc.

Đi tới nơi lại sững sờ, trong trường lúc này là thời điểm bận rộn, nhiều sinh viên tới lui đông đúc, nhưng trong đám người hối hả lại có một người nổi bật cực kì.

Mặc áo bông đen sẫm, không kéo khóa, dựa vào thân cây, cúi đầu chơi điện thoại. Nhưng có lẽ chơi không suôn sẻ lắm, vẻ mặt hắn cực kì mất kiên nhẫn, trông không giống như đang chờ người mà giống như đi đòi nợ hơn.

Không ít ánh mắt dán lên người hắn, tò mò có, kiêng dè cũng có, cũng không dám nhìn nhiều, liếc nhanh rồi rời đi nhanh.

Như phát hiện cái gì, người đứng dưới tán cây nhạy bén ngước mắt lên, đối diện với người trước mặt.

Chúc Vi Tinh đứng đó ngạc nhiên hỏi: "Sao anh đến trường bọn tôi?"

Khương Dực khó chịu hỏi ngược lại: "Mẹ nó ai nói tan học sớm?"

Cho dù tan sớm thì cũng đâu đến mức mới có nửa tiếng đã tan? Lúc này mới hơn một giờ, Chúc Vi Tinh không nói, tên này chẳng lẽ cố ý đến trường chờ cậu? Không phải còn đang giận sao? Tin nhắn cũng lười trả lời.

Nhưng Chúc Vi Tinh không hỏi, nếu không thì chu vi mười mét xung quanh sẽ phải báo động sơ tán đám người mất.

"Tôi còn có tiết, hay là anh..." Nuốt lại hai chữ sau khi thấy Khương Dực thối mặt, cậu bất đắc dĩ đổi giọng, "Chờ tôi."

Khương Dực vẫn cấm cảu: "Tôi đã đứng đây đợi cậu bảy, phút, rồi."

Bảy phút đúng là quá lâu, Chúc Vi Tinh nghĩ thầm, nhưng đáng tiếc cậu còn cần bảy mươi phút nữa.

Dẫn người vào khoa âm nhạc, lại dẫn tới không ít ánh mắt chú ý, trong đó có mấy người còn kinh hãi như gặp quỷ. Bản thân Chúc Vi Tinh cũng cảm thấy bất ngờ, mang sinh viên ngoài trường vào lớp học, đặc biệt không chuyên nghiệp, không giống tác phong nghiêm túc cẩn thận của cậu, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi cô đơn của Khương Dực liền không nhịn được đề nghị, hắn thế mà cũng đồng ý.

Trên đường phát hiện người này còn không an phận, cứ nhìn đông nhìn tây, giống như đang tìm cái gì đó. Chúc Vi Tinh còn phải nhắc nhở hắn nhớ rẽ ngoặt.

Khương Dực: "Tôi nhớ rõ lâu rồi, cậu mới không nhớ!"

Chúc Vi Tinh: "?"

Vào phòng thiết bị, hiển nhiên bên trong có rất nhiều thiết bị đắt tiền, Chúc Vi Tinh cứ như bảo mẫu chăm trẻ nghịch vậy, ân cần sắp xếp cho tên này ngồi xuống ghế, chỉ còn thiếu điều khoanh cái vòng tròn xung quanh hắn để biểu thị nếu làm hỏng đồ ở đây thì bọn họ phải bồi thường, mà bọn họ dĩ nhiên là không đền nổi rồi.

Khương Dực cũng coi như yên chỗ, hắn liếc mắt nhìn quanh một cái, hoàn toàn không có hứng thú gì. Hắn chỉ ngồi ngược trên ghế, tựa cằm lên lưng ghế, trừng mắt nhìn Chúc Vi Tinh, trông giống bé bự Khương Đại Phú đến lạ.

Cậu đặt quần áo ôm trên tay xuống, phát hiện ánh mắt Khương Dực phóng tới, bèn giải thích: "Hỏi mượn của người khác."

