Chúc Vi Tinh chỉ là nhất thời tay chân vô lực, ý thức vẫn còn. Cậu biết mình được Khương Dực ôm lấy, bế lên lầu bốn, tiến vào căn hộ nhà họ Khương.
Lúc được Khương Dực cẩn thận đặt lên gối, Chúc Vi Tinh từ từ mở mắt ra.
Khương Dực như biết lí do cậu bị choáng váng, hắn dứt khoát đóng toàn bộ cửa lại, còn kéo hai tầng rèm cửa sổ. Nhưng tòa nhà tồi tàn này thực sự cách âm rất kém, sóng tụng niệm bên dưới cứ cuồn cuộn không dứt, liên miên như suối, róc rách vẳng lên nhà họ Khương ở tầng trên cùng.
Khương Dực phiền phát giận, sắc mặt ngày càng u ám. Cũng may Chúc Vi Tinh kịp thời phát hiện, giơ cánh tay yếu ớt giữ lại người trước giường, nếu không thì con rồng phun lửa nóng nảy này nói không chừng có thể phi xuống đập nát thiêu rụi tang lễ nhà người ta mất.
Chúc Vi Tinh không dùng sức bao nhiêu nhưng Khương Dực lại không thể vùng vẫy, bất đắc dĩ ngồi xổm ở đó như một chú chó to xác, cũng giống một con sói canh giữ vật báu.
Cậu nói: "Tôi không sao, so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không vì ngất xỉu mà hôn mê đâu."
Khương Dực nghe lời, nhưng miệng vẫn không tha: "Còn chưa chắc, linh hồn em cũng thích chạy loạn giống như em vậy."
Đây là vì hắn còn giận dỗi chuyện ở quán bar, nếu thật sự muốn tính toán thì tên này còn đến bar hơn cậu cả một ngày, cậu còn chưa tính, hắn đã tỏ vẻ kẻ ác cáo trạng trước.
Chúc Vi Tinh phục cái nết nhỏ nhen này của Khương Dực luôn, chỉ có thể giải thích: "Tôi cảm thấy Chúc Tịnh Tịnh có vấn đề."
Khương Dực: "Chúc Tịnh Tịnh là ai?"
Chúc Vi Tinh: "Chính là Chúc Vi Tinh trước đây."
Khương Dực cau mày.
Chúc Vi Tinh: "Trước đây anh không để ý sao?"
Khương Dực: "Tôi để ý cậu ta làm gì."
Được rồi, Chúc Vi Tinh sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói với Khương Dực mọi nghi ngờ gần đây của mình.
"Tôi vẫn luôn cảm thấy vụ tai nạn ngã lầu của Chúc Tịnh Tịnh lúc trước có chút vấn đề, mặc dù bề ngoài trông không có gì khả nghi, nhưng cảnh sát Tiểu Trương từng nói với tôi rằng Chúc Tịnh Tịnh đã uống rượu với bạn ở bar 'Ngọ Sơn' đến chín giờ tối, sau đó một mình đến khách sạn Cao Lãng, mười giờ thì rơi từ ban công hoa viên tầng năm xuống và được đưa đến bệnh viện. Chín giờ đến mười giờ có một giờ trống. Từ Ngọ Sơn đi tới khách sạn Cao Lãng không tới 15 phút đi bộ, coi như đi chậm hơn nữa thì nửa tiếng cũng phải đến, vậy trừ nửa tiếng đó ra thì còn nửa tiếng hôm đó Chúc Tịnh Tịnh đã đi đâu?"
"Tôi đã hỏi những người bạn uống rượu chung với cậu ấy đêm đó, dù bọn họ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng có người nói cho tôi biết, Chúc Tịnh Tịnh có nhắc tới chuyện mình có một bí mật, một bí mật có thể đe dọa đến tính mạng của cậu ấy. Mà ngày Khổng Cường hẹn tôi đến trấn nhỏ Hồng Quang cũng có nhắc tới bí mật này của Chúc Tịnh Tịnh, gã nói, khoảng thời gian trước khi chết Chúc Tịnh Tịnh không tiêu tiền hưởng lạc như bản tính vốn có mà lại rót hết tiền vào một nơi kì quái, tên là [Cửu Vận Liên Hoa Hội]."
Khương Dực: "Là thứ gì?"
