Trở lại rồi đây ~~~~
“Tứ cô nương đã về!” Bọn nha hoàn tươi cười hớn hở mà bẩm báo. Xem ra so với lúc ở trong phủ thì khi ra ngoài mọi người nhìn sáng sủa hơn một chút đây. Bọn nha đầu này cũng tươi cười nhiều hơn so với bình thường.
“Tứ nha đầu mau đến chỗ tổ mẫu nào!” Hôm nay tâm tình Thái phu nhân rất tốt, ngồi bên cạnh là Tam cô nương Lý Tử Kỳ và Thất cô nương Lý Tử Linh, tiếp theo là Ngũ cô nương và Lục cô nương. Ngược lại Tứ phu nhân Trâu thị lại ngồi bên ngoài, ở chỗ tối. Đây chính là phận làm con dâu mà, không thể tự mình chọn một chỗ tốt. Dọc theo đường đi Lý Tử Du thấy rất nhiều nàng dâu của những nhà khác phải vâng lời, lẳng lặng đứng phía sau. Tứ thẩm bị đối xử như thế này hình như cũng chẳng có gì lạ.
Tam cô nương Lý Tử Kỳ nhường chỗ cho Lý Tử Du. Dù từ chối nhưng cuối cùng Lý Tử Du vẫn bị an bài ngồi cạnh Thái phu nhân. Lý Tử Du chỉ sợ lão thái thái hỏi về chuyện của phu nhân Thừa Ân hầu nên mới muốn cách càng xa càng tốt, vậy mà lại không được như ý nguyện. Lão thái thái tâm tình tốt nên chỉ hỏi vài câu rồi thôi. Thất cô nương bên cạnh lại nói không ngừng: “Tứ tỷ tỷ, vừa rồi tỷ đến có nhìn thấy cái đèn lồng thật lớn kia không? Nó to thật to như thế này này.” Nói xong liền khoa tay múa chân, chọc mọi người đều nở nụ cười.
Ngũ cô nương Lý Tử Lung nói: “Đâu có lớn như Thất muội nói đâu. Đó là do muội còn nhỏ nên mới thấy nó lớn thôi.”
“Hừ, muội thấy nó lớn vậy đó. Ngũ tỷ cũng có lớn hơn muội bao nhiêu đâu mà nói muội nhỏ chứ!” Thất cô nương mất hứng, bĩu môi. Thái phu nhân dỗ dành: “Vâng vâng, thất cô nương của chúng ta nói lớn thì chính là lớn.”
Tứ phu nhân cách đây khá xa, khó mà nói với nữ nhi nhà mình được mấy câu. Nhưng mà lão thái thái thích cháu gái nhỏ cũng tốt. Chỉ có sắc mặt Ngũ cô nương trở nên khó coi, lúc sau cũng có chút rầu rĩ không vui.
So với cảnh hoa lệ ở chỗ này thì Lý Tử Du lại càng thích đi dạo phố lúc nãy hơn. Giản dị mà tự nhiên, tràn ngập vui vẻ, ấm áp.
Thỉnh thoảng có một vài đội ngũ múa rồng đi ngang qua, âm thanh tiền thưởng rầm vang. Lý Tử Du cười nhạt ngồi đợi kết thúc, chẳng bao lâu sau Hồng Y xuất hiện bên cạnh không gây một chút tiếng động nào.
Ở tiểu lâu phía bên kia đường, Thượng quan phu nhân đang cười nói cùng một vài vị phu nhân của quan văn khác. Cũng may hôm nay Thượng Quan Thanh chưa từng xuất hiện, nếu không thì nhất định sẽ rất lúng túng, ngượng ngùng.
“Thượng Quan phu nhân này, con trai của phu nhân tuổi nhỏ đã đậu cử nhân, bây giờ lại đang học hành để làm tiến sĩ. Phu nhân thật có phúc khí đấy. Mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi có muốn cũng không được như thế, chỉ có thể ngầm hâm mộ Thượng Quan phu nhân thôi.” Phu nhân Hàn Lâm viện nói với vẻ hâm mộ.
“Phu nhân khen quá lời rồi. Tiểu công tử của Vương phu nhân cũng rất giỏi mà, nghe nói lần này đã trúng tú tài, sau này nhất định tương lai sẽ rất tốt.” Thượng quan phu nhân cũng cười đáp lại.
Vương phu nhân ngồi bên nghe người khác khen con trai mình nên rất vui vẻ. Có một vị phu nhân hỏi: “Thượng Quan phu nhân à, đại công tử của quý phủ cũng đến tuổi thành thân rồi. Không biết có đính ước hay chưa?”
“Đúng rồi, nếu vẫn chưa đính ước thì ta có vài nhà rất xứng đôi với thế chất đấy.”
“Ta thấy Thượng Quan phu nhân đã sớm chọn được người rồi. Nếu không sao lại không vội vàng chút nào như thế này chứ.”