Khương Dực: "Khó coi."

Chúc Vi Tinh: "Mặc đi thi."

Khương Dực: "Khó coi."

Chúc Vi Tinh: "..."

Khó coi thì khó coi, cũng không phải là mặc cho hắn xem.

Lúc cậu thử phối âm, người này lại phát biểu ý kiến.

Khương Dực: "Khó nghe."

Chúc Vi Tinh: "Tôi lấy một đoạn ngắn nhạc cổ điển làm mẫu, sau đó Breakbeat một chút, chỉ là thử nghiệm thôi."

Khương Dực: "..." Nghe không hiểu.

Khương Dực: "Khó nghe."

Chúc Vi Tinh: "..."

Cũng may tên này chỉ là bày tỏ quan điểm bản thân, không đặc biệt đáng ghét lắm. Nhìn biểu tình trợn trừng ngây ngốc của hắn, không hiểu sao cậu nhanh chóng nghe ra cảm giác, Chúc Vi Tinh còn có thể theo phản ứng của hắn mà tiến hành chỉnh sửa tích hợp, như cơ thể sống reaction vậy, tiện lợi đến bất ngờ.

Nhìn Khương Dực hồi lâu, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên có cảm hứng, chọn ra được bài mình sẽ dùng để nộp cuối kì.

Định ở đây mấy chục phút thì đi, nhưng xong việc mới phát hiện bọn họ đã làm ổ ở đây hai tiếng đồng hồ rồi, quả bom hẹn giờ này vẫn chưa nổ, cả buổi đều ở bên cạnh, giữa chừng còn gối lên mớ âm thanh hỗn tạp của cậu mà ngủ một giấc.

Lúc xuống lầu lại gặp một đợt sinh viên tan học, trong hành lang chen chúc nhốn nháo, nhưng nửa mét quanh người Khương Dực không ai dám đặt chân cả, giống như cá nhỏ đụng phải cá mập dưới biển sâu, tự động tản ra hết.

Thế mà cá mập vẫn thấy chướng mắt, mở miệng phàn nàn: "Chậc, sao mà đông như vậy."

Chúc Vi Tinh nghe thấy, giải thích: "Lầu hai lầu ba đều có lớp, lớp nhiều, môn cũng nhiều, dự thính cũng nhiều."

"Dự thính..." Khương Dực bắt lấy từ khóa, gặm nhấm hai chữ này, cười lạnh một tiếng.

Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, mơ hồ như bắt được nguyên nhân Khương Dực sinh giận dỗi, nhưng suy đoán vừa lóe đã tắt, bởi vì Khương Dực vốn chưa bao giờ quản chuyện vô bổ trên diễn đàn, Chúc Vi Tinh bèn bác bỏ ngay, theo thần kinh thẳng như sắt thép của cậu mà trượt ra khỏi đại não.

Đi đến viện Thể thao chạy bộ, so với không khí lễ hội náo nhiệt của hai lần trước, thì người trên sân tập hôm nay cực kì ít, Chúc Vi Tinh thuận miệng hỏi nguyên do, Khương Dực thản nhiên đáp: "Đều bị thương hết rồi."

Chúc Vi Tinh: "?"

Lúc luyện tập, Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Nhà ăn viện Thể thao U chỉ cho phép người nhà của sinh viên đến thôi sao?"

Kết quả Khương Dực hợp tình hợp lí hỏi ngược lại: "Nô lệ thiếp thân không tính là người nhà à?"

Chúc Vi Tinh: "..."

Nô lệ thì nô lệ, mấy ngày không nghe nhắc sao giờ lại thêm 'thiếp thân' nữa?

Hôm nay Khương Dực không đưa cậu đi nhà ăn, Chúc Vi Tinh bị huấn luyện đến sống dở chết dở lại càng không muốn đi. Thế là hai người hai ngựa cùng nhau về nhà.