Chúc Vi Tinh: "Ban đầu tôi cũng không để ý, mãi đến khi nhìn thấy cái tên này trong tin tức về vụ án của Khải Khải mấy ngày trước, [Cửu Vận Liên Hoa Hội] có vẻ như là một blog weibo tập trung vào chủ đề huyền học."
Nhớ ra Khương Dực không biết Khải Khải, Chúc Vi Tinh lại giải thích ngọn nguồn sự việc của minh tinh kia cho hắn nghe một phen, cuối cùng nêu ra lí do mà mình đến quán bar đêm nay, có cả những suy đoán liên quan mà cậu nghe được từ hai 'ong nhỏ' trong phòng nghỉ. Rất chi là thẳng thắn thành thật kể ra tất.
Nói xong thì thấy Khương Dực lộ vẻ hờ hững xem thường, như thể hắn vốn không để mấy chuyện này vào mắt vậy.
Chúc Vi Tinh: "Anh không tin à?"
Khương Dực: "Em tin sao?"
Chúc Vi Tinh: "Tôi không muốn tin, nhưng nếu trong này không có vấn đề gì thì tại sao Lâu Minh Nguyệt lại ở trong thân xác Chúc Vi Tinh? Chẳng lẽ thực sự là ý trời hay sao? Hay là, không phải Chúc Tịnh Tịnh gây ra, mà là... có một người khác?"
Khương Dực rũ mắt, không nói gì.
Chúc Vi Tinh nói: "Có lẽ chuyện đổi hồn đổi vận này quá mức kì quái nên không đáng tin. Nhưng liệu mối liên hệ giữa Chúc Tịnh Tịnh với 'Liên Hoa Hội' kia có liên quan đến việc tôi nhập vào thân xác của cậu ấy không. Bất kể như thế nào, tôi cũng muốn thử tìm hiểu xem có kết quả gì không."
Khương Dực ngước mắt lên: "Làm sao tìm được? Gặp phải nguy hiểm như hôm nay thì chạy đi đâu?"
Chúc Vi Tinh: "Ở đó không nguy hiểm, hơn nữa tôi có thể tự bảo vệ mình."
Khương Dực khịt mũi coi thường: "Đánh rắm! Ở đó bao nhiêu người nhìn chằm chằm em kia kìa!"
Chúc Vi Tinh nhủ bụng trọng điểm của tên này lúc nào cũng lạ lùng như vậy, rõ ràng chuyện của Chúc Tịnh Tịnh quỷ dị đáng ngờ thế kia mà sự chú ý của hắn lại cứ đặt ở đâu đâu. Hơn nữa, rõ ràng trong quán bar người nhìn hắn còn nhiều hơn.
Chúc Vi Tinh: "Anh có lí chút được không?"
Khương Dực: "Thế em có thể không bị người ta nhìn được không?"
Thừa dịp Chúc Vi Tinh ngơ ngác trước sự ngang ngược của hắn, cái tên vẫn luôn ngồi xổm bên giường cuối cùng cũng không kìm được cơn nóng nảy mà bổ nhào lên người Chúc Vi Tinh như cún.
Chúc Vi Tinh giật mình, đầu óc lập tức choáng váng, không phải vì bị tiếng tụng kinh quấy nhiễu, mà là do tên nhóc du côn này trấn áp.
Khương Dực nằm phía trên Chúc Vi Tinh, hai tay chống hai bên người cậu, chóp mũi giằng co, còn chút kiên nhẫn mà chất vấn: "Trong quán cà phê rách nát kia có phải còn nhiều 'Lý thiếu gia' khác mỗi ngày đều nhìn em như vậy không? Hả?"
Chúc Vi Tinh dở khóc dở cười, đang định sửa lại ý nghĩ chiếm hữu trẻ con này của Khương Dực, lại phát hiện trong mắt đối phương có sự bất mãn và nghi ngờ bị đè nén, hắn thế mà đang nói nghiêm túc.
Cậu chỉ có thể giải thích: "Người ta là khán giả, đến thưởng thức âm nhạc thôi."
Hai người gần sát nhau, lúc nói chuyện hơi thở hòa quyện, môi cọ vào nhau. Khương Dực nghiêng đầu, kề sát đến, hỏi: "Em dám nói không có ai không? Bọn họ đều có ý nghĩ trong sạch với em hết sao?"