Nghe lời những người này nói khiến Thượng Quan phu nhân vừa đắc ý vừa sốt ruột. Đắc ý là vì con trai đã khiến bà mở mày mở mặt, không lo về sau không tìm được cô nương trong sạch, còn sốt ruột là vì lão gia vẫn còn muốn tuân thủ định ước ngày xưa, muốn thực hiện hôn ước đó.
Nhưng người ta đâu có quan tâm đến nhà mình. Bà sốt ruột ôm tôn tử nhưng nếu cứ để thế này thì chẳng phải năm nay sẽ chẳng có hi vọng gì sao? Lão gia vẫn nói chờ Thanh Nhi thi đậu tiến sĩ sẽ đến phủ Trấn Viễn hầu hỏi cưới, như vậy thì Lý gia sẽ dễ đáp ứng hơn một chút. Nhưng vấn đề là ai mà biết được lão thái bà kia có giở thủ đoạn gì hay không chứ?
Dường như Thanh Nhi rất coi trọng Lý Tứ cô nương kia. Điều này khiến trong lòng Thượng Quan phu nhân có chút không thoải mái. Dù thế nào thì cũng có cảm giác đứa con trai mình hết lòng cực khổ nuôi lớn đột nhiên bị người ta cướp đi, người làm mẹ như bà thật thấy hoảng hốt.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến Thượng Quan phu nhân không xem trọng cửa hôn nhân này, bà chỉ hận không thể ngay lập tức giải trừ hôn ước. Cứ kéo dài thế này thật không minh bạch mà, nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà mình nữa, khiến cho tiểu tử nhà họ Vương kia cưới được người. Con mình cũng đâu phải không thể tìm thấy được thê tử tốt. Xem ra bà phải nghĩ chút biện pháp mới được.
—–
Tết Nguyên tiêu qua đi, các nam nhân nên đến nha môn thì đến nha môn, nên thượng triều sẽ thượng triều, các nữ nhân nên ở nội viện thì ở nội viện, chưa lấy chồng thì đợi xuất giá, lấy chồng rồi thì giúp chồng dạy con, quản lí gia tộc.
Một ngày nọ, cung nữ Lập Thu đến gọi Lý Tử Du tiến cung vấn an Trần Thái hậu. Trước tiên nàng phải đến chỗ Vương thái hậu trước rồi sau đó mới đến chỗ Trần thái hậu nhưng Vương thái hậu lại chỉ ban cho nàng vài thứ rồi cho nàng đi, không phái người đi theo, chuyện này khiến Lý Tử Du cảm thấy có chút kì quái.
Lúc đến gặp Trần thái hậu, sau khi vấn an xong Lý Tử Du liền đem nghi ngờ trong lòng nói cho dì nhỏ nghe.
Trần Thái hậu nói: “Mấy lần trước chẳng qua chỉ là ra oai phủ đầu với con thôi, còn bây giờ bà ta cũng không sợ chúng ta nói chuyện gì nữa. Thực quyền trong cung đều do Vương thái hậu nắm trong tay, hơn nữa bây giờ rõ ràng là Vương thái hậu đánh chủ ý lên Tiểu Ngư Nhi, nếu cứ phái người đi theo thì sẽ rất mất mặt. Nói không chừng bà ta còn nghĩ Trữ Tú cung này có nhiều người của bà ta, đến lúc đó chuyện gì nên biết sẽ biết thôi.
“Lần này ta cho gọi con tiến cung là để nhắc nhở con một việc. Ta nhớ rõ tỷ phu đã định hôn ước cho con với Thượng Quan gia nhưng mấy ngày nay ta lại nghe được chuyện Vương Thái hậu bên kia đã cho gọi Thượng Quan phu nhân đến vài lần rồi. Bà ta cùng Thượng Quan phu nhân có nói gì hay không thì trong lòng con cũng phải đề phòng trước, không thể để việc hôn nhân này thành phế thải được. Dì nhỏ nói thật cho con biết, ta chỉ sợ Thượng Quan phu nhân cũng có tâm tư khác thôi.”
Nếu không phải có tâm tư khác thì hoàn toàn không cần phải đến chỗ Vương thái hậu nhiều như thế. Hơn nữa Trần thái hậu còn nghe nói mỗi lần Thượng Quan phu nhân đi ra, biểu hiện trên gương mặt đều rất vui vẻ. Nếu bọn họ thật sự cùng người của nhà họ Vương hợp tác thì chỉ sợ rất khó đối phó. Năm ngoái Tiểu Ngư Nhi còn chưa cập kê nên cũng có thể chậm trễ việc này nhưng năm nay đã không giống rồi, nếu không nhanh tay xử lí thì mọi sự sẽ hỏng hết.