Trên đường về, vì để tỏ lòng biết ơn, Chúc Vi Tinh muốn mời Khương Dực ăn chút gì đó. Đề xuất sandwich, khoai lang, bánh bao một lượt, lại chỉ nhận được một câu thờ ơ của Khương Dực: "Không có thành ý".

Trước đây cũng đều là ăn những thứ này, sao bỗng nhiên lại không có thành ý?

Chúc Vi Tinh: "Vậy anh muốn ăn cái gì?"

Khương Dực đạp xe cũng không thành thật, đạp mạnh mấy lần kéo dài khoảng cách, sau đó lại thả chậm vòng về bên cạnh cậu, cứ chơi như vậy nửa ngày mới cao hứng, nghẹn ra hai chữ: "Sữa, lắc."

Chúc Vi Tinh: "..."

Cái tên này đúng là có gì đó không ổn.

...

Mà sự bất ổn này mới chỉ là khởi đầu thôi.

Hai tuần sau đó, mọi người trong viện Nghệ thuật U dần dần phát hiện ra một cảnh tượng kì dị, người nào đó lúc trước hiếm khi đặt chân đến trường bọn họ, thế mà giờ lại đến rất, rất thường xuyên. Xuất hiện nhiều nhất là ở khoa âm nhạc, phòng thiết bị và nhà xe. Có người nói hắn rốt cục cũng tự vả thất hứa đi quen bạn gái ở viện Nghệ thuật U, có người lại nói hắn tới đây chỉ là để mưu toan trả thù. Mấy lời đồn đại trên trời dưới đất của bọn họ, Chúc Vi Tinh đều không quan tâm. Cậu chỉ một lòng chuẩn bị cho kì thi, một lòng chạy bộ, bất tri bất giác đã quen với tiết tấu ma quỷ áp bức của người nào đó, hô hấp, bước chân cũng ổn định, không còn mới đi hai bước đã lung lay như trước, tinh thần cả người tốt hơn rất nhiều, không chỉ ở viện Thể thao U Nghệ thuật U hay Linh Giáp, mà cậu đi đến đâu cũng có người liên tục quay đầu lại nhìn.

Cứ như vậy, Chúc Vi Tinh với trạng thái dồi dào sức lực nghênh đón tháng thi đầu tiên của mình.

Ngoại trừ một loạt các bài kiểm tra viết thì quan trọng nhất là các kì thi chuyên ngành. Ngày hôm trước đi ngủ sớm, hôm sau liền dậy sớm, sau khi sắp xếp quầy sữa thỏa đáng, Chúc Vi Tinh mang lễ phục đến trường.

Trước tiên nộp đoạn nhạc điện tử đã hoàn thành cho Tuyên Lang. So với những sinh viên khác nào là Punk, Jazz, Pop, Ballad,. đủ các thể loại, Chúc Vi Tinh vẫn chọn lang thang trong làng nhạc cổ điển, dù không ngoài dự kiến, nhưng khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy khuyết thiếu niềm vui bất ngờ.

Nhưng Tuyên Lang vừa nhìn thấy khúc nhạc cậu chọn thì liền nở nụ cười.

"?"

Khúc nhạc chưa đầy hai phút diễn tả cảnh chó con quay tròn đuổi theo cái đuôi lại đuổi theo cái đuôi, chó con hoạt bát, chó con giận dỗi, chó con mệt mỏi nằm nghỉ, chó con tiếp tục quay tròn đuổi theo cái đuôi tiếp tục đuổi theo cái đuôi.

"Lấy cảm hứng từ thú cưng trong nhà sao?"

Chúc Vi Tinh suy nghĩ: "Coi là vậy đi."

Tuyên Lang giản lược nghe một đoạn, qua tay Chúc Vi Tinh phối lại, y càng thêm kinh ngạc: "Ui! Một chú chó con cục cằn à!"

Chúc Vi Tinh gật đầu, thầy giáo nghe hiểu ý tứ khúc nhạc, xem ra bài tập này hẳn đã hợp lệ rồi.

- --------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.