Có Tôn tổng kia, Chúc Vi Tinh hỏng đầu mới đáp lại hắn, cậu chỉ có thể ậm ừ phản bác: "Tôi không quản được người khác có hay không có, chỉ có thể quản mình có hay không."
Khương Dực thuận thế ngậm lấy môi cậu, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người dưới thân: "Có hay không có cái gì?"
Chúc Vi Tinh bị hắn hôn khiến hai má và tai đều đỏ bừng, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.
Khương Dực làm sao có thể bỏ qua, hắn nắm lấy cằm Chúc Vi Tinh bắt cậu mở miệng ra, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm, khuấy động mút mát từng tấc từng tấc trong khoang miệng, như thể muốn cướp đi hết thảy hơi thở của cậu.
Khương Dực học cái gì cũng rất nhanh, ở bên nhau còn chưa tới nửa tháng, kĩ năng hôn của hắn đã thăng tiến như gió, từ thô bạo liều lĩnh đến hung ác đến quen, cái nào cũng đều khiến Chúc Vi Tinh nghẹt thở như nhau. Khó nhọc thở dốc cộng với thần kinh tê dại không còn chút sức lực nào, môi lưỡi quấn quít không dứt như một sự tra tấn ngọt ngào, Chúc Vi Tinh không chịu nổi cuộn chặt ngón tay, miết ra một mảnh nếp nhăn trên vai áo Khương Dực.
Trong lúc tinh thần tan rã vẫn nghe Khương Dực không buông tha hỏi: "Có hay không có... Cái gì?"
Lúc này, Chúc Vi Tinh chỉ có thể thỏa hiệp: "A... Có động tâm với... người khác không."
Khương Dực ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn người bên dưới: "Không động tâm với người khác, vậy động tâm với ai?"
Chúc Vi Tinh môi sưng đỏ, ngực phập phồng thở dốc, nhìn hắn hồi lâu mới cam chịu khẽ nói: "Với anh..."
Ánh mắt Khương Dực như sóng thủy triều dưới đáy trăng, từng tầng từng lớp cuồn cuộn dâng trào cho đến khi chạm đỉnh.
Chúc Vi Tinh còn chưa kịp thở phào, đôi môi vừa ngơi nghỉ giây lát đã mất tự do lần nữa, thậm chí còn bị cướp phá mạnh bạo hơn trước. Cùng lúc, góc áo sơ mi cậu sơ vin bị kéo lên, những ngón tay nóng bỏng của người nọ đã luồn lên eo cậu. Điều khiến Chúc Vi Tinh kinh sợ chính là, cậu phát hiện có gì đó không đúng ở nơi kề sát của hai người bên dưới.
Chúc Vi Tinh hoảng sợ, nhạy cảm giật thót cả người, không dám tin trừng mắt nhìn Khương Dực. Chiếu theo tiến độ của cậu thì cho dù không phải Plato đi nữa cũng nên một tháng nắm tay, một tháng ôm ấp, ba tháng hôn nhẹ chứ còn chưa đến phiên hôn lưỡi đâu. Nhưng Khương Dực không những đã làm mấy điều trên trong ba ngày mà còn định tiến quân thần tốc khi chỉ mới được nửa tháng, tốc độ này thực sự hù chết Chúc Vi Tinh.
Vì hoảng hồn, cậu không khống chế được mà cắn răng.
"Shh..." Khương Dực bị đau ngẩng đầu lên nhìn Chúc Vi Tinh, sắc đỏ dưới đáy mắt gần như cùng màu với máu rỉ trên đầu lưỡi hắn.
Chúc Vi Tinh cắn rất nhẹ, còn không bằng lần đầu tiên Khương Dực cưỡng hôn cậu. Nhưng Khương Dực như lão hổ bị giẫm đuôi, trong mắt chợt lóe lên một tia hung dữ, cũng may lúc đối diện với ánh mắt Chúc Vi Tinh đã mạnh mẽ khắc chế xuống.
Giãy giụa trừng mắt với người dưới thân hai giây, Khương Dực hít sâu một cái, đứng dậy, lấy hai bộ quần áo trong tủ ra, đá tung cửa đi ra phòng tắm bên ngoài.
Đợi hắn đi rồi, hương gỗ hổ phách quấn quít trong phòng và bám vào cơ thể cậu như sợi dây xích trói buộc vướng víu mới dần tản đi mất.
Chúc Vi Tinh thở phào một hơi.