Lý Tử Du nghe xong thì trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nói: “Thật không ngờ hôn sự của con lại có nhiều người quan tâm vậy đấy. Nếu Thượng Quan phu nhân không đồng ý, muốn giải trừ thì cứ giải trừ đi, nếu không sau này ở chung lại khó khăn.” Có một bà bà không thích mình thì sau này có gả qua đó cũng sẽ phải chịu đau khổ thôi. Thượng Quan Thanh rất tốt nhưng chưa đủ tốt đến mức khiến nàng chủ động đi chịu ủy khuất, hơn nữa Thượng Quan phu nhân đã đến bàn chuyện với Vương Thái hậu thì việc này gần như đã chắc chắn mười phần rồi.
“Đều do dì nhỏ không tốt, nếu không phải vì quan hệ với dì nhỏ thì hôn sự của con đã sớm thành.” Trần Thái hậu nói thêm: “Hay ta lại đi cầu xin Nhiếp Chính vương thử xem có thể giải quyết giúp chuyện này không.”
“Đừng mà dì nhỏ. Con thấy cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu chuyện với Thượng Quan gia bất thành thì dù có chết con cũng sẽ không đến nhà họ Vương, cùng lắm thì con lại về nông thôn ở.” Người nàng quan tâm nhất chính là dì nhỏ và Hoàng thượng. Nếu nàng bỏ đi thì không biết bọn họ sẽ đối phó hai người thế nào nữa.
Trần thái hậu lại quyết định cầu xin cho cô cháu ngoại này một lần. Dẫu có nói gì thì cũng là do nàng liên lụy đến Tiểu Ngư Nhi. Nếu như Hoàng thượng lớn hơn một chút thì tốt biết bao! Nghĩ đến chuyện cho tới bây giờ vẫn chưa giải oan cho phụ thân khiến trong lòng Trần thái hậu cực kì khó chịu. Thái hậu gì chứ? Cũng chỉ là cái danh xưng để người ta gọi thế thôi chứ trong cung này có ai thật sự để nàng vào trong mắt đâu? Tất cả đều chỉ vội vàng chạy đi hầu hạ Vương thái hậu mà thôi.
Chỉ trách nàng không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hơn nữa tuổi lại không lớn. Nhóm quan lại trong triều sợ nàng ỷ vào việc làm mẹ ruột mà sai khiến Hoàng thượng nên mới liều mạng chèn ép nàng đến thế này, khiến nàng chỉ có thể ở Trữ Tú cung này sống qua ngày. Ngược lại, Vương thái hậu trước kia là Hoàng hậu nên dù cho Hoàng thượng có không phải do bà ta sinh ra đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì cố kỵ. Nay cả hôn sự của cháu gái nàng mà bà ta cũng muốn tính kế, một Thái hậu như nàng thật chịu đủ nghẹn khuất mà, hơn nữa còn liên lụy đến cháu gái.
Lý Tử Du thầm nghĩ cùng lắm thì cả đời không lấy chồng thôi, nhất định không thể khiến Vương thái hậu thực hiện được âm mưu, nhưng mà nếu nói những lời này với dì nhỏ thì chắc chắn sẽ khiến dì nhỏ thương tâm. Tình cảnh của dì nhỏ so với nàng cũng chẳng hơn gì, chỉ có thể hi vọng Hoàng thượng biểu đệ có thể học hành thật tốt, sau này có thể tự mình làm chủ, có như vậy thì dì nhỏ mới có ngày ngẩng đầu lên được.
“Xem ta này, sao có thể nói xong lại khóc vậy chứ. Dì nhỏ bản lĩnh không có chứ đồ tốt thì không thiếu. Tráp trang sức này con cầm về đi, tiểu cô nương phải thật xinh đẹp mới tốt. Có thứ tốt thì cái đám người kia mới không khinh thường con, con cứ nghe dì nhỏ đi.” Thái phu nhân của phủ Trấn Viễn hầu chính là người như thế nào nàng cũng biết, cái đám người trong phủ kia đều là phủng cao thải thấp (nịnh nọt bề trên, khinh thường người dưới). Nàng tuy thân phận có cao thì cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên người Tiểu Ngư Nhi được. Con bé không cha không mẹ, nàng cũng chỉ có thể dùng những vật thượng hạng thế này để thỏa mãn cô cháu gái này.
Dì nhỏ vẫn xem nàng là một đứa bé mà, thật ra thì người cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi nhưng từ sớm đã nếm trải biết bao đắng cay cuộc đời. Nàng tuy ở nông thôn nhưng ít có người bắt nạt còn dì nhỏ ở trong cung này mấy năm lại phải trải qua biết bao gian nan nguy hiểm. Hiện tại người còn bị giám sát, quản chế. Vậy mà người lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho nàng.
Lý Tử Du vui vẻ nhận lấy. Nàng nói: “Vâng thưa dì nhỏ. Tất cả con đều sẽ nghe người. Nhất định sẽ không để bản thân chịu ủy khuất đâu. Người ở trong cung cũng phải sống thật tốt, chờ Hoàng thượng lớn lên.” Tất cả đều sẽ tốt thôi.