“Nói cái gì mà nói! Đại bá mẫu là người mà tiểu nha đầu như con có thể bàn luận được à? Con đừng có ngày nào cũng cùng Tứ muội ở chung một chỗ như thế, còn ra thể thống gì nữa? Ngũ muội con đang nói sau lưng con đấy!” Nhị phu nhân Triệu thị không hài lòng, nói với Lý Tử Châu.
“Nó có tư cách gì mà nói? Thứ do tiện nhân sinh thì cũng chỉ là tiện nhân! Vốn dĩ nó với đại tỷ là một hội giờ thấy con với Tứ muội có quan hệ tốt thì trong lòng lại không thoải mái, còn dám nói lung tung sau lưng con nữa. Người như nó sao xứng làm cô nương của quý phủ chúng ta? Mẹ cũng đừng quản nữa, nha đầu đó sau này sớm hay muộn cũng sẽ gây chuyện thôi!”
“Con là một cô nương gia sao lại nói chuyện thô tục như thế? Học ai đấy hả? Không phải là học từ chỗ Tứ muội con đó chứ? Nó ở nông thôn đến, con không được học theo nó đâu!”
“Mẹ, con biết nên làm thế nào mà. Người nói đi, người có muốn quản chuyện này của Tứ muội không?”
“Quản à? Quản sao được hả? Đại bá mẫu con bây giờ đang là đương gia. Con cho là Thái phu nhân không biết à? Nếu bà ta không cho phép thì Đại bá mẫu con cũng không dám làm thế đâu. Hơn nữa hàng năm tiền lời thu được từ cửa hàng của Tam thẩm con cũng đều nhập vào tiền chung, chúng ta cũng được phân một ít. Sao ta phải tìm phiền toái cho chính mình chứ?”
“Mẹ à, của chung gì đó có thể phân được bao nhiêu chứ? Đa số còn chẳng phải là bị đám người Đại bá mẫu thu hết rồi à? Mẹ, mẹ cũng không muốn nhìn thấy Đại bá mẫu làm chuyện không hay đúng không? Chúng ta ngấm ngầm làm, không cho người khác biết chuyện thì chẳng phải được rồi sao? Mẹ à, con không tin là mẹ lại cam tâm bị Đại bá mẫu ép đến gắt gao vậy đâu.”
Không biết mẹ con các nàng bàn luận thế nào mà thời gian gần đây trong phủ đều đồn rằng đại phòng muốn nuốt hết bất động sản của tam phòng, hơn nữa càng ngày càng tham, mọi người bên ngoài đều biết hết chuyện rồi.
Có một ngày Trấn Viễn hầu Lý Định Hải trở về liền trực tiếp đến chỗ Đại phu nhân Tiết thị hỏi chuyện: “Ta thật đúng là cưới được một người vợ hiền cho nên bây giờ toàn kinh thành đều biết ta – đại phòng Trấn Viễn hầu ỷ thế hiếp người! Đến cả đồ cưới của em dâu mình mà cũng cắn không buông! Mặt mũi của ta đều mất hết rồi!”
Trấn Viễn hầu Lý Định hải mấy hôm nay vào triều đều cảm thấy khác thường. Các quan trong triều đều nhìn ông với ánh mắt khác, còn nói một vài lời kì lạ. Ông còn tưởng rằng bọn họ đang nói đùa nhưng không ngờ rằng hôm nay đến trà lâu dùng trà thì lại nghe được những lời đồn đãi ngoài phố. Nếu đã đồn đến tận đây thì chẳng phải ai ai trong kinh thành này đều biết chuyện rồi sao? Lúc đó ông thật chỉ muốn giấu mặt đi, không muốn gặp người khác nhưng khổ thay ông lại đang cùng các vị quan đồng nghiệp uống trà. Thật xấu hổ vô cùng! Ông sống đến từng này tuổi rồi chưa từng gặp phải chuyện nào xấu hổ đến thế! Bị đồn đãi mình có tư tâm ăn chặn tài sản của cháu gái thì nhân phẩm của ông đều bị người khác nghi ngờ hết rồi! Tất cả là do nữ nhân này làm hại!
Đại phu nhân nghe xong thì mặt trắng bệch ra, nói: “Người nào lại làm hại thanh danh quý phủ chúng ta vậy chứ? Rõ ràng là cháu gái chưa lập gia đình nên chúng ta mới giúp nó quản lí. Hơn nữa lão thái thái cũng đã đồng ý rồi mà, sao lại nói khó nghe như vậy chứ? Nhất định là trong phủ chúng ta có người giở trò quỷ mà! Rốt cuộc là ai có cừu oán với đại phòng chúng ta vậy chứ? Lại làm ra chuyện ác độc như thế? Liệu có phải là Tứ chất nữ của mình không?”
“Tứ nha đầu chỉ là một tiểu cô nương một chân cũng chẳng bước ra khỏi cửa thì làm sao có thể đem lời này truyền đi? Bà cũng làm quá khả năng của nó lên rồi!” Trấn Viễn hầu tức giận nói.
“Vậy thì có thể là ai chứ? Ai lại thiếu đạo đức như thế? Chẳng lẽ thanh danh của chúng ta không tốt thì bọn họ sẽ có lợi à? Hầu gia, người đừng tin lời đám người đó nói, thiếp thật sự là làm theo ý lão thái thái mà.”
“Đừng nói với ta những lời đó! Bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy thì phải nghĩ biện pháp mà giải quyết đi! Nếu không thì ta cũng không ra ngoài nữa! Nhóm Ngự sử kia còn lo không có việc để làm đấy, ta cũng không muốn bị buộc tội đâu! Bà mau rút hết người ở cửa hàng về, đem sổ sách thu chi ghi lại rõ ràng rồi trực tiếp trả lại cho Tứ nha đầu đi! Đến lúc đó ta sẽ kêu người qua đây để thương lượng trả cửa hàng. Chúng ta không thiếu mấy đồng bạc đó!”