Cảm giác áp bức của tên nhóc du côn này quá mạnh, một khi Khương Dực tới gần và quyết tâm làm gì đó, loại cảm giác bị hắn vô tình khống chế kia gần như khiến tinh thần người ta khuất phục trước cả thể xác, dù Chúc Vi Tinh biết Khương Dực sẽ không thật sự dùng bạo lực với cậu, nhưng đối phó với một mình hắn còn cần nhiều can đảm hơn là lên sân khấu chơi trăm bản nhạc của Bach cùng Listz.
Vốn định nhân cơ hội tên oan gia kia đang bận tắm mà nhanh chóng chuồn về nhà, kết quả Chúc Vi Tinh mới vừa nhấc người dậy, còn chưa kịp bước xuống giường thì cơn choáng váng khác lại ập đến. Vừa rồi dây dưa với Khương Dực mà tạm thời phân tâm khỏi nền âm thanh phiền nhiễu dưới lầu, giờ đây Chúc Vi Tinh lại mất đi sức lực lần nữa.
Mới mừng thầm khi thoát được nanh vuốt áp bức của Khương Dực, nhưng cảm giác không trọng lượng bất lực này lại nhanh chóng bủa vây lấy Chúc Vi Tinh.
Cậu chỉ cảm thấy như có một cỗ sức mạnh dưới da kéo xuống, trong đầu ong lên, thế giới trước mắt đã bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Vào lúc có thứ gì đó sắp bay lên, bên tai bỗng vang lên một tiếng sủa trầm thấp, Chúc Vi Tinh nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy Khương Đại Phú đã ngồi xổm ở bên giường tha thiết nhìn mình tự lúc nào.
Khương Đại Phú như nhận ra cậu khó chịu, nó bèn gác đầu chó bờm xờm của mình lên tay Chúc Vi Tinh, nhẹ nhàng củng tới củng lui mà an ủi.
Nhiệt độ cơ thể của sinh vật sống lập tức sưởi ấm da dẻ lạnh lẽo của cậu, đồng thời cũng kéo thần trí yếu ớt của cậu trở về với thân xác.
Ngay sau đó, một người vội vã từ ngoài cửa bước vào, Khương Dực tóc tai còn ướt sũng, ngay cả áo phông cũng chưa kịp mặc, trên người chỉ có mảnh quần lót đã chạy ùa vào, cúi người ôm lấy người trên giường.
Chúc Vi Tinh co rúm lại trong vòng tay hắn, yếu ớt run rẩy, cậu khó nhọc nói: "Khương Dực... Tôi không thích cảm giác này."
Hồn phách bất định, tay chân tê dại, thỉnh thoảng lại phải chịu đựng như thế. Đến lúc nào cậu mới có thể trở thành một người bình thường, hay đây là cái giá cậu phải gánh chịu đánh đổi cho sự sống lại của mình?
Khương Dực lần này không cay nghiệt hay tranh cãi gì, hắn chỉ nhấc chân lên giường nằm cạnh Chúc Vi Tinh, ôm chặt cậu vào lòng.
Hắn nói: "Không sao, mọi thứ sắp ổn rồi..."
Chúc Vi Tinh sửng sốt: "Cái gì?"
Khương Dực: "Ý tôi là, em ngủ sẽ không nghe thấy thứ kia nữa."
Chúc Vi Tinh vùi đầu vào hõm vai hắn, cảm nhận được sức nóng vô bờ bến, cậu không nhịn được trở tay ôm lấy đối phương: "Nhỡ đang ngủ, hồn phách bay đi mất thì sao?"
Khương Dực hôn lên trán cậu: "Sẽ không, có tôi đây. Hơn nữa, nếu tôi không bắt được em, chẳng phải còn có máy hút bụi em tặng đó sao?"
Chúc Vi Tinh sững sờ, không nhịn được mà bật cười.
Có lẽ sự an ủi của Khương Dực có tác dụng, hoặc chăng lời bà cụ Tống về mệnh cách đáng sợ của người nọ thực sự phi thường, đêm nay, linh hồn Chúc Vi Tinh giằng co, tan rã trong cơ thể cậu, muốn thoát đi bao lần nhưng rồi lại mắc kẹt trong vòng tay của người bên cạnh, miễn cưỡng bị trói chặt tại chỗ, buộc phải yên ổn qua một đêm.
- --------------------------