“Nhưng mà, Hầu gia, phải nói với mẫu thân thế nào đây?” Đại phu nhân lo lắng hỏi.
“Quên đi, chẳng thể trông cậy vào bà được gì cả. Ta sẽ tự nói với mẫu thân còn bà mau giải quyết đống sổ sách đi, đừng đến lúc đó lại bại lộ tất cả!” Trấn Viễn hầu thật đau đầu. Nữ nhân thật là làm hỏng việc! Vì một chút tiền mà phải mất đi nhiều thứ như thế thì hắn sẽ thua không dậy nổi mất!
Không biết Trấn Viễn hầu nói với Thái phu nhân như thế nào nhưng Thái phu nhân cũng đồng ý nhả ra. Bà ta nói dù sao chuyện này bà ta không can dự vào nên không cần phải nói cho bà biết.
Ngày hôm sau, sau khi Trấn Viễn hầu vào triều thì bị Nhiếp Chính vương gọi lại, trực tiếp đem cuốn sổ con buộc tội đưa cho ông nhìn. Nhóm Ngự sử này làm việc cũng thật là nhanh. Dù có thế nào thì cũng do ông ta trị gia không nghiêm nên mới gây ra họa nên Trấn Viễn hầu chỉ có thể nhận sai, bị phạt bổng lộc còn bị ra lệnh phải đóng cửa ở nhà một tháng để suy ngẫm.
Ở nhà thì ở nhà thôi, dù sao ông ta cũng không còn mặt mũi gặp người khác. Sau khi trở về ông ta liền mắng Đại phu nhân một hồi rồi bảo Đại phu nhân mau chóng chuẩn bị mấy thứ đưa qua cho Tứ chất nữ.
Nhị phu nhân Triệu thị trong lòng thỏa mãn. Trước kia đều là Đại phu nhân ngồi trên đầu mình mà chèn ép bây giờ thấy bà ta như thế thì lòng Nhị phu nhân thật thoải mái.
Lý Tử Du nhìn sổ sách được đưa tới thì cũng biết mấy năm qua nhất định không chỉ có mấy quyển đó thôi nhưng nàng làm việc cũng có chừng mực, có truy cứu thêm thì cũng chẳng được gì. Nếu ngay từ đầu đám người đó chịu dễ dàng trả lại cửa hàng cho Lý Tử Du thì nàng cũng không muốn lợi dụng Nhị bá mẫu. Nàng sớm biết Nhị bá mẫu và Đại bá mẫu bên ngoài trông có vẻ hòa bình nhưng thật sự lại không như thế. Một người bị người khác ngồi trên đầu mà chèn ép lâu như thế làm sao có thể bỏ qua? Có cơ hội làm xấu mặt đại phòng thì chi thứ hai nhất định sẽ nắm lấy. Quả nhiên là thành công rồi. Nếu nàng không có đủ lực thì tất nhiên phải mượn lực người khác. Dù sao thì chi thứ hai được như ý mà mình cũng thỏa mãn mong muốn, chẳng phải rất tốt sao? Bọn họ cũng chẳng phải người tốt nên khi nàng cũng không có cảm giác áy náy khi lợi dụng người ta.
Nhân thủ trong cửa hàng đều bị rút về mà nhóm Mãn Thương đã sớm liên hệ với Trần Thuận nên phái vài người đến đây quản lí cửa hàng đều không có vấn đề gì.
Trần Thuận quả nhiên là người trung thành. Nàng đã ngầm gặp qua hắn một lần. Hắn đã đem tất cả tiền bạc của thôn trang trong bảy, tám năm qua giao cho Lý Tử Du, chỉ nhiều chứ không ít. Lý Tử Du lấy ra một phần đưa cho hắn để trấn an những người ở thôn trang, dù sao để giữ vững được thì chỉ có nàng là không thể. Phải biết rằng nếu cả nhà nàng không trở về thì tất cả những thứ này đều thành vật vô chủ, có rất nhiều người ý chí không kiên định, muốn nuốt hết tất cả. Giống như có nhiều người trong các cửa hàng này bị người của Hầu phủ dụ dỗ thành đồng lõa của Hầu phủ. Thậm chí còn có quản lí cửa hàng vì chủ tử không trở về mà trực tiếp biến cửa hàng thành cửa hàng của chính mình nhằm truyền cho con cháu.
Nói gì thì nói, những hồi môn của mẫu thân đã vào trong tay nàng thì nàng phải cố gắng giữ. Vẫn còn người trung thành như vậy, Lý Tử Du cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Trần Thuận vốn coi trọng một cô nương, muốn thành thân nhưng vì không có chủ tử làm chủ nên vẫn để đến bây giờ. Hiện tại hắn đã cầu Lý Tử Du thì sao Lý Tử Du lại không đồng ý? Cho nên nàng cũng thưởng cho hắn thêm một ít khiến cho Trần Thuận vui vẻ sung sướng cưới người ta về.
Mà Trần Thuận này thật sự quá trung thành rồi. Nếu nàng cả đời không trở lại thì có phải hắn định cả đời không cưới cô nương nhà người ta không? Mẹ Trần nói: “Nhất định sẽ như thế. Đối với chúng tôi, chủ tử chính là trời, nếu không có chủ tử đáp ứng thì nếu chúng tôi tự mình thành thân chính là bất trung, cả đời sẽ không ngóc đầu lên được.”
Khó trách sư phụ lại nói thời đại này trung thành thật đáng sợ, hóa ra là ý này.